Chương 1386: Thật Sự Là Hại Người Rất Nặng ...


- Đúng vậy, cục trưởng Hào, chính là Hạ Thiên nổi danh thần y...

Trâu Thành gật đầu nói.

- Tôi biết cậu ấy, lần trước tôi đã gặp qua.

Hào Hồng Quang lại cắt ngang lời Trâu Thành, lão vội vàng hỏi:

- Cậu ngồi trên tuyến xe lửa đó sao? Cậu bết Hạ Thiên xuống đâu không?

- Cục trưởng Hào, bây giờ cậu ấy có lẽ đang ở thành phố Tinh Thành.

Trâu Thành suy nghĩ một lát rồi nói:

- Trước đó tôi gặp cậu ấy ở nhà ga, vốn định tiễn chân bọn họ một đoạn đường nhưng bọn họ có xung đột với hai vị cảnh sát ở nhà ga, kết quả là vị tiểu thư Mộng Mộng kia có chút tức giận, cũng không chịu ngồi xe của tôi.

- Tiểu thư Mộng Mộng?

Hào Hồng Quang khẽ nhíu mày:

- Như thế này, Trâu Thành, cậu nói rõ những gì đã xảy ra khi gặp mặt Hạ Thiên đi.

Trâu Thành khẽ gật đầu, sau đó hắn nói ra rõ ràng những gì đã từng xảy ra trên xe lửa và dưới nhà ga.

- Thì ra là vậy, như thế thì Hạ Thiên và Liễu Mộng còn đang ở thành phố Tinh Thành, bọn họ đi ngang qua Tinh Thành hay đến đó có việc gì?

Hào Hồng Quang lầm bầm, trong lòng thầm nghĩ, Hạ Thiên này đúng là quá bận rộn, vài ngày trước còn ở thành phố Nhạc Nam, mới đó không lâu đã sang Thục Đô, lại chạy đến Tinh Thành, xem ra rất cần mẫn.

Hào Hồng Quang không khỏi nhớ đến vụ án của Tạ Thân Quốc, người này sau khi được đưa về cục công an tỉnh thì không bị ám sát, cũng rất biết cách phối hợp, mới đó đã nói ra vài chục người có liên quan. Đám người kia đều là những nhân vật quan trọng có tiền có quyền ở thành phố Nhạc Nam, mà vụ án này cũng trở thành vụ đả kích hủ bại lớn nhất tỉnh Giang Nam, có thể thấy không lâu sau quan trường Nhạc Nam sẽ có tẩy bài.

Tạ Thân Quốc sở dĩ phối hợp như vậy vì một nguyên nhân rất đơn giản, vì nhóm người kia căn bản chỉ muốn Tạ Thân Quốc chết đi, vì thế mà chỉ khi nào đám người kia bị bắt thì hắn mới an toàn.

Nhưng Tạ Thân Quốc dù khai ra rất nhiều người nhưng Hào Hồng Quang cảm thấy Tạ Thân Quốc có lẽ che giấu rất nhiều chuyện, thậm chí là những chuyện mấu chốt nhất lại không nói ra.

Trong cục công an tỉnh và thậm chí là khối chính quyền tỉnh, Tạ Thân Quốc có thể thú nhận nhiều người như vậy có liên quan thì đã coi như vụ án tương đối thành công, nhưng Hào Hồng Quang hiểu, thật ra vụ này còn thật sự chưa nhập vào chính đề.

Phải biết rằng Tạ Thân Quốc sở dĩ bị nắm vì liên quan đến Hạ Thiên, mà Hạ Thiên sở dĩ can thiệp vì cô gái có tên là Thẩm Vân. Thẩm Vân gặp chuyện không may chính là do tổ chức Bách Hoa Lâu thần bí ra tay, nhưng đến bây giờ Tạ Thân Quốc vẫn không thừa nhận có liên quan đến Bách Hoa Lâu, mà vấn đề của Bách Hoa Lâu vẫn nằm trong bóng tối. Những vị quan được Tạ Thân Quốc khai ra cũng cơ bản không biết Bách Hoa Lâu, lại càng không thể chứng minh Bách Hoa Lâu có liên quan đến Tạ Thân Quốc.

Dù vẫn là người của cục an ninh quốc gia điều tra về sự kiện Bách Hoa Lâu, nhưng Hào Hồng Quang biết rõ, nếu không hoàn toàn xóa sạch Bách Hoa Lâu, không chỉ là Hạ Thiên nổi giận, hơn nữa Tạ Thân Quốc chỉ sợ cũng có thể được cứu đi. Lão tin Tạ Thân Quốc sở dĩ không khai ra Bách Hoa Lâu, cũng vì đối phương bị bắt nhưng vẫn có thể khống chế Bách Hoa Lâu, như vậy Tạ Thân Quốc nhất định sẽ làm cho người của Bách Hoa Lâu cứu mình ra một lần nữa.

