- Cô nói trong chỗ này sản xuất hàng giả? Hừ, tôi biết khắp nội địa đều sản xuất hàng giả, nước hoa giả được sản xuất ở thành phố Giang Hải cũng không phải điều gì kỳ lạ.
Khổng Kiều hừ một tiếng nói, ro ràng dù thế nào thì nàng cũng không thể liên tưởng loại nước hoa quý giá trên tay nàng được sản xuất ở thành phố Giang Hải.
- A Kiều, điều này...Thật sự là nội địa sản xuất.
Lương Thần khẽ nói, hắn thật sự đã từng nhìn bao bì, có cả tiếng Trung và tiếng Anh.
- Không thể nào.
Khổng Kiều vẫn không tin, cũng không biết có phải cố gắng chống chế hay không?
- Hì hì, cô nên tiếp nhận sự thật, có biết vì sao gọi là nước hoa Summer không? Vì Summer là mùa hè, mà mùa hè lại là Hạ Thiên, chính là tên của chồng tôi, vì chồng tôi họ Hạ tên Thiên, nước hoa này lấy tên của chồng tôi. Thật ra các người cũng không nói sai, vì nước hoa này không có ở nội địa, vì nội địa lấy tên là Mùa Hè. Thuận tiện cũng nói cho các người biết, lọ nước hoa này bán ở nội địa giá hai ngàn, bán giá hai mươi ngàn đôla ở Hongkong, mà bên Châu Âu thì có giá hai ngànro.
An Khả Khả càng nói càng vui:
- Chị Mộng Oánh nói, thứ này bán ra ngoài phải mắc hơn một chút, nhớ đến cũng chết cười, cô nói nội địa không mua được, nhưng không biết mình bỏ ra gấp đôi giá tiền để mua một thứ thật ra dễ có ở nội địa, ha ha ha...
- Khả Khả, thì ra thứ này cũng được tập đoàn Thần Y sản xuất.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, hắn thật sự không biết chuyện này.
- Đúng vậy, chị Mộng Oánh đã nói với em, vì vậy nghe cô gái kia nói khoác mà em rất muốn cười, thật sự là rất buồn cười, bị người ta lừa mà vẫn muốn nghĩ là mình lợi hại.
An Khả Khả cười hì hì nói.
An Khả Khả nhìn Khổng Kiều rồi nói thêm:
- Không phải là lấy một người chồng Hongkong sao? Có gì mà hơn người? Tôi không ghét người hongkong, nhưng tôi đặc biệt ghét loại người từ nội địa sang Hongkong, sau đó tự cho mình là tài trí hơn người. Hừ, khoe khoang cũng không biết tìm đúng địa điểm, dám chạy đến trước mặt tôi khoe khoang.
An Khả Khả nói khá lớn, vì vậy đám khách trong nhà hàng cũng không khỏi nhìn về phía bên này, cũng có không ít người nhìn Khổng Kiều, lại xì xào bàn tán. Khổng Kiều trước đó còn vênh váo tự đắc, bây giờ mặt lúc đỏ lúc trắng, bộ dạng giống như vừa bị người ta cho vài tát.
- A Kiều...
Khổng Mính vốn cũng không quan tâm đến cô em họ này, nhưng dù sao cũng là em, hơn nữa từ Hongkong chạy sang, vì vậy nàng định an ủi vài câu.
Nhưng Khổng Mính vừa mở miệng thì Khổng Kiều đã đứng lên rồi chạy ra khỏi nhà hàng.
- A Kiều, em đi đâu?
Lương Thần vội vàng đứng lên đuổi theo.
- Lam Trạch, anh tính tiền, em đi xem thế nào?
Khổng Mính cũng nói một câu, sau đó nàng nhanh chóng đứng lên chạy đến bên bàn Hạ Thiên:
- Tôn Hinh Hinh, Hạ Thiên, tôi đi trước, các người cứ từ từ dùng cơm. Còn nữa, em họ của tôi thích khoe khoang, cũng không hiểu chuyện, các người đừng chú ý.
Khổng Mính nói xong thì chạy theo, mà Lam Trạch cũng nhanh chóng tính tiền rồi rời khỏi nhà hàng, xem như tình huống khôi hài vừa rồi đã hết.
