Chương 148: Tôi Là Đàn Ông Đẹp Trai.


Hoàng An Bình ôm vai Tiểu Bạch đi khỏi cửa quán ăn Hồng Hồ, sau đó hắn khẽ nhìn chung quanh rồi nói:

- Tiểu Bạch, sao cậu lại đắc tội với Hạ Thiên?

- Tiểu tử kia tên là Hạ Thiên sao?

Tiểu Bạch nhíu mày:

- Hình như tôi đã nghe qua tên người này, không phải tên đã chữa bệnh cho cậu đấy chứ?

- Biết vậy là được, chính là cậu ấy, việc này cậu nên nhịn đi, nhìn bộ dạng cậu có lẽ không bị thương, như vậy cũng là may mắn, những người dính vào cậu ấy rất ít khi không bị thương.

Hoàng An Bình khẽ nói.

Tiểu Bạch gật đầu:

- Đi, dù sao chúng ta cũng là anh em hai mươi năm, cậu ta là cha mẹ tái sinh của cậu, tôi cũng không muốn so đo với cậu ta. Hơn nữa cậu ấy cũng không đánh tôi, chỉ đánh chánh án Chu và Trần Ích Dân mà thôi.

- Tiểu Bạch, cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy.

Hoàng An Bình có chút gấp gáp:

- Không phải tôi cần cậu nể mặt, cậu đừng nên đụng vào cậu ấy, cũng như cậu đã nói, chúng ta là anh em hai mươi năm, tôi cũng không muốn có chuyện xảy ra với cậu.

Tiểu Bạch chợt ngây người:

- Tiểu An, cậu nói lời này, tôi không được chọc vào hắn sao?

Dù có chút bất đắc dĩ nhưng Hoàng An Bình vẫn gật đầu:

- Đúng vậy, Tiểu Bạch, đừng nói đêm nay cậu ta không đánh cậu, dù cậu ta thật sự ra tay thì cũng phải nhịn, sau này nếu thấy đối phương thì nên tránh xa, đừng đến gần cậu ấy.

- Cậu ta có địa vị gì?

Tiểu Bạch lúc này đã thật sự kinh ngạc.

Tiểu Bạch thật ra có họ Bạch, tên là Bạch Thắng Thiên, là bạn bè cùng lớn lên từ nhỏ với Hoàng An Bình, hai bên tất nhiên biết rất rõ tư nguyên của nhau. Cha của Hoàng An Bình là cục trưởng cục công an thành phố Giang Hải, mà cha của Bạch Thắng Thiên chính là chánh án tòa án nhân dân thành phố Giang Hải, tuy cũng không phải cán bộ cao cấp nhưng bọn họ trước nay chưa từng sợ ai.

- Lai lịch cậu ta rất phức tạp, thế này đi, tôi giới thiệu đơn giản một chút, cậu ta là đàn ông của Kiều Tiểu Kiều, chỉ với điểm đó chúng ta cũng khó trêu vào.

Hoàng An Bình suy nghĩ một chút rồi nói.

Bạch Thắng Thiên chợt sững sốt, một lúc lâu sau hắn mới hỏi:

- Là Kiều Tiểu Kiều xưng hùng xưng bá kia sao?

- Tôi đã cố ý tra tên ở cục cảnh sát, ở thành phố Giang Hải chỉ có một Kiều Tiểu Kiều mà thôi.

Hoàng An Bình trả lời.

Bạch Thắng Thiên lộ ra nụ cười khổ:

- Xem ra chúng ta không thể trêu vào.

- Tiểu Bạch, là anh em nên tôi nói thật, tôi rất sùng bái Hạ Thiên, tôi còn bái cậu ta làm đại ca. Cậu ta là người chữa tốt bệnh cho tôi, còn giúp tôi cưa đổ Tiêu Mai, điều này còn chưa nói, mấy ngày trước tôi thiếu chút nữa bị người ta bắt gian, Hạ Thiên đơn giản đưa chúng tôi từ lầu mười hai xuống đất an toàn. Nói tóm lại cậu ta cực kỳ hùng mạnh, thậm chí ngay cả một người đẹp băng giá ở cục cảnh sát không ai dám cưa cẩm, nhưng cậu ta lại thu phục được cô ấy, cậu đã gặp qua người nào mạnh mẽ thế này chưa?

