Chương 1290: Cho Anh Xem Đủ


Kiều Phượng Nhi dứt khoát cởi sạch, sau đó nàng ưỡn ngực nhìn Hạ Thiên:

- Lưu manh anh có phải muốn xem sạch không? Tôi cho anh xem.

- À, tôi xem đủ rồi nói sau.

Hạ Thiên nhìn Kiều Phượng Nhi, tỉ mỉ xem xét, vừa nhìn vừa xoi mói:

- À, da tốt, eo nếu nhỏ hơn chút nữa thì càng tốt, đùi hơi nhỏ, to hơn một chút nữa thì đẹp. Này, đứng thẳng lên, nhìn tới nhìn lui thì ngực vẫn là đẹp nhất, quả nhiên thật sự là không giống với...

Kiều Phượng Nhi đáng thương lập tức không chịu nổi, nàng vội vàng dùng tay bảo vệ những vị trí mấu chốt của mình, nhưng hai tay không che được ba điểm, vì vậy nàng cực kỳ khó xử, chỉ có thể trừng mắt hung dữ nhìn Hạ Thiên:

- Này, anh còn xem nữa sao?

- Là cô cho tôi xem đủ mà?

Hạ Thiên tỏ ra vô tội, sau đó có chút bất mãn:

- Này, đừng cho rằng tôi muốn nhìn cô, chỉ là cô cho tôi xem, tôi cũng không phải muốn xem, sợ cô tự ti mà thôi. Thật ra tôi đã nói với cô rồi, Sương nha đầu tốt hơn cô rất

nhiều...

- Này, sắc lang chết tiệt anh nói đủ chưa, tôi không tốt sao anh nhìn say sưa như vậy?

Kiều Phượng Nhi có chút tan vỡ, nàng phát hiện mình không bực bội vì bị lưu manh này chiếm tiện nghi, mà bị hắn chiếm tiện nghi rồi còn tỏ ra không muốn. Trước đó

hắn thấy ngực nàng lớn thì xấu, bây giờ lại nói cơ thể nàng không tốt, còn nói dáng người nàng không tốt.

Kiều Hoàng Nhi ở bên cạnh, lúc bắt đầu nàng cũng cảm thấy tình huống khá xấu hổ, làm nàng không được tự nhiên. Nhưng sau khi nghe hai người náo loạn một lúc, nàng cũng không nhịn được mà mở miệng:

- Này, hai người có thể dừng liếc mắt đưa tình, trước tiên làm chút chính sự được không?

- Hoàng Nhi, này, ai liếc mắt đưa tình?

Kiều Phượng Nhi lập tức giải thích.

- Đúng vậy, cô ấy không phải vợ tôi, tôi cần gì phải liếc mắt đưa tình với cô ấy?

Hạ Thiên cuối cùng cũng có lúc thống nhất ý kiến với Kiều Phượng Nhi.

Hạ Thiên nhìn Kiều Hoàng Nhi, sau đó còn nói thêm:

- Nhưng cô nói cũng đúng, tôi thật sự rất bận rộn, cũng không nên lãng phí thời gian, nhanh chóng tẩy tủy thôi.

Hạ Thiên lấy ngân châm ra, hắn đâm lên người Kiều Phượng Nhi không chút dấu hiệu. Kiều Phượng Nhi cảm thấy cơ thể mềm nhũn, đứng không vững, ngã xuống mặt đất phòng tắm. Cũng may trong phòng tắm có ghế nằm, Hạ Thiên thuận tiện đỡ Kiều Phượng Nhi xuống ghế nằm, sau đó tiếp tục vận châm như bay, nhanh chóng thi triển đệ tứ châm.

Nghịch thiên đệ tứ châm đã không còn gì làm khó Hạ Thiên, chưa đến mười phút thì Kiều Phượng Nhi đã được tẩy tủy xong. Cơ thể nàng vốn không mảnh vải che thân, bây giờ tuy vẫn vậy nhưng lại có một tầng nước bùn làm quần áo, che đậy tất cả những gì trên người.

- Trước tiên cô giúp cô ấy tắm rửa, sau đó tôi sẽ tẩy tủy cho cô.

Hạ Thiên thu hồi ngân châm rồi nói với Kiều Hoàng Nhi.

Kiều Hoàng Nhi rất nghe lời, nàng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho Kiều Phượng Nhi, sau đó khi Kiều Phượng Nhi mặc quần áo thì Kiều Hoàng Nhi cũng rất tự giác chuẩn bị

cởi quần áo.

Hạ Thiên lúc này nói một câu:

- Không cần cởi quần áo.

- Sao?

Kiều Hoàng Nhi chợt sững sờ.

Kiều Phượng Nhi cũng sững sốt:

- Này, anh có ý gì? Anh có phải không muốn tẩy tủy cho Hoàng Nhi không? Anh đã đồng ý sẽ tẩy tủy cho cả hai đấy nhé?

- Cô không thông minh một chút sao?

Hạ Thiên có chút mất vui:

- Tôi nói là không cần cởi quần áo, chưa nói không tẩy tủy, không cần cởi quần áo cũng có thể tẩy tủy.

- Vậy sao anh muốn tôi cởi quần áo?

Kiều Phượng Nhi lập tức có chút bi phẫn, đây là loại khốn kiếp gì, làm sao cứ gây khó cho nàng như vậy?

- Này, nể mặt cô làm bữa tối, tôi cảm thấy không nên làm bẩn quần áo của cô, vì vậy mới để cô cởi quần áo ra.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Anh.

Kiều Phượng Nhi cực kỳ khó hiểu, tất nhiên nàng không tin lý do này của Hạ Thiên, nàng đã hiểu, sắc lang Hạ Thiên này chính là muốn lừa nàng cởi quần áo cho hắn xem.

Kiều Hoàng Nhi thì dở khóc dở cười, Hạ Thiên này đúng là không biết nghĩ gì, với bộ dạng này của hắn, nàng khẳng định nếu hắn có bò lên người Kiều Phượng Nhi, dù

Kiều Phượng Nhi sẽ mắng vài câu nhưng sẽ tuyệt đối không đuổi xuống. Nàng cũng không tin đến mức này thì Kiều Phượng Nhi không có ý nghĩa với hắn, dù sao thì

Kiều Phượng Nhi cũng đã từng cho hắn mát xa ngực, lúc nãy còn ưỡn ngực cho hắn xem nữa mà?

Hạ Thiên này có ánh mắt nhìn vào như muốn cởi sạch quần áo của người ta, nhưng lại gạt để Kiều Phượng Nhi cởi quần áo, chẳng lẽ người này thật sự có ý nghĩ cổ quái?

Kiều Hoàng Nhi dù rất nghi ngờ nhưng nghe nói mình không cởi quần áo thì cũng thở ra, nàng và Hạ Thiên dù sao cũng không quá quen thuộc, nàng cũng không muốn phát sinh tình huống mập mờ với hắn, nàng cảm thấy mình nên an phận với kiếp nha hoàn là được.

- Cô nằm xuống ghế đi.

Hạ Thiên nói với Kiều Hoàng Nhi.

Kiều Hoàng Nhi nằm xuống theo lời của Hạ Thiên, mà Kiều Phượng Nhi cũng không nói gì, vì nàng lo lắng mình làm náo loạn sẽ mất đi cơ hội để Kiều Hoàng Nhi được tẩy tủy, nếu muốn mắng hắn thì cũng chỉ chờ đến lúc tẩy tủy xong cho Kiều Hoàng Nhi mà thôi.

Nhưng khi Kiều Hoàng Nhi được tẩy tủy xong, Kiều Phượng Nhi không thể không ở lại để tắm rửa cho Kiều Hoàng Nhi, mà Hạ Thiên thì chạy mất, đến lúc này Kiều Phượng Nhi thật sự không thể nào mắng hắn.

Đêm đã khuya.

Hạ Thiên vẫn ngồi trên ghế sa lông trên phòng khách, vì quá trình vận công của Cố Hàm Sương chưa chấm dứt, tuy không có vấn đề nhưng vì an toàn, hắn cần phải quan tâm.

Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đã từ phòng tắm đi ra, cả hai đều ăn mặc chỉnh tề, sau đó thì đi lên lầu. Kiều Phượng Nhi trước khi đi chỉ trừng mắt nhìn Hạ Thiên, không mắng hắn, điều này cũng có chút không bình thường. Tất nhiên có lẽ bây giờ cũng đã quá muộn, Kiều Phượng Nhi không muốn âm thanh của mình quấy nhiều Kiều Tiểu Kiều, vì Kiều Tiểu Kiều đã đi ngủ từ lâu.

Biệt thự này đến đêm khá quạnh quẽ, Tiểu Yêu Tinh và công chúa Sama cũng không ở đây, ngoài Kiều Tiểu Kiều và hai nàng Kiều Phượng Nhi, cũng chỉ có Hạ Thiên và Cố Hàm Sương.

- Còn phải chờ một giờ nữa.

Hạ Thiên dứt khoát nhắm mắt lại, hắn nằm trên ghế sa lông, với công lực của hắn bây giờ có thể biết được tất cả tình huống trong biệt thự. Vì vậy hắn biết Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đã lên lầu nghỉ ngơi, cả hai còn chưa đi ngủ, hắn cũng biết lúc này Kiều Tiểu Kiều đang ngủ rất ngon. Hắn biết chắc Cố Hàm Sương còn cần một giờ nữa để vận công, như vậy mới có thể làm cho Kim Đan vững chắc, sau đó mới chính thức là cao thủ Kim Đan Kỳ, chính thức bước chân vào cánh cửa tu tiên.

Chờ đợi là tình huống chán ngán, Hạ Thiên chờ mãi, đến khi tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ thì chợt thấy bên cạnh có tiếng động, hắn vô thức hỏi:

- Sương nha đầu, đã thành Kim Đan rồi sao?

- Chồng, là em.

Một giọng nói êm ái truyền vào trong tai Hạ Thiên.

Hạ Thiên cuối cùng cũng mở to mắt, hắn ngồi thẳng người, thấy Kiều Tiểu Kiều mặc đồ ngủ tiến đến bên cạnh.

- Vợ, không phải em đang ngủ sao?

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

- Sao lại đi lên.

- Em có chút khát nước, đứng dậy uống nước, thấy anh ngủ trên ghế sa lông, vì vậy mới đi lại xem.

Giọng điệu của Kiều Tiểu Kiều rất dịu dàng, trong mắt mang theo chút khó hiểu:

- Chồng, sao anh phải ngủ trên ghế sa lông? Chỗ này chẳng phải không có phòng, anh cũng có thể vào phòng em nằm ngủ?

- Anh đang làm hộ pháp cho Sương nha đầu.

Hạ Thiên cũng không che giấu với Kiều Tiểu Kiều, hắn ngưng thần dò xét một lúc, sau đó còn nói thêm:

- Hôm nay anh dùng đệ ngũ châm cho Sương nha đầu, chị ấy còn cần nửa giờ nữa mới thật sự là cao thủ Kim Đan, anh cần phải ngồi đây xem, để tránh chị ấy bị quấy rầy.

- Thì ra là vậy.

Kiều Tiểu Kiều đi đến bên cạnh ghế sa lông, nàng ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên:

- Chồng, chị Vân Mạn đã điện thoại cho em, nghe chị ấy nói thì vài ngày nữa anh phải đi đâu phải không?

- Đúng vậy.

Hạ Thiên nhớ đến chuyện này thì có chút buồn bực:

- Thần tiên tỷ tỷ để anh tìm cách biến Dạ Ngọc Mị thành vợ, anh cảm thấy điều này thật sự khó khăn.

- Dạ Ngọc Mị?

Kiều Tiểu Kiều có chút kinh ngạc.

- Đúng vậy, tuy cô ấy rất đẹp, hơn nữa trước kia còn có ơn cứu thần tiên tỷ tỷ, cũng có quan hệ tốt với thần tiên tỷ tỷ, nhưng anh vẫn rất muốn đánh chị ta, bây giờ thần tiên tỷ tỷ lại bảo anh phải tìm cách lấy chị ta làm vợ.

Hạ Thiên vô tình nói:

- Hơn nữa người phụ nữ chết tiệt kia cũng không thích anh, mà anh cũng không biết chị ta thích gì, muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng khó, không biết bao lâu mới xong.

- Chồng, cũng đừng lo, không có chuyện gì làm không được, tôi tin tưởng cậu sẽ nhanh chóng làm tốt.

Kiều Tiểu Kiều cổ vũ Hạ Thiên một lượt, nhưng sau đó cũng không khỏi ngáp một cái.

- Vợ, em có vẻ rất buồn ngủ, em đi ngủ trước đi.

Hạ Thiên nhìn Kiều Tiểu Kiều, sau đó cười cười nói:

- Đêm nay em phải ngủ cho ngon, tối mai sợ rằng sẽ khó ngủ đấy.

Kiều Tiểu Kiều không kịp phản ứng

- Chồng, tối mai có chuyện gì sao?

- Vợ, vài năm trước chúng ta đã bái đường thành thân, nhưng còn chưa động phòng, đêm mai là lúc chúng ta động phòng.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Kiều Tiểu Kiều đỏ mặt, sau đó nàng khẽ gật đầu:

- Được, chồng, em đi ngủ trước.

Kiều Tiểu Kiều đi rất nhanh, Hạ Thiên cũng không có vấn đề, cũng không phải tối nay hắn không muốn động phòng, nhưng bây giờ hắn còn phải làm hộ pháp cho Cố Hàm Sương. Hơn nữa nguyên nhân quan trọng nhất là bây giờ rạng sáng, nếu động phòng thì chẳng phải quá ngắn sao? Hắn và Tiểu Kiều động phòng cũng không thể vội vàng như vậy.

Kiều Tiểu Kiều thật sự rất buồn ngủ, vì vậy nên không lâu sau đã ngủ say. Một lát sau Hạ Thiên đứng dậy lên lầu, đẩy cửa vào phòng của Cố Hàm Sương.

- Thiếu gia.

Cố Hàm Sương lúc này mở to mắt, dù trong bóng tối, không mở đèn nhưng nàng vẫn có cảm giác mắt rất sáng, rất có thần, lúc này nàng đã chính thức thành Kim Đan, sải bước vào trong giới tu tiên.

- Sương nha đầu, bây giờ tôi muốn tăng phần thưởng cho chị.

Hạ Thiên đi đến thò tay vào ***g ngực của nàng, linh hoạt tiến vào bên trong.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #1290