- Cục trưởng Hào, anh cần tôi hỗ trợ liên lạc với Hạ Thiên sao?

Khi thấy vẻ mặt Hào Hồng Quang có chút kỳ quái, Trâu Thành không nhịn được phải hỏi.

Hào Hồng Quang khôi phục tinh thần lại, hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:

- Trâu Thành, Hạ Thiên người này không dễ nói chuyện, tốt nhất không nên tùy tiện đi quấy rầy, mà cậu lại không tính là quen thuộc với cậu ấy. Tôi nếu thật sự muốn tìm cậu ấy thì sẽ để cho Phỉ Phỉ liên lạc, trước đó Phỉ Phỉ đã từng ở cung Hạ Thiên vài ngày, bọn họ tốt xấu gì cũng coi như có chút quen thuộc.

- Phỉ Phỉ sao?

Trâu Thành chợt kinh ngạc:

- Cô ấy ở cùng với Hạ Thiên sao?

- Không phải.

Hào Hồng Quang lúc này mới ý thức được lời nói của mình có ý nghĩa khác, vì vậy lão vội vàng lắc đầu phủ nhận:

- Không phải cùng một chỗ, nói thế này, Phỉ Phỉ xem như trở thành người giúp việc cho Hạ Thiên vài ngày, còn bọn họ thật sự không có quan hệ gì. Trâu Thành, tôi cũng không coi cậu là người ngoài, vì thế trực tiếp nói với cậu, tuy Phỉ Phỉ xinh đẹp nhưng Hạ Thiên lại cảm thấy chướng mắt.

Trâu Thành khẽ gật đầu, hắn thật sự tin tưởng lời nói này của Hào Hồng Quang, tất nhiên hắn biết Hác Phú, trong lòng cũng có chút ý tứ với nàng. Dù hắn cho rằng Hào Phỉ Phỉ rất đẹp, nhưng hắn vẫn hiểu rất rõ, nếu so sánh với Liễu Mộng ngày hôm qua, Hào Phỉ Phỉ thật sự không tính là gì.

Hào Hồng Quang trầm ngâm một lát, sau đó lão nói thêm:

- Trâu Thành, lần này cậu đuổi bắt tội phạm được Hạ Thiên trợ giúp, khi viết báo cáo nhớ ghi cả Hạ Thiên vào, như vậy cục công an thành phố và cục công an tỉnh sẽ cho rằng cậu có liên quan đến Hạ Thiên, vì kiêng kỵ thân phận của Hạ Thiên mà bọn họ sau này sẽ khách khí với cậu. À, cậu tiếp tục viết báo cáo, nói cậu muốn thành lập tổ truy bắt tội phạm, tôi tin lần này sẽ không ai phản đối.

Trâu Thành có chút sững sờ:

- Cục trưởng Hào, Hạ Thiên có lực ảnh hưởng lớn vậy sao?

- Cứ tin tưởng tôi, chỉ cần cậu ấy nói một câu, có thể làm cho bất kỳ kẻ nào ở tỉnh Giang Nam phải xuống đài.

Hào Hồng Quang chậm rãi nói, khi càng hiểu về Hạ Thiên thì lão càng biết về một sự kiện, đó là sự hùng mạnh của Hạ Thiên thật sự không thể nào dùng ngôn từ để miêu tả.

Hào Hồng Quang dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Trâu Thành, cậu cứ về trước, trước tiên không cần tìm cách liên lạc với Hạ Thiên, cứ làm theo những lời tôi nói, còn chuyện về nhà ga, cậu chỉ cần nói với cục công an một tiếng, bọn họ sẽ sửa trị.

- Vâng, cục trưởng Hào, tôi đi trước.

Trâu Thành lên tiếng, sau đó nhanh chóng đứng dậy bỏ đi.

Sau khi Trâu Thành bỏ đi thì Hào Hồng Quang lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

...

Khu dân cư Tinh Hải.

Phòng D tầng mười tám nhà số mười.

Trên giường lớn phòng ngủ, lúc này Liễu Mộng đang ghé người trắng như tuyết lên người Hạ Thiên, nàng không nhúc nhích, rõ ràng là đang ngủ say. Hạ Thiên thì mở to hai mắt, hắn không ngủ, tâm tình của hắn bây giờ rất không xong.

Tối hôm trước sau khi lần đầu tiên song tu cùng Liễu Mộng thì hắn cảm thấy rất hưng phấn, vì sau một buổi tối mà công lực của hắn đã khôi phục lại hai phần. Sáng hôm nay tâm tình của hắn khá tốt vì buổi tối thứ hai sau khi song tu thì tu vi tăng thêm một phần, nhưng sáng hôm nay sau khi song tu thì tâm tình của hắn thật sự không xong, vì công lực của hắn thật sự không tăng được nửa phần.

Điều này làm cho Hạ Thiên hiểu ra một vấn đề, đó là cứ dựa theo quy tắc này, sau đó nếu hắn cứ liên tục song tu cùng Liễu Mộng thì khả năng khôi phục được công lực sẽ ngày càng ít. Điều này cũng có nghĩa là nếu hắn chỉ dựa vào song tu để khôi phục công lực thì căn bản không đạt được những điều mong muốn, căn bản không thể khôi phục lại trong thời gian ngắn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ít nhất cũng cần một năm hay nửa năm nữa.

- Yêu nữ Cơ Thanh Ảnh chết tiệt, thật sự là hại người rất nặng.

Hạ Thiên thầm chửi bới Cơ Thanh Ảnh.

Nhưng Hạ Thiên có mắng Cơ Thanh Ảnh cũng vô dụng, bây giờ hắn đã ý thức được nếu muốn khôi phục công lực trong thời gian ngắn thì thật sự phải nghĩ biện pháp khác mới được, nhưng muốn dùng biện pháp gì đây?

Hạ Thiên lúc này căn bản không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, với công lực của hắn vào lúc này thì dược vật bình thường căn bản có hiệu quả rất hạn chế, có lẽ chỉ có thể dùng Nghịch Thiên Bát Châm mà thôi.

Bây giờ công lực của hắn chỉ được ba phần thời kỳ đỉnh phong, muốn thi triển đệ tứ châm không phải là vấn đề, nhưng muốn dùng đệ tứ châm tẩy tủy để gia tăng công lực thì có hạn, khó thể khôi phục hoàn toàn. Hắn cần phải thi triển đệ ngũ châm, nhưng vấn đề là công lực của hắn không đủ để thi triển đệ ngũ châm, có lẽ bây giờ hắn phải đi theo con đường cũ, trước tiên dùng tẩy tủy để tăng trưởng công lực cho mình, sau đó lại dùng đệ ngũ châm.

Có thể đây là một quá trình tương đối dài, hắn thật sự không biết đám người Phiêu Miểu tiên môn có cho hắn thời gian dài để khôi phục công lực hay không.

- Keng keng...

Tiếng chuông cửa vang lên làm Hạ Thiên bừng tỉnh.

Hạ Thiên có chút bất mãn, sao cứ luôn có người đến quấy rầy hắn?

Tuy khó chịu nhưng Hạ Thiên vẫn mặc quần áo bước xuống giường, hắn đi qua phòng khách, sau đó mở cửa phòng và bất mãn nói một câu:

- Này, chú là ai? Bấm chuông làm gì? Chú không biết mình rất đáng ghét sao?

Có một tên thanh niên hai mươi tuổi đứng bên cạnh cửa ra vào, người này cao lớn đẹp trai, khi thấy Hạ Thiên thì tên kia chợt sững sờ, sau đó hắn chợt nổi giận:

- Mày hỏi bố là ai làm gì? Con bà nó tao muốn hỏi mày là ai? Đường Huệ Quân đâu? Cho cô ta ra đây.

- Thằng ngu này.

Hạ Thiên tức giận nói:

- Mày đi tìm Đường Huệ Quân thì đến nhà mà tìm, đến đây làm gì? Cút đi cho anh, nếu làm phiền thì anh cho ăn đòn.

- Con bà nó, tối qua tao tận mắt thấy cô ấy vào đây, tao không thấy cô ấy đi ra, vì vậy nhất định còn ở bên trong.

Tên đàn ông cao lớn đẹp trai dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên:

- Mày là đàn ông của cô ấy vào lúc này phải không? Con bà nó mày đứng cách xa cô ấy ra, nếu không thì tao....Á...

Hạ Thiên đấm thẳng vào mũi tên đẹp trai, tên kia té ngã ngửa xuốn đất, máu mũi chảy ròng ròng.

- Thằng khùng.

Hạ Thiên có tâm tình không tốt, thằng ngu này sao lại nói mình là đàn ông của Đường Huệ Quân, mình có ánh mắt kém cỏi vậy sao? Vì vậy mà lúc này tâm tình của hắn thật sự không tốt, trực tiếp ra tay đánh ngã đối phương, đồng thời còn đá đối phương hai cái:

- Thằng ngu dám đến làm phiền anh lần nữa, anh ném mày xuống lầu.

Hạ Thiên mắng xong thì xoay người lại đóng cửa, bên ngoài cuối cùng cũng an tĩnh.

Hạ Thiên đi vào lấy hai cái bánh mỳ trong tủ lạnh nhà bếp, uống một hộp sữa tươi, sau đó quay về phòng ngủ ôm Liễu Mộng. Tuy hắn vẫn chưa buồn ngủ nhưng chưa đến một lúc sau phải buộc mình tiến vào mộng đẹp.

Đến khi tỉnh lại thì đã đến bảy giờ tối, Liễu Mộng lúc này đã tỉnh lại, nàng hô rất đói bụng, muốn Hạ Thiên nấu cơm ăn. Đáng tiếc Hạ Thiên căn bản không biết làm cơm, vì vậy mà kéo Liễu Mộng xuống lầu.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #1386