Lúc này thức ăn cũng được dọn lên bàn của Hạ Thiên, An Khả Khả tâm tình khá tốt, nàng ăn uống cũng thoải mái hơn, không quá quan tâm đến hình tượng thục nữ. Sau đó có thể nói là bể êm sóng lặng, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, đến khi bọn họ đi ra khỏi nhà hàng thì đã là hai giờ chiều.
- Khả Khả, còn đi dạo nữa không?
Tôn Hinh Hinh hỏi.
- Em thì không sao, tiếp tục đi cũng được.
An Khả Khả duỗi lưng nói:
- À, ăn no rồi, hình như có hơi buồn ngủ.
- Chúng ta đi về ngủ trưa.
Hạ Thiên lên tiếng, đi dạo cũng không quá thích thú, ngẫu nhiên đi dạo hai giờ thì không sao, nếu đi cả nửa ngày thì thật sự mất vui.
Tôn Hinh Hinh liếc mắt nhìn hạ thiên, gương mặt không khỏi đỏ hồng, về ngủ trưa sao? Nếu bây giờ về thì sợ rằng trưa mai mới đúng là ngủ trưa.
Nhưng Tôn Hinh Hinh cũng không tỏ ra phản đối, vì nàng cũng không ngại quay về, thậm chí nàng còn có chút hoài niệm cảm giác thoải mái kia.
- Được, vậy chúng ta quay về.
An Khả Khả đồng ý ngay, sau đó ôm cổ Hạ Thiên:
- Chồng, em không muốn đi, anh ôm em về.
Hạ Thiên rất thích ôm vợ, tất niên hắn cũng không nói nhiều mà ôm An Khả Khả lên, sau đó tay kia đưa sang định ôm cả Tôn Hinh Hinh, cùng về ngủ trưa.
Nhưng đúng lúc này một âm thanh chợt vang lên:
- An Khả Khả, cô làm tôi quá thất vọng rồi.
Khi âm thanh này vang lên thì một người đàn ông đeo kính với mái tóc rối tung chợt phóng về phía bên này, trên tay còn có một lọ chất lỏng, khi hắn chạy đến cách Hạ Thiên một mét thì dội chất lỏng trong bình vào mục tiêu là An Khả Khả.
Nhưng chất lỏng kia giống như gặp lực cản vô hình, tất cả chợt phóng về ập lên người tên đàn ông kia.
- Á...
Tên đàn ông chợt gào lên kinh thiên động địa, hai tay che mặt té trên đất, lại liên tục quay cuồng, đồng thời còn gào rú:
- An Khả Khả, tôi yêu em,sao em có thể làm như vậy với tôi? Em không thuần thiết, tôi phải hủy diệt em, tôi muốn cho em sống lại...
- Trời!
An Khả Khả chợt kêu lên:
- Chồng, hắn chính là fan cuồng đã uy hiếp em.
- Thằng điên, em đừng quan tâm.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn ôm An Khả Khả và Tôn Hinh Hinh bỏ đi, còn tên điên kia, hắn không quản.
- Đó là axit sao?
Trên đường về Tôn Hinh Hinh hỏi một câu.
- Đúng vậy, hiện tại đang có trào lưu tạt axit.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Quá ác độc, dám cầm axit tạt vào người em?
An Khả Khả có chút tức giận:
- Em không cần loại fan thế này, đúng là muốn hủy diệt người khác.
- Không có gì, hắn cũng không dội được lên người em, hơn nữa dù em bị tạt axit bị thương, anh cũng có thể trị tốt.
Hạ Thiên ôm An Khả Khả và Tôn Hinh Hinh rồi tiếp tục phi hành.
- À, đúng rồi, chồng, nói đến đây em mới nhớ một việc.
An Khả Khả duyên dáng kêu lên:
- Em còn có một fan, muốn anh hỗ trợ.
- Là fan gì?
Hạ Thiên không khỏi nhíu mày.
- Chồng, không giống như fan cuồng vừa rồi.
An Khả Khả vội vàng nói:
- Đây là fan trung thực, là fan nữ, chính cô ấy thành lập một câu lạc bộ Khả Khả, là hội trưởng, đồng thời còn lập trang web, luôn nói tốt cho em. Dù lần này em và anh công khai quan hệ trên inte, rất nhiều người mắng em, nhưng cô ấy vẫn che chở cho em.
- À, cô ta muốn gì?
Hạ Thiên nói, lúc này đã đưa hai nàng về đến khách sạn Đế Vương.
- Cô ấy có một cô em họ, mới bảy tuổi, nói là trong nhà bị cháy, phỏng nặng, rất nghiêm trọng, đã làm giải phẫu cấy da ở bệnh viện vài lần nhưng chưa có chuyển biến tốt đẹp. Trước đó cô ấy thấy anh ở Thục Đô chữa tốt cho một người bị tạt axit, khi đó luôn muốn liên lạc với anh, sau đó cô ấy biết em có quan hệ với anh, vì vậy cô ấy nghĩ muốn anh giúp cô em trị bỏng.
An Khả Khả nhanh chóng nói:
- Đúng rồi, thật ra cô ấy còn nói với em, có rất nhiều người hy vọng anh hỗ trợ, vì có nhiều người bị bỏng, mà bọn họ không được trị liệu hoàn toàn. Nhưng em lại chưa đồng ý, vì em cảm thấy anh khó thể chữa cho quá nhiều người, cũng không thể chữa cho tất cả.
- Đúng vậy, anh không có thời gian chữa bệnh cho nhiều người, vì nếu ai cũng đến yêu cầu anh chữa trị, thời gian đâu mà anh ở bên vợ?
Hạ Thiên khẽ gật đầu, lúc này hắn đã đưa Tôn Hinh Hinh và An Khả Khả vào phòng tổng thống, hắn khẽ đặt hai nàng lên giường, sau đó phóng lên một tay lục lọi trên người Tôn Hinh Hinh, một tay cởi quần áo cho An Khả Khả.
- Chồng, vậy anh có giúp cho fan nữ kia của em không? Cô ấy rất tốt.
An Khả Khả đỏ ửng mặt, trước khi quần áo chưa rời khỏi người, nàng phải vội nói.
- Khả Khả, thật ra thứ này cũng đơn giản, em tặng cho cô ấy vài lọ trang điểm, để cô ấy bôi cho em mình. À, tặng cho cô ta bình loại hai mươi ngàn ấy, loại không pha loãng, như vậy sẽ có hiệu quả cao. Còn nữa, em nói cho cô ấy bết, đám người bị bỏng kia mua loại trang điểm kia bôi vào sẽ không sao.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, phương pháp này hắn đã từng nói ở Thục Đô nhưng chưa áp dụng, bây giờ nhiều người bệnh cần hắn hỗ trợ, hắn không thể đi giúp cho tất cả, vì vậy chỉ có thể nói ra phương án hỗ trợ.
- Ủa, chồng, như vậy được sao? Đồ trang điểm có thể chữa phỏng à...Ư...
An Khả Khả còn chưa dứt lời thì đã bị Hạ Thiên chặn miệng.
Cái gọi là ngủ trưa cuối cùng biến thành nửa đêm khó ngủ, cả buổi tối trong phòng tràn đầy mùi hương say người của Tôn Hinh Hinh. Điều duy nhất làm Tôn Hinh Hinh cảm thấy may mắn chính là, chưa đợi đến giữa trưa ngày hôm sau, sáng sớm Hạ Thiên đã cho cả hai người ăn no, bọn họ ghé vào người hắn không động đậy được, đều an tâm ngủ một giấc. An Khả Khả thì đã sớm đổ gục, chỉ là không biết ngủ vì quá buồn ngủ hay không còn sức lực để nhúc nhích.
Sáng hôm nay Hạ Thiên ngủ say trong tay trắng chân ngà, ở tòa nhà Hải Giang, Diệp Mộng Oánh cũng thấy một bản tin, đây chính là bút tích của vị phóng viên Trương Tín tự xưng là báo thế giới kinh doanh. Điều làm cho Diệp Mộng Oánh có chút bất ngờ, chính là bản tin này không những được đăng trên báo, còn có inte, ti vi...Là những bản tin bất lợi cho tập đoàn Thần Y.