Chương 142: Sở Dao Háo Sắc.


Hoắc Tiểu Xuyên muốn chạy với tốc độ cao nhất nhưng cũng cảm thấy làm như vậy là ức hiếp người ta quá đáng, vì vậy nên chạy khá chậm, khống chế tốc độ khoảng một trăm kilomet. Rõ ràng đối với hắn thì như vậy đã thắng được Hạ Thiên, hắn lái xe nhàn nhã, còn quay đầu nhìn ra phía sau. Quả nhiên tất cả mọi thứ đều nằm trong dự đoán, Hạ Thiên còn chưa thấy đâu, hoàn toàn không qua mặt được hắn.

- Tiểu Xuyên ca, tăng tốc đi.

- Tiểu Xuyên ca, anh đang làm gì thế.

- Tiểu Xuyên ca...Tiểu Xuyên ca... ....

Hoắc Tiểu Xuyên chợt nghe thấy tiếng kêu réo của đám huynh đệ, vẻ mặt bọn họ có vẻ lo lắng, có vài tên còn vẫy tay chỉ về phía trước.

Không biết vì soa Hoắc Tiểu Xuyên chợt bùng lên cảm giác không ổn, hắn tranh thủ qua đầu nhìn về phía trước, sau đó hắn ngây người, đây là con người sao?

Phía trước là một bóng người đang chạy, tuy không thấy rõ nhưng đó chắc chắn là Hạ Thiên, hèn gì Hoắc Tiểu Xuyên quay lại và không thấy đối phương, thì ra đối phương đã chạy trước.

- Không xong, tên kia sắp đến đích rồi.

Hoắc Tiểu Xuyên tranh thủ thời gian tăng tốc, chỉ sau khoảnh khắc đã đạt đến tốc độ hơn ba trăm, sau đó phóng đến cực hạn.

Đáng tiếc là đã quá muộn, người nào cũng hấy Hạ Thiên về đích trước.

Thu, Hoắc Tiểu Xuyên mà thua, Ferrari mà thua, mà thua vì một tên chạy bộ. Nếu điều này truyền ra ngoài thì công ty Ferrari sẽ phá sản, xe mà chạy chậm hơn con người, như vậy xe còn tác dụng nữa sao?

Hoắc Tiểu Xuyên đờ đẫn quay về địa điểm tập trung, đầu óc hắn rất hỗn loạn, hắn khó thể tiếp nhận sự thật này, trên đời này sao có người chạy nhanh như vậy được? Dù hắn còn chưa đạt đến tốc độ nhanh nhất, nhưng con người nào vượt qua được tốc độ như vậy?

Đám đàn em của Hoắc Tiểu Xuyên đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng cực kỳ khổ sở và quái dị. Tiểu tử kia đúng là quá biến thái, nhưng bây giờ xem kết quả thì rõ ràng không nói ngoa, nếu có thể làm tiểu đệ cho một tên trâu bò như vậy thì đúng là vinh hạnh lớn.

Sở Dao đầu tiên cũng rất sững sốt, ngay sau đó nàng thấy Hạ Thiên đi đến, lúc này mới kịp phản ứng. Nàng hình như đã quên cặp mông đau đớn, nàng nhào lên người Hạ Thiên rồi hưng phấn kêu lên:

- Này, bà đây bội phục mày, mày chạy thắng cả Ferrari, đúng là con bà nó quá tuyệt. Bà đã quyết định, bà muốn làm vợ mày, bà sẽ không bắt mày đua xe, không thiến mày, sau này mày muốn sờ thì bà cũng không quan tâm...Á...Đau quá... ....

- Đét!

Bàn tay của Hạ Thiên lại rơi lên mông của Sở Dao:

- Em vừa nói lời thô tục, đáng đánh đòn, anh cũng nói cho em biết, anh không muốn lấy em làm vợ.

- Sao? Vì sao? Em đẹp, tuy ngực hơi nhỏ nhưng sau này có thể uống thuốc, chắc chắn còn có thể phát dục.

Sở Dao không dám nói nửa lời thô tục.

- Vì thần tiên tỷ tỷ không thích những cô gái thô tục, khi nào em không còn nói tục thì có thể làm vợ anh.

Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.

- Không có vấn đề, chồng, sau này em sẽ không nói lời thô tục.

Sở Dao liên tục nói, nàng ra vẻ rất vui sướng:

- Ha ha ha ha, chồng của Sở Dao là đẹp trai nhất, cái gì mà Bolt, Robert và Lưu Tường, tất cả phải đứng sang bên cạnh, ha ha ha... ....

- Đúng vậy, anh là đẹp trai nhất.

