- Tất nhiên em tình nguyện.
Tống Ngọc Mị trả lời không chút do dự, nhưng nàng cũng ngay lập tức có chút mê hoặc:
- Nhưng, chị Nguyệt, em phải làm sao để giúp chị? Bây giờ Mị Di đang giận em, hơn nữa tình cảm giữa chị và Mị Di là rất tốt, bây giờ cũng hiểu lầm chị, em có biện pháp gì để giữ Mị Di ở lại?
- Em nói không sai, em không có biện pháp để cô ấy ở lại, chị cũng không, nhưng hai chúng ta lại có nguyên nhân căn bản để cô ấy ở lại. Tiểu Mị tuy rất muốn quay về nhưng cô ấy ở thế giới kia không có gì cả, cô ấy chỉ muốn quay về thế giới mà kẻ tu tiên là vua, thực lực mạnh là trên hết, cô ấy hy vọng trở về thời điểm là một tiên nữ ma môn cao cao tại thượng. Có lẽ em cũng biết, cô ấy hy vọng chị cùng quay về, dù cô ấy có hiểu lầm với chị, nhưng vẫn hy vọng cả hai ở cùng một thế giới, dù làm kẻ địch của nhau cũng được.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ thở dài:
- Bây giờ thế giới này người cô ấy quan tâm nhất chính là em, vài tháng nay chị cùng cô ấy trò chuyện vài lần, mỗi lần đều không nói được bao nhiêu, nhưng lại chủ động hỏi đến em. Vì vậy có thể thấy em bây giờ là nổi lo lắng nhất của cô ấy trong thế giới này.
- Thật vậy sao?
Tống Ngọc Mị có chút hân hoan, nhưng ngay sau đó lại u sầu:
- Nhưng Mị Di biết em ở cùng với Hạ Thiên và rất tức giận, không muốn gặp lại em.
- Đúng vậy, cô ấy cũng rất tức giận khi chị ở cùng Tiểu Thiên, Ngọc Mị, em tin không, nếu em và chị cùng rời khỏi Tiểu Thiên, Tiểu Mị sẽ đồng ý ở lại.
Nguyệt Thanh Nhã thở dài nói.
- Sao?
Tống Ngọc Mị chợt lắp bắp kinh ngạc:
- Chị Nguyệt, chẳng lẽ...Chẳng lẽ ý của chị là chúng ta cùng tách khỏi Hạ Thiên? Chị cho là như vậy sẽ giúp giữ Mị Di ở lại sao? Còn Hạ Thiên thì thế nào?
Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu cắt đứt lời Tống Ngọc Mị:
- Ngọc Mị, em hiểu lầm rồi, chị tất nhiên sẽ không làm như vậy. Tiểu Mị rất quan trọng với chị, nhưng Tiểu Thiên là người đàn ông quan trọng nhất với sinh mệnh của chị, trong suy nghĩ của chị thì Tiểu Mị và Tiểu Thiên đều quan trọng. Tiểu Mị là người bạn tốt nhất của chị, là chị em, đã từng chung hoạn nạn, cùng chung sinh tử. Vì vậy dù bất kỳ chuyện gì phát sinh, chị cũng không vứt bỏ cô ấy. Còn Tiểu Thiên, cậu ấy là chồng chị, hai bên cùng sống với nhau hơn mười sáu năm, chúng tôi là vợ chồng, chị không thể nào vì Tiểu Mị mà rời khỏi Tiểu Thiên, nhưng chị cũng không thể vì Tiểu Thiên mà bỏ mặc Tiểu Mị, em hiểu tâm tình của chị không?
Tống Ngọc Mị liên tục gật đầu:
- Hiểu, em hiểu, thật ra, chị Nguyệt, em cũng giống như chị, vì vậy bây giờ em cũng không biết nên làm sao cho tốt. Trước đó em ở thủ đô cũng đã dự liệu đến khả năng này, vì vậy lúc đó em thậm chí còn suy xét đến một biện pháp có chút hoang đường, em thậm chí muốn làm cho Hạ Thiên thích Mị Di, nếu Hạ Thiên và Mị Di đến với nhau, chúng ta có thể ở cùng nhau.
Tống Ngọc Mị nói đến đây thì dùng ánh mắt xấu hổ nhìn Nguyệt Thanh Nhã:
- Chị Nguyệt, chị có thấy biện pháp này hoang đường không? Thật ra em cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác, em chỉ cảm thấy Hạ Thiên nhìn thấy những cô gái đẹp đều thích, Mị Di xinh đẹp như vậy, chắc chắn không có lý gì không thích. Tuy trước đó Mị Di và cậu ấy đã vài lần xung đột, nhưng lần đầu tiên hai bên gặp mặt thì cậu ấy đã từng chiếm tiện nghi của Mị Di, nếu cậu ấy không thích Mị Di, chắc chắn sẽ không làm như vậy, đến bây giờ cậu ấy sẽ không động tay động chân với người phụ nữ mà mình không thích.
- Không, chẳng có chút hoang đường nào cả.
Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu rồi dùng ánh mắt chăm chú nhìn Tống Ngọc Mị:
- Ngọc Mị, em có biện pháp này, nói rõ em rất quan tâm đến Tiểu Mị, em đã nói trước, chị cũng không ngại nói cho em biết, thực tế đây là biện pháp duy nhất.
- Sao?
Tống Ngọc Mị chợt ngẩn ngơ:
- Chị Nguyệt, chị cũng thấy đây là biện pháp tốt sao?
Nguyệt Thanh Nhã lại lắc đầu:
- Cũng không phải là biện pháp rất tốt, nhưng đây là biện pháp duy nhất.
- Đúng vậy, em đã nhĩ rất lâu, mà không tìm ra biện pháp nào khác.
Tống Ngọc Mị gật đầu, nàng rất thừa nhận lời nói của Nguyệt Thanh Nhã, cái này có lẽ không phải biện pháp tốt, nhưng đây là biện pháp duy nhất, ngoài ra không còn gì khác.
- Có câu nói cởi chuông cần người buộc chuông, chúng ta và Tiểu Mị có sự khác biệt rất lớn, thật ra đó chính là Tiểu Thiên. Vì vậy chúng ta phải làm cho Tiểu Thiên giải quyết vấn đề giữa mình và Tiểu Mị, nếu không dù Tiểu Mị không muốn quay về, sau này chúng ta cũng khó thể giải quyết hiểu lầm.
Nguyệt Thanh Nhã chậm rãi nói:
- Bây giờ vấn đề duy nhất chính là Tiểu Thiên có thể đánh động được Tiểu Mị sao?
- Chị Nguyệt, em có chút lo lắng, Hạ Thiên có thể theo đuổi Mị Di hay không?
Tống Ngọc Mị suy nghĩ rồi nói:
- Trước đó mỗi lần Hạ Thiên nhắc đến Mị Di thì giọng điệu đều không tốt.
- Điều này không cần lo lắng, dù cậu ấy không muốn cũng phải vì chị mà đi làm.
Nguyệt Thanh Nhã lại rất tin tưởng:
- Tiểu sắc lang này từ nhỏ đến lớn đều ức hiếp người khác, trước kia là các vị sư phụ, sau đó xuống núi cũng chỉ ức hiếp người khác. Hắn vô tình bị Tiểu Mị ức hiếp, tất nhiên sẽ rất mất hứng, nhưng không sao, Tiểu Mị là cô gái đẹp đẽ và tài giỏi, không có đàn ông nào không động lòng, Tiểu Thiên lại là tiểu sắc lang, chỉ là có chút mất hứng mà thôi, đến khi cậu ấy muốn chiếm tiện nghi, sẽ không cảm thấy Tiểu Mị không tốt.
Nguyệt Thanh Nhã dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Chị chỉ có chút lo lắng, tiểu sắc lang Tiểu Thiên tuy rất biết cách dụ dỗ các cô gái nhưng Tiểu Mị không phải bình thường, muốn gạt được cô ấy cũng không dễ như vậy.
- Chị Nguyệt, em cảm thấy nếu Hạ Thiên có ý muốn, như vậy sẽ dễ nắm chặt Mị Di.
Tống Ngọc Mị lại có lòng tin ở phương diện này, tuy Mị Di thật sự là cô gái không tầm thường, nhưng Hạ Thiên có thể hái hết bốn đóa hoa ở thủ đô, tuyệt đối là có bản lĩnh thật sự.
- Thật ra chúng ta lo lắng không có tác dụng, dù là thế nào thì chúng ta cũng phải cho Hạ Thiên thử xem thế nào.
Nguyệt Thanh Nhã trầm mặc một lúc rồi nói:
- Chị đã có kế hoạch, chị sẽ để cho Tiểu Mị và Hạ Thiên ở cùng nhau một thời gian, vì cô nam quả nữ dễ sinh tình, chúng ta nên sáng tạo điều kiện cho hai bên.
- À, em cũng cảm thấy nên như vậy.
Tống Ngọc Mị gật đầu:
- Chị Nguyệt, ý của chị là để Mị Di và Hạ Thiên ở đây với nhau sau?
- Không, chị muốn cho bọn họ đi xuống dưới núi.
Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu.
...
Huyện Mộc Dương.
Tiếng rền rĩ vui sướng của Vân Thanh lại bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
- Chồng, Ư...Chờ chút...Ư...Tôi...Tôi nhận điện thoại...Ư...
Vân Thanh chống một tay lên tường, một tay cầm điện thoại, nàng nhìn vào màn hình, định nhận điện thoại nhưng người đàn ông sau lưng lại không ngừng mà liên tục trùng kích.
Vân Thanh chỉ biết tạm thời bỏ qua, không tiếp điện thoại, cặp mông lớn khẽ lắc lư, cực lực nghênh đón thế công của Hạ Thiên.
Sau khi hoạt động mạnh mẽ kết thúc, Vân Thanh cuối cùng mới có thể cầm lấy điện thoại, sau đó nàng gọi đến số vừa rồi.
- Tiểu Quang, có chuyện gì?
Điện thoại vừa nối thông thì Vân Thanh đã hỏi, thì ra vừa rồi Vân Chí Quang điện thoại đến, mà Vân Chí Quang cũng biết Vân Thanh ở cùng Hạ Thiên, hắn vẫn điện thoại đến, rõ ràng vì có chuyện rất quan trọng. Cũng vì thế mà lúc vừa rồi Vân Thanh mới định nhận điện thoại.
- Chị, sự việc náo loạn rồi.
Vân Chí Quang ở bên kia có chút tức giận, cũng có chút bất đắc dĩ:
- Đám người thân của Vân Khánh Quốc đã đưa quan tài đến cổng khu văn phòng chính quyền huyện.
- Cái gì?
Vân Thanh chợt sững sờ, cuối cùng nàng cũng hoàn toàn tỉnh táo:
- Bọn họ điên rồi sao? Mà đám người khối chính quyền định làm gì?
- Còn thế nào nữa, bọn họ cho cảnh sát chặn lại, sau đó cho người liên lạc với công ty của chúng ta, gây áp lực cho chúng ta giải quyết vấn đề.
Vân Chí Quang có vẻ rất bất đắc dĩ:
- Đám người nhà của Vân Khánh Quốc vì biết điều này nên mới kéo quan tài lên cửa chính của khối chính quyền huyện, cố ý náo loạn.
- Các người đang ở đâu?
Vân Thanh suy nghĩ rồi hỏi.
- Em và chú Canh đang ở trong công ty, bên phía chính quyền phái thư ký đến, đang trò chuyện với chú Canh.
Vân Chí Quang có chút tức giận nhưng thật sự không làm gì được:
- Chị, em thấy không bằng cầm vài chục ngàn cho bọn họ bỏ đi, náo loạn cũng không phải biện pháp tốt.
- Chờ chút rồi nói sau, tôi sẽ đến ngay.
Vân Thanh cúp điện thoại, sau đó nàng nhanh chóng mặc quần áo rời khỏi giường:
- Chồng, đi theo tôi hay ở lại với chị Mộng?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Chị Vân Thanh, tôi đi với chị.
Hai người nhanh chóng mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng, sau đó bọn họ tìm được Liễu Mộng đang giặt váy.
- Chị Mộng, váy của chị còn chưa sạch sao?
Hạ Thiên cũng hết chỗ nói, sao chị Mộng giặt váy lâu như vậy?
- Cậu còn nói sao? Đều là do tiểu bại hoại cậu làm ra, bây giờ giặt không sạch.
Liễu Mộng có vẻ mất vui, nàng cầm váy nói:
- Cậu xem, chỗ này mãi không sạch.
- Chị Mộng, đã rất sạch rồi, người khác không thấy đâu.
Hạ Thiên vội vàng nói:
- Chúng ta đi chơi đi, đừng giặt váy nữa.
- Đi đâu chơi?
Liễu Mộng có chút vô tình:
- Tiểu bại hoại, bây giờ chị rất mất hứng, nếu không cậu cho chị đánh một trận, không được trả đòn nhé?
- Chị Mộng, đánh chồng là không tốt, chị muốn thì tôi sẽ đưa đi đánh người.
Hạ Thiên trừng hai mắt:
- Ở khối chính quyền huyện có người cần ăn đòn.
- Thật vậy sao?
Liễu Mộng cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, nàng dùng tốc độ nhanh nhất để thay váy, sau đó kéo Hạ Thiên ra ngoài:
- Tiểu bại hoại, chúng ta đi đánh người thôi.