Hoàng An Bình nói một hơi hơn mười câu, Bạch Thắng Thiên nghe vậy mà trợn mắt há mồm, hắn biết rõ Hoàng An Bình sẽ không gạt mình, mà Hạ Thiên này đúng là quá mạnh.

Bạch Thắng Thiên trầm mặc một lúc lâu rồi văng tục một câu:

- Con bà nó, sao tôi lại vô duyên vô cớ đắc tội với một người như vậy?

- Không có gì, Hạ Thiên còn chưa đánh cậu, vì vậy sẽ không quan tâm đến cậu, chỉ cần cậu đừng động vào cậu ta là được.

Hoàng An Bình an ủi Bạch Thắng Thiên, sau đó hắn quay đầu nhìn Chu Đông và Trần Ích Dân đang đứng trước cửa quán ăn:

- Đưa hai con dê già kia đi thôi, tôi vào chào hỏi Hạ Thiên.

- Được, đúng rồi, Tiểu An, có chuyện muốn hỏi cậu, hình như cục công an thành phố tối qua bắt được nhiều người lắm thì phải?

Bạch Thắng Thiên nhớ đến một chuyện, hắn hỏi.

- Sao cậu biết?

Hoàng An Bình có chút kinh ngạc, chuyện này tạm thời vẫn được coi là bí mật.

- Biết được từ miệng Trần Ích Dân, cũng không biết hắn nhận được tin từ đâu, giống như bây giờ hắn cũng khá vội.

Bạch Thắng Thiên nói với vẻ mặt hèn mọn:

- Hắn nói Kỷ gia rơi đài, Hạ Vân Sơn cũng bị kỷ luật, ngay sau đó còn ngã một mảng lớn, nhưng cha tôi còn chưa nói gì về vấn đề này, tôi chỉ vừa nghe hắn nói mà thôi.

- À, việc này là thật.

Hoàng An Bình hạ giọng:

- Tôi lén nói cho cậu biết, cậu đừng truyền chuyện này ra ngoài, việc này do Hạ Thiên làm, bây giờ cậu đã thấy Hạ Thiên trâu bò thế nào chưa?

- Cái gì?

Bạch Thắng Thiên kêu lên một tiếng, vẻ mặt rung động, sau đó hắn khẽ nói:

- Điều này...Đây là những gì đối phương làm ra sao?

- Tiểu tử Kỷ Minh kia hôm nay ở cục cảnh sát đã nói hắn bị Hạ Thiên và người đẹp băng giá bức cung, người đẹp băng giá không thừa nhận, còn Hạ Thiên cũng không phải là cảnh sát, tất nhiên cũng không nói có bức cung. Hơn nữa trên người Kỷ Minh lại không có bất kỳ vết thương nào, tất nhiên sẽ không có chứng cứ gì, vì thế chẳng làm gì được nhau.

Hoàng An Bình nhanh chóng nói:

- Nhưng ai cũng biết rõ đây có lẽ là sự thật, chỉ có Kỷ Minh bị bức cung mới khai ra tất cả hành vi xấu xa của cha hắn, vì vậy Kỷ gia mới rơi rụng.

Vẻ mặt Bạch Thắng Thiên có chút tái nhợt, lần này hắn thật sự bị dọa hoảng sợ, ngay cả Kỷ gia còn bị đối phương đánh rụng, Bạch gia tính là cái gì?

- Mẹ kiếp, Trần Ích Dân và Chu Đông đúng là hai lão già dê khốn nạn, thiếu chút nữa đã hại chết ông rồi.

Một lúc lâu sau Bạch Thắng Thiên mới tức giận mắng:

- Là bọn họ vừa ý Vân Thanh, lại cố ý giật dây tôi, tôi thật sự rất oan uổng, cũng không thích "lên người chị".

- Được rồi, được rồi, không nên lo lắng như vậy, Hạ Thiên cũng không thèm quan tâm đến chuyện vừa rồi đâu, cậu nên đưa hai lão già dê kia đi, có tôi ở đây là được, chuyện khác để sau này hãy nói.

Hoàng An Bình tiếp tục an ủi Bạch Thắng Thiên.

- Được, Tiểu An, lần này nhờ vào cậu, tôi thì không sao, chỉ sợ liên lụy đến cha.

Bạch Thắng Thiên nhìn Trần Ích Dân và Chu Đông:

- Trước tiên tôi đi thu phục hai lão già dê kia đã.

Bạch Thắng Thiên nói xong những lời này thì đi về phía Trần Ích Dân và Chu Đông.

- Thắng Thiên... ....

Chu Đông vừa mở miệng thì lập tức đón nhận ánh mắt hung tợn của Bạch Thắng Thiên.

- Hai người các anh muốn chết thì tự mình tìm đường chết, đừng kéo tôi vào.

Bạch Thắng Thiên nổi giận mắng, tuy giọng nói không quá lớn nhưng cực kỳ tức giận.

Chu Đông Và Trần Ích Dân lập tức choáng váng, bọn họ tất nhiên biết rõ địa vị của Bạch Thắng Thiên, tưởng rằng hắn sẽ giúp hai người gỡ gạc chút mặt mũi. Nào ngờ Bạch Thắng Thiên gọi cảnh sát đến nhưng hai bên hàn huyên một lúc thì quay về mắng người.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cút đi thôi.

Bạch Thắng Thiên dùng ánh mắt hung hăng nhìn hai người Trần Ích Dân:

- Này, bình thường tôi rất nhãn nhặn, hôm nay cũng phá giới với hai lão già dê các anh.

Trần Ích Dân và Chu Đông đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt đối phương nhưng lại không làm gì được. Hai người bọn họ một là luật sư, một là cấp dưới của cha Bạch Thắng Thiên, nào dám đắc tội với Bạch Thắng Thiên?

Tuy không biết vì sao sự việc lại phát triển đột nhiên như vậy, dù cũng không cam lòng nhưng lúc này hai người Trần Ích Dân cũng không thể không bỏ đi theo lệnh của Bạch Thắng Thiên. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi địa phương thị phi này, mà trong lòng cũng không chỉ ghi hận với Hạ Thiên và Vân Thanh, trong đó còn có phần của Bạch Thắng Thiên.

Hoàng An Bình lúc này lại đi đến trước mặt Hạ Thiên, hắn cười ngượng ngùng:

- Hạ Thiên, cậu cùng dùng cơm với luật sư Vân sao?

- Nói nhảm.

Hạ Thiên liếc mắt:

- Tôi nói hai người mau mà đi mướn phòng đi, đừng quấy rầy chúng tôi.

- À, được rồi, chúng tôi đi ngay.

Hoàng An Bình có chút xấu hổ.

Hạ Thiên nhìn Hoàng An Bình rồi nhíu mày:

- Các người đi mướn phòng mà cũng mặc đồng phục cảnh sát sao? Không biết an phận một chút à? Đừng để người ta lại đến bắt gian rồi kéo tôi đến hỗ trợ, tôi cũng không có tâm tình chuyên đi giúp hai người xử lý những chuyện nhàm chán.

- À, hiểu rồi...Hạ Thiên, chúng tôi đi trước, hai người chậm rãi dùng cơm.

Hoàng An Bình có chút buồn bực, hắn vừa mới ra khỏi cục cảnh sát, sao có thời gian thay đổi quần áo?

Mãi đến khi Hoàng An Bình và Tiêu Mai rời đi thì Vân Thanh cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi:

- Hạ tiên sinh, như vậy là xong rồi sao?

- Chị Vân Thanh, có gì à?

Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.

Vân Thanh nghẹn họng không biết nói lời nào, nàng nhớ rõ khi rời khỏi cục cảnh sát thì Lý Bình có nói với nàng đây là công lao của Hạ Thiên, vì hắn tìm được chứng cứ mà Kỷ gia rớt đài. Dù nàng chủ động mời Hạ Thiên dùng cơm cảm ơn nhưng dù sao vẫn có chút hoài nghi với vấn đề này. Nhưng bây giờ nàng mới ý thức được năng lượng của Hạ Thiên, rõ ràng mạnh hơn nàng tưởng.

Thật ra Vân Thanh cũng chỉ là một luật sư bình thường dù là Trần Ích Dân cũng có thể ép nàng, mà phó chánh án Chu Đông kia càng có lực uy hiếp với nàng. Nhưng bây giờ hai người kia bị Hạ Thiên đánh cho một trận mà xám xịt chạy mất, mà hắn cũng không quan tâm đến vấn đề này.

Vân Thanh nhìn gương mặt thanh tú và còn có chút ngây ngô của Hạ Thiên mà cặp mắt xếch có che phủ chút sương mù. Người này rõ ràng là chỉ là một thanh niên mới lớn, nàng cũng không hiểu một thanh niên thì có không bình thường?

- Chị Vân Thanh, chị nhìn tôi như vậy, có phải thích tôi rồi không?

Âm thanh cười hì hì của Hạ Thiên chợt vang lên:

- Tôi đã nói rồi, chị nhất định sẽ thích tôi.

Vân Thanh nghe thấy đối phương nói như vậy mà chợt giật mình tỉnh táo trở lại, lúc này nàng mới ý thức được vấn đề, vừa rồi mình nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt quái lạ, vì thế mà gương mặt nàng chợt hơi đỏ. Nàng tran thủ thời gian thu hồi ánh mắt, sau đó khẽ ho khan nói:

- Hạ tiên sinh, cậu đừng hiểu lầm, chẳng qua vừa rồi tôi nghĩ về một vấn đề, cũng không phải nhìn cậu mà ngây người.

- Chị Vân Thanh, gạt người không phải là thói quen tốt.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Ánh mắt vừa rồi của chị rất chuyên chú, điều đó nói rõ chị đang nhìn tôi, nếu chị đang nghĩ về vấn đề khác thì ánh mắt sẽ không có tiêu điểm, nhưng vừa rồi rõ ràng là khác.

Vân Thanh bị Hạ Thiên vạch trần lời nói dối nên càng xấu hổ, lúc này nàng không biết nói sao cho phải.

- Chị Vân Thanh, tôi là đàn ông đẹp trai, chị yêu tôi cũng là bình thường.

Hạ Thiên còn bồi thêm:

- Tôi cũng thích chị, vì vậy chị nên làm vợ tôi.

Vân Thanh có chút dở khóc dở cười, đàn ông đẹp trai sao? Hạ Thiên có liên quan gì đến chữ "đẹp" sao?

- Hạ tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi... ...

Vân Thanh chăm chú nhìn Hạ Thiên:

- Tôi thừa nhận vừa rồi đã nhìn cậu, nhưng chẳng qua tôi chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi, chưa đủ để nói tôi thích cậu. Tôi cũng nói rõ ràng cho cậu biết, tôi sẽ không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, vì vậy nên phải xin lỗi, tuy tôi rất cảm tạ đại ân của cậu, nhưng tôi sẽ không thích cậu.

Hạ Thiên cũng không có chút thất vọng, hắn nở nụ cười sáng lạn:

- Chị Vân Thanh, chị bây giờ có hiếu kỳ với tôi, sau này hiểu rõ tôi thì nhất định sẽ yêu tôi.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #148