Chương 1357: Đưa Chị Đi Làm Vợ Diêm Vương ...


- Thế nào? Cậu sợ tôi nói vị trí của Nguyệt Thanh Nhã cho Hàn Minh Phi sao?

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.

- Em Chân Dài, tôi chỉ lo lắng chị cắm sừng mình mà thôi.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Tuy bây giờ chị không phải là vợ tôi, nhưng vì có thể đánh chị, tôi quyết định sớm muộn gì chị cũng là vợ, vì thế tôi cũng phải đề phòng hơn.

- Mơ mộng hão huyền.

Dạ Ngọc Mị vẫn rất lạnh lùng, nàng không ra tay đánh người, không biết giờ này tâm tình của nàng rất tốt hay là biết đánh Hạ Thiên cũng chẳng được gì?

- Hừ, tôi cũng thấy mình nằm mơ, chị sao có thể cắm sừng tôi được? Chị chỉ cần làm vợ tôi thì xong hàng ngay.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Dạ Ngọc Mị xoay người nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt có chút khinh thường, trong mắt lại có chút đồng tình, chỉ có trời mới biết người phụ nữ này có sự đồng tình hay không?

Nhưng khi nhìn ánh mắt của Dạ Ngọc Mị thì Hạ Thiên có chút khó chịu, người phụ nữ chết tiệt này dám xem thường mình?

- Tuy cậu đã có năng lực của người tu tiên, nhưng cậu chỉ thuộc về phàm nhân mà thôi.

Dạ Ngọc Mị nói.

- Này, Em Chân Dài, có phải tôi chỉ ngủ một giấc mà đầu óc của chị bị hư hại rồi không?

Hạ Thiên rất mất vui:

- Tôi là phàm nhân thì sao? Không phải một người phàm nhân như tôi mới có thể làm cho chị trở nên lợi hại như vậy sao? Không nhờ một người phàm nhân như tôi thì vài ngày qua chị đã chết mấy lần rồi. Vài ngày trước chị còn bình thường, sao bây giờ lại đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy?

Hạ Thiên không đợi Dạ Ngọc Mị trả lời, hắn chợt tỏ ra bừng tỉnh:

- À, tôi biết rồi, có phải là vợ quỷ keo kiệt đến đây, vì vậy nên chị ghen?

- Trong đầu của cậu ngoài phụ nữ ra thì không có gì sao?

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.

- Tôi là đàn ông, yêu phụ nữ là bình thường.

Hạ Thiên cũng không thấy có gì là không đúng:

- Nhưng này, Em Chân Dài, tôi cảm thấy chị không bình thường, chị là phụ nữ, sao lại không thích đàn ông? Chẳng lẽ chị thích phụ nữ? Nghe tôi nói này, chị nếu thích phụ nữ cũng không có vấn đề, chỉ cần đừng thích thần tiên tỷ tỷ của tôi là được.

- Cậu không nên vì mình bị điên mà cũng xem tất cả mọi người đều bị điên.

Dạ Ngọc Mị tức giận nói.

- Em Chân Dài, tôi không bị điên, nhưng chị thật sự bị điên rồi.

Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.

Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên, ánh mắt của nàng không còn lạnh băng như trước mà có chút kỳ quái, ngay cả Hạ Thiên cũng không nhìn ra được.

- Em Chân Dài, tôi biết mình rất tuấn tú, nhưng chị cũng đừng nhìn tôi như vậy, nếu không tôi sẽ nghĩ bây giờ chị muốn làm vợ của tôi. Tuy chị rất đẹp, dáng người cũng tốt, nhưng tôi còn chưa muốn chị làm vợ ngay, chị phải chờ thêm một thời gian mới được.

Hạ Thiên thấy ánh mắt của Dạ Ngọc Mị nhìn mình có chút mất tự nhiên, vì thế hắn bắt đầu lên tiếng đùa giỡn.

Hôm nay tính tình của Dạ Ngọc Mị hình như là khá tốt, giống như những gì Hạ Thiên nói trước đó, giống như chỉ sau một đêm mà nàng đã không còn giống như trước, còn vì sao lại có biến đổi đó thì hắn thật sự không rõ. Ngày trước nếu nàng bị hắn đùa giỡn như vậy, dù không ra tay thì ít nhất cũng tỏ ra tức giận, mà bây giờ nàng không nổi giận, trong ánh mắt lại có chút đồng tình, thương cảm. Ánh mắt như vậy làm cho hắn buồn bực, thậm chí còn có chút ý nghĩ phát điên, người phụ nữ chết tiệt này đồng tình với mình sao? Mình có gì cần người ta đồng tình?

- Cậu thật sự cho rằng mình có thể bảo vệ được Nguyệt Thanh Nhã sao?