Hạ Thiên gật đầu, lời nói của Sở Dao làm hắn rất thỏa mãn, hắn vẫy tay với nàng:

- Anh giúp em xoa mông.

- Tốt, chồng cứ tự nhiên.

Sở Dao dùng ánh mắt háo sắc nhìn Hạ Thiên:

- Chồng, có muốn vào xe không, nơi đây có nhiều người nhìn.

Hạ Thiên không trả lời Sở Dao, hắn trực tiếp đặt tay lên mông nàng rồi chậm rãi vuốt ve.

- Ư... ....

Sở Dao chỉ cảm thấy mông mình nóng lên, tuy nàng cảm thấy kỳ quái nhưng lại rất thoải mái, vì vậy mà không khỏi rên lên một tiếng.

Đám người Hoắc Tiểu Xuyên đưa mắt nhìn nhau, hai vị này quá trâu, đứng trước mặt mọi người mà thân mật như vậy sao?

- Được rồi.

Hạ Thiên thu tay về.

- Xong rồi sao?

Sở Dao có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó nàng lại vui mừng:

- Này, Bà...Không, cái mông của em đã hết đau, chồng thật lợi hại.

Tuy Sở Dao không ngừng nhắc nhở mình không nên nói tục nhưng trong miệng lại không nhịn được mà phát ra một từ, đúng là không có biện pháp, ai bảo nàng đã quen như vậy?

- Được rồi, Hoắc Tiểu Xuyên, tôi đã hết đau mông, chúng ta tiếp tục đua.

Sở Dao tiến lên, nàng lập tức nhớ ra một chuyện:

- Ủa, không đúng, xe của các người đã thua vào tay chồng tôi, muốn đua thì phải để lần sau. Ha ha ha, đúng là chồng mình quá đẹp trai, các người chuẩn bị đi bộ về nhà đi, ha ha ha... ....

Sở Dao cười rất lớn, vẻ mặt Hoắc Tiểu Xuyên giống như ăn phải mật đắng. Hắn thật sự không đau lòng vì những chiếc xe thua cược, nhưng đã mất hết mặt mũi, bây giờ lại bị Sở Dao ức hiếp. Lúc này Sở Dao tìm được một thằng chồng biến thái, sau này bọn họ sẽ ngày càng thảm thương hơn.

- Tiểu Xuyên ca, lần này chúng ta chết chắc rồi, một Sở Dao đã quá kinh người, bây giờ còn có cả Hạ Thiên, hai người bọn họ kết hợp lại với nhau thì chúng ta còn đường sống sao?

Tên thanh niên cao gầy trước đó bị Hạ Thiên đánh phải mở miệng.

- Tiểu Xuyên ca, không bằng bây giờ chúng ta nhận thua Sở Dao đi.

Có người khẽ đề nghị.

Nếu là trước đó có người nói ra lời này sẽ bị cả đám chửi mắng, nhưng lúc này không ai nói lời nào. Sau khi tận mắt nhìn thấy một người chạy nhanh hơn Ferrari thì bọn họ thật sự không còn niềm tin tranh đấu với Sở Dao.

- Này, các người lấy chìa khóa xe ra.

Sở Dao bắt đầu thu thành quả thắng lợi.

Tất cả mọi người đều có chú do dự, ai cũng nhìn về phía Hoắc Tiểu Xuyên.

- Này, Hoắc Tiểu Xuyên, anh không đổi ý đấ chứ? Có tin tôi cho chồng đánh một trận không?

Sở Dao bất mãn nói.

- Sở đại tiểu thư, đã tình nguyện đánh cuộc mà thua thì Hoắc Tiểu Xuyên tôi không phải loại người không chung tiền.

Hoắc Tiểu Xuyên cười nhạt một tiếng, hắn lấ chìa khóa xe mình đưa cho Sở Dao, sau đó phân phó thủ hạ:

- Đưa chìa khóa xe, ngày mai anh mua cho xe mới.

- Vâng, Tiểu Xuyên ca.

Mọi người cùng lên tiếng, sau đó lấy chìa khóa đưa vào trong tay Sở Dao.

- Tốt lắm, các người có thể đi, nhanh lên, có lẽ đến sáng sẽ về đến nhà. Ha ha.

Sở Dao có vẻ rất hưng phấn, giống như đã từ lâu chưa từng vui vẻ như vậy.

- Sở đại tiểu thư, nhiều xe như vậy mà hai người có thể lái về được sao?

Hoắc Tiểu Xuyên nhịn không được phải hỏi.

- Liên quan gì đến mày...À, nói sai rồi, tóm lại không liên qua đến các người, chẳng lẽ tôi không tìm được người lái xe sao?

