- Muốn lấy ra những thứ đáng giá sao?
Hạ Thiên dùng giọng chăm chú hỏi, hắn dù sao cũng đang rất nhàm chán, cũng muốn kéo dài chút thời gian, để đùa giỡn với đám cướp ngu ngốc này.
- Nói nhảm, nhanh lên, đừng tưởng ông không muốn chọc mày, dao giết heo của ông đã xiên vài thằng ngu rồi, mày nên biết điều phối hợp một chút.
Tên cướp dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
- Thật ra anh đây cũng muốn ném ra vài thứ đáng giá nhưng thật sự không thể, vì với người thiên tài như anh, thật sự không có thứ gì không đáng giá, dù là một sợi tóc cũng là báu vật.
Hạ Thiên cảm khái:
- Này, anh cho các chú một cọng tóc nhé?
- Con bà mày, tưởng bố nói chơi sao?
Tên cướp nổi giận, hắn vung dao giết heo:
- Muốn ông chém chết sao? Ông không sợ nói cho mày biết, vài ngày trước ông vừa chém chết một thằng ném xuống chân núi mà chẳng ai biết, bây giờ ông chém chết mày cũng không ai biết.
Lời này cũng không tính là quá giả, vì chỗ này khắp nơi đều là núi, cơ bản không có người.
Dù có người chết dưới chân núi, trong khoảng thời gian ngắn thì thật sự rất khó phát hiện ra, chỉ có thể chờ nơi này được khai phá, sau đó mới có thể phát hiện được.
- Này, thật ra anh cảm thấy chú không phải là tên cướp hợp cách, chú nhìn lên tấm vải trên mặt đi, chú không biết thứ đó có thể nhìn thấu qua sao? Thứ đó của chú căn bản là vô dụng, vì anh có thể thấy chú có một nốt ruồi trên mặt.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Mày mới là thằng ngu.
Tên cướp rống lên:
- Mày không biết thấy mặt ông thì chết sao? Ông để mày thấy mặt để đi báo cảnh sát sao? Mày ngu đừng tưởng ông ngu, đám người thành phố chúng mày đều là một đám ngu như heo, không muốn sung sướng lại chạy vào trong hẻm hốc thế này để bị ức hiếp.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tên cướp:
- Thật ra cũng không phải người thành phố, nhưng hình như chú em không thích người thành phố thì phải. Này, có phải có thằng thành phố nào xuống cướp mất vợ của chú không?
- Mày câm mồm cho ông.
Tên cướp cuối cùng cũng không thể nhịn được, hắn cầm dao giết heo phóng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên lui về phía sau không nhanh không chậm, sau đó nói:
- Này, nếu vợ chú bị người ta cướp đi, anh đề nghị chú nên đi cướp con đàn bà ở phía sau, chú em xem, hàng ngon, dáng ngon, hàng cao máy thoáng, vợ chú sẽ không bằng một phần "con hàng" kia.
Hạ Thiên vừa nói vừa lui đến bên cạnh Dạ Ngọc Mị, mà tên cướp cầm đao giết heo vọt đến trước mặt Hạ Thiên sau đó lại choáng váng.
- Keng!
Đao giết heo rơi xuống đất, vẻ đẹp của Dạ Ngọc Mị thật sự là vũ khí cực mạnh, trực tiếp làm cho tên cướp "xả hàng".
- Tiên...Tiên nữ.
Tên cướp chảy cả nước dãi, hắn lắp bắp.
- Chị ta không phải là tiên nữ, mà là ma nữ.
Hạ Thiên ở bên cạnh uốn nắn.
- Tiên nữ, cô...Cô có thể làm vợ tôi...Á...
Tên cướp thật sự có ý nghĩ muốn cướp Dạ Ngọc Mị làm vợ, nhưng hắn còn chưa nói xong đã thét lên rồi ngã xuống, chính thức lên tiên.
Trong không khí có hơi bùng lên mùi máu, rõ ràng tên cướp đã chầu trời.
Hạ Thiên chợt mất hứng, hắn trừng mắt nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Này, sao cô lại giết hắn? Tôi đang nhàm chán, vất vả lắm mới tìm được một kẻ để chơi đùa, lại bị cô xử lý mất.
Dạ Ngọc Mị không nói lời nào, nàng lui ra phía sau một trăm mét, sau đó khoanh chân ngồi trên một tảng đá, cũng không biết đang tu luyện hay khống chế tâm tình của mình.
- Xem ra tôi không giáo dục chị cho tốt thì tính nết xử lý người khác cũng không đổi phải không? Tôi đã nói với chị rồi, nơi đây không phải là thế giới của chị trước kia, chỗ này nếu tùy tiện giết người thì sẽ phải ngồi tù...
Hạ Thiên bắt đầu trắng trợn dạy bảo Dạ Ngọc Mị, đối với một người không không biết gì về Hạ Thiên, nếu nghe hắn nói như vậy cũng là bình thường, xem ra tên này rất tốt. Nhưng nếu là một người biết rõ hắn mà nghe được những lời thế này, nhất định sẽ muốn đánh chết hắn, tên này mà dám không biết xấu hổ nói về pháp luật sao? Chính hắn cũng là loại xem thường pháp luật cơ mà? Dạ Ngọc Mị rất muốn bịt kín miệng Hạ Thiên, tên khốn này chưa từng xử lý người ta sao? Có loại khốn nạn không biết xấu hổ đến mức này à?
Sau khi giáo dục Dạ Ngọc Mị một phen, thấy nàng không có phản ứng gì, Hạ Thiên cũng có chút buồn bực:
- Đúng là ma nữ khó giáo dục, chỉ thích hợp để đánh đòn, nói nhiều làm gì cho tốn công, không bằng trực tiếp đánh đòn.
- Này, đúng rồi, tôi chợt nhớ đến một chuyện, chị coi như là người tu tiên, bây giờ đám người tu tiên các người giết người đều nằm vào trong sự quản lý của tôi, chị nói xem tôi có nên bắt chị, nhốt vào trong nhà giam, mỗi ngày đánh mông một ngàn cái không?
Hạ Thiên còn thêm, mà thật sự là việc này nằm trong sự quản lý của hắn, Ám tổ và Long Tổ đang xây dựng một tổ đặc biệt, chuyên hành động vì người tu tiên, Hạ Thiên trên danh nghĩa là lãnh đạo của tổ này.
Đáng tiếc Dạ Ngọc Mị vẫn không nói lời nào, nhìn qua giống như nhất định yên lặng đối mặt với tất cả.
- Hừ, đúng là không sai, câm mất rồi.
Hạ Thiên có chút bực mình, người phụ nữ chết tiệt này không biết cùng hắn nói vài câu sao?
Hạ Thiên cuối cùng vẫn đi về phía trước, mà Dạ Ngọc Mị thì đi theo phía sau một trăm mét.
- Chồng chồng, yêu tinh đến rồi, anh đoán xem là Đại Yêu Tinh hay là Tiểu Yêu Tinh...Chồng chồng, yêu tinh đến rồi, anh đoán xem là Đại Yêu Tinh hay là Tiểu
Yêu Tinh...
Âm thanh trong trẻ động lòng người vang lên ở vùng núi trống trải, thật sự trong trẻo dễ nghe.
Hạ Thiên lại ngẩn ngơ, chuyện gì xảy ra, Tiểu Yêu Tinh sao lại đến đây.
Nhưng vài giây sau Hạ Thiên mới kịp phản ứng, tiếng chuông này chính là Tiểu Yêu Tinh đã gài vào máy trước khi hắn đến Thanh Phong Sơn.
Lần này tiếng chuông điện thoại không phải xóa âm thanh của Kiều Tiểu Kiều, mà chỉ khi nào Kiều Tiểu Kiều điện thoại đến thì tiếng chuông kia mới vang lên. Bây giờ mỗi bà vợ của Hạ Thiên đều có tiếng chuông khác biệt, Tiểu Yêu Tinh đã thu thập đủ âm thanh để làm tiếng chuông, vì vậy hắn chỉ cần nghe tiếng chuông là biết ai điện thoại đến.
- Vợ Tiểu Yêu Tinh, tìm anh có việc gì sao?
Hạ Thiên nhanh chóng nhận điện thoại, thuận miệng hỏi.
- Chồng chồng, anh không sao chứ?
Tiểu Yêu Tinh dùng giọng ân cần hỏi.
- Anh tất nhiên không sao, sao vậy?
Hạ Thiên cảm thấy câu hỏi của Tiểu Yêu Tinh có vấn đề.
- Nếu không có vấn đề thì sao anh đi nửa ngày mà chỉ được vài kilomet?
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói.
- À, anh đang tản bộ.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Chồng, anh thật sự quá nhàm chán.
Tiểu Yêu Tinh ngáp một cái:
- Thôi em cũng đang nhàm chán, em đi chơi đây.
- Đợi chút.
Hạ Thiên vội vàng gọi Tiểu Yêu Tinh:
- Vợ, bây giờ anh đang rất chán, anh chỉ có thể chậm rãi đi, em có biện pháp nào làm anh hết chán không?
- Cũng không phải không có biện pháp, chồng, anh không phải có điện thoại sao? Anh dùng điện thoại để chơi đi.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói.
- Anh cũng không biết chơi.
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn thật sự không biết chơi.
- Chồng, anh cứ chơi sẽ biết, đứa trẻ ba tuổi cũng biết chơi nữa là.
Tiểu Yêu Tinh ngáp một cái:
- Nếu chồng không có việc gì, em cúp điện thoại trước.
Tiểu Yêu Tinh nói cúp là cúp máy, Hạ Thiên cũng không tiếp tục gọi lại, sau đó hắn bắt đầu vừa đi vừa chơi.
Nhưng hắn lại phát hiện ra một chuyện rất khó hiểu, đó là dù đứa bé ba tuổi sẽ biết chơi nhưng hắn thật sự không biết chơi thế nào. Khi hắn chuẩn bị điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, đúng lúc điện thoại hết pin.
Điện thoại không còn pin là chuyện đáng chán nhất, khốn nổi lúc này hắn không thể nạp pin, không phải hắn không mang theo cục xạc, mà nơi đây căn bản không có chỗ nào nạp điện.
- Xem ra cần nhanh đến huyện Mộc Dương.
Hạ Thiên chợt phát hiện mình bắt đầu không thích ứng khi không có điện, nếu không điện thoại sẽ hết pin sẽ rất chán, mà vợ có chuyện gấp điện thoại đến, nếu hết pin thì làm sao?
Tuy trên tay hắn còn có đồng hồ của Ám tổ nhưng cũng không phải bà vợ nào cũng liên lạc được bằng phương pháp này.
Hạ Thiên nghĩ vậy thì nói với Dạ Ngọc Mị:
- Này, bánh bao lớn, nhanh lên, tối nay chúng ta đến huyện Mộc Dương.
Hạ Thiên nói và bước đi nhanh hơn, tất nhiên còn chưa là tốc độ nhanh nhất, vì vậy khi đến tối thì hắn đến huyện Mộc Dương.
Tuy Vân Thanh ở huyện Mộc Dương nhưng Hạ Thiên cũng không muốn đi tìm ngay, hắn đến khách sạn Đông Thăng, thuê phòng trước đã.
- Cho tôi một phòng.
Hạ Thiên nói với nhân viên phục vụ.
Dạ Ngọc Mị chợt nói:
- Hai phòng.
- Chỉ cần một.
Hạ Thiên nói.
- Hai!
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
Nhân viên phục vụ có chút hôn mê:
- Tiên sinh, rốt cuộc là hai hay một?
- Tôi chỉ muốn một, cô ta muốn thì tự mà đặt phòng.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó dùng ánh mắt hả hê nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Ai bảo không mang theo tiền.
Dạ Ngọc Mị thật sự không mang theo tiền, nàng thậm chí cũng không mang theo thứ gì, còn Hạ Thiên vẫn có chút đồ đạc này nọ, ít nhất hắn còn có một chiếc túi du lịch, bên trong có vài bộ đồ.
Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng không nói, nhân viên phục vụ càng hôn mê, hai người này quá quái dị, không phải là tình nhân đấy chứ?