Một lúc lâu sau Dạ Ngọc Mị mới lạnh lùng nói, trong giọng nói của nàng vẫn mang theo cảm giác cực kỳ khinh thường với Hạ Thiên.

- Tất nhiên tôi có thể làm thần hộ mệnh cho thần tiên tỷ tỷ, ai dám cướp thần tiên tỷ tỷ của tôi, như vậy tôi sẽ xử lý đối phương.

Hạ Thiên lại không có chút do dự:

- Em Chân Dài, nếu chị muốn cướp thần tiên tỷ tỷ, tôi cũng không muốn lấy chị làm vợ, sẽ cho chị xuống làm vợ của Diêm Vương.

- Cậu chẳng qua chỉ là một tu sĩ Kim Đan Kỳ, những chất độc và thuốc mê của cậu dùng một lần sẽ không sao, nhưng nếu muốn dùng lại nhiều lần thì quá ngây thơ rồi.

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói:

- Đứng trước mặt một kẻ tu tiên có cấp bậc như Hàn Minh Phi, cậu căn bản không có cơ hội sử dụng độc dược.

- Này, tôi biết rõ tình nhân cũ của chị rất lợi hại, nhưng cũng đừng hạ thấp tôi như vậy chứ? Tôi nói cho chị biết, sau này tôi sẽ có thể xử lý người tình cũ của chị.

Hạ Thiên bất mãn nói.

- Lần này Phiêu Miểu tiên môn đến hơn mười hai người, Hàn Minh Phi chắc chắn không phải là kẻ mạnh nhất, cậu thật sự cho rằng có thể giữ lại Nguyệt Thanh Nhã được sao?

Dạ Ngọc Mị vẫn rất lạnh lùng:

- Tôi khuyên cậu nên dứt khoát một chút, để cho Nguyệt Thanh Nhã theo chân bọn họ bỏ đi, như vậy cậu còn có thể ở đây hưởng thụ cuộc sống trái ôm phải ấp.

- Em Chân Dài, chị nói gì, mười hai người sao? Sao chị biết Phiêu Miểu tiên môn có mười hai người đến đây? Có phải tình nhân cũ của chị lén nói cho biết?

Hạ Thiên xem nhẹ nửa câu sau của Dạ Ngọc Mị, hắn chỉ quan tâm đến nửa câu trước mà thôi.

- Ngày hôm đó cậu không nghe thấy sao?

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói:

- Hoàng Tĩnh Di nói rất rõ ràng, mười hai người, chia làm bốn tổ, ba người ở thành phố Nhạc Nam này chỉ là một tổ mà thôi.

- Vậy sao?

Hạ Thiên thật sự không nghe thấy những lời đối thoại giữa Hoàng Tĩnh Di và Dạ Ngọc Mị, còn mười hai người kia, hắn nào có nghe thấy?

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng tiếp tục:

- Pháp trận có bốn điểm, một cái ở thành phố Nhạc Nam, những thứ khác chắc chắn ở các thành phố gần đây, có thể là gần thủ đô, phía nam thành phố Nhạc Nam, hoặc phía bắc thủ đô. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì những phương hướng kia còn có người, ba tổ kia đã đi vào thế giới này khá lâu rồi, nếu cậu thật sự vì muốn tốt cho Nguyệt Thanh Nhã, tốt nhất bây giờ nên cho Nguyệt Thanh Nhã đến gặp Hàn Minh Phi, nếu không đến lúc Nguyệt Thanh Nhã chết đi thì cậu hối hận cũng không còn kịp.

- Này, chị không phải muốn theo chân bọn họ cùng quay về đại lục Tiên Vân sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Dạ Ngọc Mị:

- Chị muốn về thì cứ về, đừng chú thần tiên tỷ tỷ của tôi, chị muốn về thì đi mà tìm tình nhân cũ, để hắn đưa về.

Trên mặt Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng có chút phẫn nộ:

- Cậu đúng là ngu dốt hay giả vờ ngu dốt? Cậu cho rằng đám người Phiêu Miểu tiên môn thật sự muốn đưa Nguyệt Thanh Nhã về sao? Tuy tôi không biết nguyên nhân gì nhưng Hoàng Tĩnh Di rõ ràng không muốn cho Nguyệt Thanh Nhã quay về, mà suy nghĩ như vậy chắc chắn không phải chỉ có một mình cô ta mà thôi. Nếu để cho bọn họ tìm được Nguyệt Thanh Nhã, đến lúc đó chờ đón cô ấy sẽ là tình huống đồng môn đuổi giết.

- Chị mới là ngu dốt.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dạ Ngọc Mị:

- Chị cũng đã nói rồi, bọn họ muốn làm bất lợi cho thần tiên tỷ tỷ, như vậy chị còn muốn cho thần tiên tỷ tỷ đi gặp mặt bọn họ, không phải đầu óc chị có vấn đề sao?