Sở Dao khẽ hừ một tiếng.

Sau khi quát tháo đám người Hoắc Tiểu Xuyên thì Sở Dao dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn Hạ Thiên:

- Chồng, anh có muốn em tìm người lái xe về không?

- À, để anh tìm cho.

Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn lấ điện thoại gọi cho tên mập.

Tên mập lập tức nhận điện thoại:

- Đại ca, có gì cần em làm sao?

- Chú tìm cho anh mười mấy người, phải biết lái xe, nơi đây có mười mấy chiếc, đưa bọn họ đến lấy về.

Hạ Thiên nói đến đây thì quay đầu hỏi Sở Dao:

- Đây là nơi nào?

- Chân núi Tây.

Sở Dao vội trả lời.

- Tên mập, anh ở chân núi Tây, anh đã tính rồi, có mười bốn chiếc, ít nhất cũng phải có mười bốn người, nhanh lên, anh ở đây đợi chú.

Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại.

... ....

Tên mập nhận được điện thoại của Hạ Thiên mà có chút sững sờ, đại ca lấy đâu ra mười mấy chiếc xe? Chẳng lẽ là mua?

Tất nhiên tên mập có một ưu điểm, hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ mà gọi Đinh Báo và Hắc Tam, sau đó tìm mười mấy tên tiểu đệ, đám người leo lên hai chiếc xe mười sáu chỗ chạy ra chân núi Tây.

- Kiệt ca, chẳng lẽ Thiên ca và cô nàng họ Sở kia đi đua xe?

Hắc Tam ngồi trong xe không nhịn được hỏi:

- Em nghe nói chân núi Tây là điểm đua xe, thiên ca đột nhiên có nhiều xe, có phải thắng cuộc không?

- Đua xe sao? Theo anh biết thì đại ca không biết chạy xe.

Tên mập cũng rất mơ hồ:

- Không nên suy nghĩ nhiều, nói không chừng đại ca mua xe cho chúng ta.

- Đúng vậy, Hắc Tam, chúng ta là tiểu đệ, đừng hỏi nhiều như vậy. Thiên ca nói chúng ta đi thì chúng ta nghe lời.

Đinh Báo gật đầu, đêm nay sau khi Hạ Thiên dạy bảo Sở Bưu thì hắn mới thấy quyết định trước đó của mình anh minh thế nào.

Hắc Tam không nói thêm điều gì, hắn rất bội phục ánh mắt và sự quyết đoán của Đinh Báo.

Nửa giờ sau đám người đến chân núi Tây, khi nhìn thấy một dãy xe tốt thì lập tức choáng váng, xe trong lời nói của thiên ca là đây sao?

- Đại ca.

Tên mập vội vàng đi đến trước mặt Hạ Thiên, hắn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Sở Dao, cô nàng này sao lại dán lên người đại ca? Vừa rồi trong quán karaoke cô nàng này đã nói không hợp mắt với đại ca, sao bây giờ lại xà nẹo với nhau rồi?

- Thiên ca.

Đinh Báo và Hắc Tam dẫn đám tiểu đệ đi đến, cả đám cùng hành lễ với Hạ Thiên.

- À, mỗi người cầm lấy một chìa khóa lái xe đi cho anh.

Hạ Thiên chỉ vào dãy xe nói.

Tên mập cảm thấy trái tim mình đập mạnh lên:

- Đại ca, xe kia là của chúng ta sao?

- Đúng vậy, lái đi đi.

Hạ Thiên cầm lấy mớ chia khóa phân cho đàn em.

- Thiên ca, lái xe này đi đâu.

Đinh Báo tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn hỏi ngay.

- Tùy các chú, lái xe đi, xe là của các chú, các chú muốn để đâu cũng được, không liên quan đến anh.

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đinh Báo, chuyện này còn hỏi mình sao?

- Thiên ca, anh nói những chiếc xe kia đều phân cho anh em sao?

Đinh Báo cuối cùng cũng kích động, trong mười mấ chiếc xe thì kém nhất là Volvo vài trăm ngàn, còn có Audi, BMW, thậm chí còn có một chiếc Ferrari, hắn không kích động sao được?

- Không cho các chú thì tôi gọi đến làm gì?

Hạ Thiên có chút không vui:

- Anh không biết lái xe, cũng không thể mang đi nhiều xe như vậy.

Mười mấy tiểu đệ ở phía sau Đinh Báo trước đó còn chưa nghe rõ, bây giờ nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì cũng không nhịn được phải hoan hô, phát tài, đúng là con bà nó phát tài.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #142