Vương Kiệt và Cao Khiết ở bên kia còn kinh hồn bất định, nhưng khi nghe được lời nói của Vương Tiểu Nha thì cả hai đều không biết nói gì. Tiểu nha đầu này đúng là quá mạnh mẽ, nhưng lời nói như vậy cũng không phải một cô gái ở độ tuổi như nàng nói ra chứ?
- Tôi hét lên thì sao? Liên quan gì đến cô?
Ngô Hiểu Lộ tuyệt đối không tỏ ra yếu thế, nàng chỉ nghĩ mãi mà không rõ, Vương Kiệt và Cao Khiết rõ ràng đã ngã từ trên ngựa xuống, vì sao giống như không có việc gì, đứng vững trên mặt đất như vậy?
Không riêng gì Ngô Hiểu Lộ không hiểu rõ, những người khác cũng không hiểu, ngoài Hạ Thiên thì những người khác thật sự không thể nào thấy rõ động tác của Vương Tiểu Nha. Với thân pháp của Vương Tiểu Nha, người thường căn bản không thể nào thấy được rõ ràng, nếu nhìn kỹ thì chỉ thấy một chiếc bóng mà thôi.
Dù Cao Khiết được Vương Tiểu Nha cứu giúp nhưng lại tưởng mình may mắn, nghĩ rằng Vương Kiệt đỡ nàng, mà Vương Kiệt tuy không thấy rõ nhưng có thể đoán ra, Vương Tiểu Nha cứu mình một lần. Sở dĩ hắn cho rằng đó không phải là Hạ Thiên, vì Hạ Thiên còn đứng ở xa, mà Vương Tiểu Nha thì đứng ngay bên cạnh bọn họ.
- Giáo viên của chị không dạy nơi đây là chỗ công cộng, không thể gào lên sao?
Vương Tiểu Nha có bản lĩnh cãi nhau tương đối khá:
- Nếu giáo viên của chị chưa dạy, vậy thì về học lại đi.
- Ơ, giáo viên của cô dạy thứ này sao? Là giáo viên nam hay nữ? Tôi thấy nhất định là nam giáo viên, có phải khi tan học thì người này dạy cho cô biết nên kêu như thế
nào không?
Ngô Hiểu Lộ cũng không thua kém, càng nói càng độc đáo.
Vương Tiểu Nha quay sang nhìn Vương Kiệt:
- Anh, có nên giả vờ nữa không? Em muốn đánh cô ta.
- Hừ, không giả vờ gì nữa, giả trang làm gì, đánh cho anh.
Vương Kiệt cảm thấy mình làm được hai chuyện, đó chính là đám công tử nhà giàu trong phim hay giả trang để đi tán gái, không lâu sau khi khắc khẩu với Ngô Hiểu Lộ, hắn tuy cảm thấy không muốn tiếp tục giả vờ nhưng vẫn cố ý một nửa này nửa kia, nhưng bây giờ hắn cũng không nhịn được nữa, con bà nó đúng là khó khăn.
- À, cuối cùng cũng giải phóng.
Vương Tiểu Nha vui vẻ nói một câu, sau đó bàn tay trắng nõn chợt vung ra.
Chỉ thấy một tiếng bốp vang lên, gương mặt cũng có vẻ xinh đẹp của Ngô Hiểu Lộ chợt xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ tươi.
Ngô Hiểu Lộ chợt choáng váng, đám người đi cùng với nàng cũng chợt ngây người, sự phùng trí này thật sự ngoài sức dự đoán của mọi người.
- Cô dám...
Ngô Hiểu Lộ lúc này mới kịp có phản ứng.
- Bốp!
Lại là một tiếng tát tai vang dội, Ngô Hiểu Lộ còn chưa nói dứt lời thì nửa mặt còn lại chợt xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ tươi.
- Này, sao cô lại dám đánh?
Lúc này bạn trai của Ngô Hiểu Lộ chợt có phản ứng, hắn dùng giọng phẫn nộ chỉ trích Vương Tiểu Nha.
Vì Vương Tiểu Nha thật sự rất xinh đẹp, cho nên bạn trai của Ngô Hiểu Lộ cũng chưa ra tay.
- Con khốn nạn, tao liều mạng với mày...
Ngô Hiểu Lộ chợt nổi điên phóng về phía Vương Tiểu Nha.
Vương Tiểu Nha tung một đá vào bụng Ngô Hiểu Lộ, lúc này Ngô Hiểu Lộ rên lên một tiếng rồi ngã xuống mặt đất.
- Ghét nhất loại người như cô.
Vương Tiểu Nha đạp ngã Ngô Hiểu Lộ xuống đất, còn cảm thấy chưa hết giận, sau đó nàng chụp lấy Ngô Hiểu Lộ, nhảy dựng lên rơi xuống lưng con ngựa đang kinh hoàng chạy loạn.
Vương Tiểu Nha quăng Ngô Hiểu Lộ xuống lưng ngựa, sau đó chính mình thì quay về chỗ cũ, không có bất kỳ điều gì cần lo lắng, một giây sau Ngô Hiểu Lộ đã rơi xuống ngựa.
Mọi người chợt trợn mắt há mồm, không phải vì Ngô Hiểu Lộ từ trên lưng ngựa rơi xuống, mà lúc này bọn họ mới thấy Vương Tiểu Nha bay tới bay lui trên không trung, thật sự giống như có khinh công vậy.
Điều này...Sao lại như vậy?
- Cô...Rốt cuộc cô là ai?
Bạn trai của Ngô Hiểu Lộ đã chủ động đứng ra, hắn cũng thấy năng lực thần kỳ mà Vương Tiểu Nha biểu hiện ra, điều này làm hắn nhớ đến một lời đồn đãi, điều này làm hắn cảm thấy hoảng sợ. Không đen đủi vậy chứ? Ở địa phương này mà gặp phải tên khốn trong truyền thuyết kia sao?
- Anh hỏi tôi là ai làm gì?
Vương Tiểu Nha trừng mắt nhìn tên bạn trai của Ngô Hiểu Lộ rồi nói:
- Này, các người có tiếp tục không? Tôi vừa vặn đã lâu rồi chưa được đánh người.
Vương Tiểu Nha nói đến đây thì vẫy vẫy tay với Hạ Thiên cách đó không xa:
- Hạ Thiên ca ca, anh có muốn chơi đùa chút không?
- Hạ...Hạ Thiên?
Bạn trai của Ngô Hiểu Lộ chợt cảm thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ xuống, may mà có người bên cạnh đưa tay đỡ, như vậy mới làm cho hắn đứng ổn định.
Hạ Thiên lóe người đi đến trước mặt Vương Tiểu Nha, sau đó hắn ngáp một cái:
- Thôi bỏ đi, không có gì hay, Tiểu Nha em thích thì cứ chơi một mình.
- Điều này...Thiên ca, thật sự xin lỗi, xin lỗi...Chúng tôi...Chúng tôi có mắt không thấy núi thái sơn...
Bạn trai của Ngô Hiểu Lộ đưa mắt nhìn Hạ Thiên, giọng điệu run rẩy, chỉ kém khóc òa lên. Lúc này đám người đi cùng hắn đều có vẻ mặt bất an, bọn họ cũng phải người ngu, tất nhiên sẽ hiểu, bọn họ đã đắc tội với kẻ không nên trêu vào.
- Cậu cũng biết tôi sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn đối phương.
- Đúng vậy, Thiên ca, anh...Đại danh của anh...Chúng tôi...Cả trường tôi không ai không biết anh...Tôi...Tôi là sinh viên trường đại học thể dục thể thao, chuyện giữa anh và Thư Tịnh, chúng tôi...Đều...Đều biết...
Tên sinh viên đáng thương này trước đó rất lanh mồn nhanh miệng, lúc này trực tiếp nói lắp bắp rất khó coi.
- À, thì ra là như vậy, vậy thì cút mau, tôi cũng không có tâm tình ức hiếp các cậu.
Hạ Thiên phất phất tay, bộ dạng mất kiên nhẫn.
Hạ Thiên thật sự không nói dối, lúc này hắn thật sự không có tâm tình ức hiếp đối phương, nhưng nếu đám khốn kiếp này muốn ức hiếp hắn, như vậy thì đừng trách.
- Thiên ca, tôi...Chúng tôi sẽ đi.
Người nọ vội vàng gật đầu, sau đó cố gắng áp chế nổi sợ hãi mà bỏ đi, đám người bên cạnh cũng nhanh chóng đuổi kịp. Còn Ngô Hiểu Lộ mới té từ trên ngựa xuống, căn bản bị bỏ quên.
- Hạ Thiên ca ca, chúng ta đi ăn món nướng thôi.
Vương Tiểu Nha cũng lười quan tâm đến Ngô Hiểu Lộ.
- Được.
Hạ Thiên cảm thấy chơi không bằng ăn.
Khi thấy Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha chạy đến quán nướng, Cao Khiết nãy giờ hồ đồ chóng mặt cũng không nhịn được mà phải hỏi:
- Vương Kiệt, em của anh rốt cuộc là ai? Sao giống như cao thủ võ lâm như vậy?
- Cao Khiết, có một số việc anh muốn nói cho em biết.
Vương Kiệt cuối cùng cũng quyết định không muốn giả trang, hắn cảm thấy mình nếu còn muốn giả vờ thì không bằng trực tiếp cho rồi.
Đã từng có kết quả điều tra, nếu một người đàn ông có tiền giả vờ không tiền để theo đuổi một cô gái, sau khi bị cô gái phát hiện thì ít nhất có chín mươi phần trăm là cô gái này sẽ tiếp tục yêu thương tên đàn ông kia. Tất nhiên nếu một người đàn ông nghèo khó mà giả vờ giàu có để theo đuổi, đến khi cô gái phát hiện ra, ít nhất thì cũng có chín phần là hai bên sẽ đoạn tuyệt quan hệ.
Điều tra này có chính xác hay không, cũng không ai nói cho rõ, nhưng ít nhất đến bây giờ thì Vương Kiệt nói thẳng với Cao Khiết, sau đó Cao Khiết cũng không tức giận, nàng chỉ có chút ngạc nhiên mà thôi. Nàng không chỉ ngạc nhiên về thân phận của Vương Kiệt, thậm chí càng thêm hứng thú với thân phận của cô em gái Vương Tiểu Nha xinh đẹp của Vương Kiệt.
Đặc biệt là lúc này, Cao Khiết thật sự rất có hứng thú, thực tế thì nàng cũng lần đầu tiên chứng kiến trận đấu thế này.
Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha đang có một trận đấu, hai người đều nướng một tảng thịt lớn, đang xem ai nướng chín nhanh hơn, đáng lý ra điều này cũng không có gì là lạ, vấn đề là ở công cụ nướng.
Công cụ nướng của Vương Tiểu Nha rất bình thường, cũng là lò nướng, khung nướng, giống như của những người khác, nhưng công cụ nướng của Hạ Thiên chính là tay.
- Anh ta đang làm ma thuật sao?
Cao Khiết khẽ hỏi Vương Kiệt.
Vương Kiệt lắc đầu:
- Tuy anh cũng không hiểu rõ, nhưng đó không phải là ma thuật, đại ca của anh rất lợi hại, còn lợi hại hơn em gái của anh nhiều.
Vương Kiệt cũng không muốn giấu diếm, nếu đã không giấu diếm thì dứt khoát nói Hạ Thiên là đại ca của mình.
- Có thể dùng tay để nướng thịt sao?
Cao Khiết vẫn cảm thấy rất khó tưởng.
- Anh cũng không rõ ràng lắm, chúng ta chỉ cần đứng nhìn là được.
Vương Kiệt thật sự không quá rõ với chuyện này, hắn biết Hạ Thiên là võ lâm cao thủ, nhưng chính hắn lại vô duyên với chuyện tập võ, bây giờ cũng không có tính toán sẽ đi học võ, vì em gái đã nói rõ, hắn không có thiên phú ở phương diện này. Hơn nữa bây giờ hắn có một cô em gái là cao thủ, hắn cảm thấy mình không cần phải học thứ gì khác.
- Trời, trên tay của anh ấy rõ ràng...
Cao Khiết lúc này chợt hô lên kinh hoàng, lúc này khối thịt bò trên tay Hạ Thiên chợt vang lên những âm thanh xèo xèo.
Lúc này dù không thể tưởng nhưng Cao Khiết cũng không thể không tin, Hạ Thiên thật sự có thể dùng tay nướng chín thịt.
Vài phút sau.
- À, Hạ Thiên ca ca, em thắng rồi, em đã nướng xong.
Vương Tiểu Nha hưng phấn nói.
- Khụ khụ, em nên xem đại ca đang làm gì cái đã.
Vương Kiệt nhịn không được phải nhắc nhở em gái.
Vương Tiểu Nha quay đầu nhìn, ngay sau đó chợt ủ rũ:
- Hạ Thiên ca ca, em là bạn gái của anh, anh không thể thua em một lần sao?
- Được, lát nữa anh sẽ cố ý thua em.
Hạ Thiên nhét miếng thị bò cuối cùng vào miệng, sau khi nhai nuốt vài cái thì cười hì hì nói.
- Như vậy anh đã cố ý thua, cũng không có ý nghĩa.
Vương Tiểu Nha bĩu môi.
- Nếu anh thua thì chỉ có thể là cố ý.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Vì chỉ cần anh không muốn thua thì sẽ không thua.
- Này, Hạ Thiên ca ca, anh nói những lời này thật sự rất hay, rất có tính cách điệu.
Hai mắt Vương Tiểu Nha chợt tỏa sáng, giống như một fan hâm mộ vậy.
- Anh vẫn luôn như vậy.
Hạ Thiên có tâm tình khá tốt, cô bạn gái nhỏ này có thể phát hiện ra hắn như vậy, nếu là những bà vợ khác thì sẽ không cách nào chứng kiến được điều này.