- Tôi có thể thấy Bạch Vân Sơn và Hàn Minh Phi muốn đưa Nguyệt Thanh Nhã quay về, còn Hoàng Tĩnh Di, cô ta có tu vi thấp nhất, tất nhiên không thể làm gì được, nhưng ba tổ còn lại nghĩ thế nào thì khó nói.

Dạ Ngọc Mị lạnh giọng nói:

- Chỉ cần Nguyệt Thanh Nhã lập tức tụ hợp với Hàn Minh Phi, sau đó nàng nhanh chóng quay lại Phiêu Miểu tiên môn, như vậy cô ấy sẽ tuyệt đối an toàn.

- Em Chân Dài, chị đã nghĩ sai hai chuyện.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Dạ Ngọc Mị:

- Thứ nhất, chị quá tin tình nhân cũ của mình mà tôi thì không, thứ hai là dù có chuyện gì phát sinh, tôi cũng sẽ không để cho thần tiên tỷ tỷ rời khỏi tôi.

- Cậu sẽ hối hận.

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.

- Không có việc gì, tôi là thần y, nếu tôi thật sự hối hận, sẽ tạo ra thuốc hối hận là được.

Hạ Thiên hời hợt nói, cuối cùng hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Dạ Ngọc Mị:

- Em Chân Dài, tôi chỉ kỳ quái là làm sao chị lại đột nhiên quan tâm đến thần tiên tỷ tỷ như vậy? Tôi dù thế nào cũng cảm thấy thật ra chị chỉ muốn về một mình, vì vậy muốn tiện đường đưa cả thần tiên tỷ tỷ đi theo sao?

Dạ Ngọc Mị lại tiếp tục dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn Hạ Thiên, nàng không nói lời nào, chỉ xoay người và biến mất.

- Người phụ nữ chết tiệt, tôi vừa chữa tốt cho chị, bây giờ lại dám kiêu ngạo trước mặt tôi, một ngày nào đó tôi sẽ đẩy ngã chị xuống, sẽ đánh vào mông chị.

Hạ Thiên có chút tức giận, người phụ nữ chết tiệt này giả vờ làm tiên nữ, hơn nữa còn liên tục nói hắn là phàm nhân.

Hạ Thiên tuy khó chịu nhưng cũng không đuổi theo Dạ Ngọc Mị, hắn dứt khoát ngồi trên Thiên Thần Đỉnh, trong lòng thầm nói, người phụ nữ chết tiệt kia sao lại thích đến chỗ này? Chẳng lẽ đã tìm được cửa vào, là chỗ này? Nếu là như vậy thì phải đi rồi mới đúng chứ?

Hạ Thiên suy nghĩ một lát mà thật sự không hiểu Dạ Ngọc Mị đang giở trò gì, ngay sau đó hắn quyết định không suy nghĩ nhiều. Tuy lần này thần tiên tỷ tỷ giao nhiệm vụ cho hắn là làm mọi cách lấy Dạ Ngọc Mị làm vợ, nhưng đối với hắn thì bây giờ quan trọng nhất là bảo hộ thần tiên tỷ tỷ, không cho đám người Phiêu Miểu tiên môn đưa thần tiên tỷ tỷ đi. Còn Dạ Ngọc Mị, dù nàng chạy đi thì hắn cũng chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc mà thôi, sẽ không quá quan tâm.

- Không biết vợ Dao Dao đã đến chưa?

Hạ Thiên thì thào nói, tuy Dạ Ngọc Mị nói ra những lời kia chưa hẳn là thật nhưng cũng có vài lời không giả, ví dụ như bây giờ hắn không phải là đối thủ của Hàn Minh Phi, nếu Phiêu Miểu tiên môn thật sự có mười hai người đến đây, như vậy xử lý hết bọn họ cũng không phải chuyện dễ. Đối với hắn thì chuyện quan trọng nhất lúc này là tăng thực lực của mình, chỉ như vậy mới có thể bảo vệ tốt thần tiên tỷ tỷ.

Muốn tăng thực lực thì phải chờ Sở Dao đưa dược liệu đến, điều này rất quan trọng, hắn phải nhanh chóng dùng dược liệu chế tạo đan dược, sau đó cho vợ dùng để tăng công lực. Sau đó hắn thi triển đệ ngũ châm cho các bà vợ, đẩy mạnh thực lực của các nàng, đồng thời cũng tăng thực lực của mình.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn chuẩn bị gọi điện thoại cho Sở Dao, nhưng vừa lấy ra thì một giọng nói kinh ngạc vang lên sau lưng:

- Chồng, sao cậu lại đến đây?

Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn thấy Ninh Khiết, còn có cả cô gái nước ngoài Caroline.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #1357