- À, tự tôi đi tìm chị ấy là được.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến Khổng Mính, hắn trực tiếp đến phòng làm việc của Tôn Hinh Hinh, nhưng hắn đẩy cửa ra, khi thấy hai vị khách mà Tôn Hinh Hinh chiêu đãi thì chợt sững sốt, sao lại là các nàng?
Khách của Tôn Hinh Hinh là hai cô gái, khi thấy Hạ Thiên thì hai cô gái nhanh chóng chào:
- Chồng, anh đã đến rồi à?
- Sư phụ, anh mới đến à?
Một người gọi là chồng, một người gọi là sư phụ, hai cô gái này tất nhiên là hai chị em Triệu gia, là Triệu Thanh Thanh và Triệu Yêu Yêu, ngày hôm trước cả hai còn chưa tính là quen thuộc, nhưng bây giờ bọn họ có lẽ đã rất quen, bộ dạng như hai chị em ruột, cũng không biết tối qua Triệu Thanh Thanh cho Yêu Yêu ăn thứ gì.
- Sao hai em lại ở chỗ này?
Hạ Thiên nghĩ mãi mà không ra, dù là Triệu Thanh Thanh hay là Tiểu Yêu Tinh cũng không quen Tôn Hinh Hinh mới phải chứ?
- Chồng, em muốn mua chút thiết bị máy tính, à, tương đối đặc biệt, vì vậy cần đặt hàng ở nước ngoài, cho nên em đến đây nhờ chị Hinh Hinh đặt hàng dùm.
Tiểu Yêu Tinh cười hì hì nói:
- Còn nữa, chồng, công ty này thật ra cũng có phần của em, em cũng thường xuyên nói chuyện với chị Hinh Hinh trên mạng, lúc này đến thăm chị Hinh không được sao?
- Được.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó quay đầu nhìn Triệu Thanh Thanh:
- Này, còn cô đến đây làm gì?
- Em theo giúp em gái Yêu Yêu.
Triệu Thanh Thanh hùng hồn nói nói.
- Vậy các em đến khi nào thì đi?
Hạ Thiên có chút bất mãn, Triệu Thanh Thanh này đúng là phiền toái, đi đến đâu cũng gặp được.
- Chồng chồng, có lẽ sáng nay bọn em sẽ không đi.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng trả lời.
Tôn Hinh Hinh nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt bất đắc dĩ. Đã lâu rồi nàng chưa được gặp người đàn ông của mình, hôm nay gặp mặt thì bên cạnh có hai cái bóng đèn, vì vậy mà nàng mới cố gắng áp chế, nếu không đã sớm nhào lên người Hạ Thiên từ lâu rồi.
- Sư phụ, anh có thể chờ đến lúc đó không?
Triệu Thanh Thanh có chút đắc ý, hình như vui vì thực hiện được âm mưu.
Hạ Thiên chợt sinh ra xúc động muốn đánh đòn Triệu Thanh Thanh, nha đầu này thật đáng ghét, thật sự muốn đánh cho ngực nàng từ cỡ B lên cỡ D.
- Hạ Thiên, nếu không cậu sang bên Vân Vân trước, chờ tôi và Yêu Yêu làm xong việc sẽ đến tìm cậu.
Tôn Hinh Hinh lúc này đành phải nói.
- Được, tôi đi tìm mỹ nữ tỷ tỷ.
Hạ Thiên không muốn ở chỗ này, hắn nói một tiếng với Trần Tiểu Huệ rồi rời khỏi công ty kỹ thuật Lam Thiên, đi về phía phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh.
Tuy Hạ Thiên đã có một thời gian chưa xuất hiện nhưng đại đa số đám người ở tập đoàn Thiên Nam vẫn nhớ rõ, vì thế hắn đi rất thông suốt, nhanh chóng vào trong phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh.
Diệp Mộng Oánh đang ngồi trước bình luận viên, nàng cúi đầu, hai tay khẽ xoa lên thái dương, hình như có chút đau đầu. Lúc này trong phòng không có ai, Diệp Mộng Oánh cũng không cảm giác được Hạ Thiên, giống như nàng đang suy nghĩ điều gì dó.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị đau đầu sao? Tôi xem giúp chị.
Hạ Thiên lặng yên đi đến sau lưng Diệp Mộng Oánh, sau đó hắn bắt lấy cổ tay của nàng, tay kia đặt lên đầu nàng.
- Cậu đã về rồi à?
Diệp Mộng Oánh chợt giật mình tỉnh lại, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười, nhưng trong vẻ tươi cười lại có chút mỏi mệt.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, gần đây chị ngủ không được tốt.
Hạ Thiên nhanh chóng phát hiện ra vấn đề của Diệp Mộng Oánh, nàng cũng không phải sinh bệnh, chẳng qua gần đây ngủ không đủ giấc.
Hạ Thiên vừa dùng hai tay khẽ xoa đầu cho Diệp Mộng Oánh vừa dùng giọng khó hiểu hỏi:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, sao chị ngủ không ngon? Nhớ tôi sao?
- Không phải.
Diệp Mộng Oánh lắc đầu:
- Chồng, tuy tôi nhớ cậu nhưng vẫn còn nguyên nhân khác, gần đây chuyện của công ty làm tôi có chút mệt mỏi, vì vậy mà buổi tối ngủ không ngon.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, nếu không tôi đưa chị về nhà ngủ, có tôi thì chị nhất định sẽ ngủ ngon.
Hạ Thiên lập tức cho ra ý kiến.
- Thôi khỏi, tôi còn ước hẹn với một phóng viên, tôi đã để Chu Cầm pha giúp một ly cà phê, chỉ cần uống cà phê la hết mệt mỏi ngay.
Diệp Mộng Oánh lắc đầu:
- Tôi vừa mới đi làm, công ty còn nhiều chuyện cần xử lý, tôi không thể về như vậy được.
- Như vậy sao, mỹ nữ tỷ tỷ, chị ở đây ngủ một chút, nếu có người tới tìm tôi sẽ đánh thức chị dậy.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- À, tốt!
Diệp Mộng Oánh nỉ non lên tiếng, sau đó nàng cảm thấy ủ rũ, hai mắt nhắm lại, chưa đến mười giây sau đã nằm ngủ say mệt.
Hạ Thiên bế Diệp Mộng Oánh đang ngủ say trên ghế lên ôm vào phòng bên trong, đặt nàng xuống giường, cởi áo khoác, thuận tiện sờ vài cái. Sau khi đặt hai tay ngay ngắn thì hắn đắp chăn lên người nàng rồi đi ra, thuận tiện còn hôn một cái, mà chính hắn lại ngồi vào bình luận viên.
- Giám đốc Diệp...Ớ, Hạ tiên sinh.
Đúng lúc này Chu Cầm bưng một ly cà phê đi vào, khi nàng phát hiện người ngồi trên ghế sau bình luận viên không phải là Diệp Mộng Oánh thì không khỏi hoảng sợ, nhưng ngay sau đó nàng lại thấy rõ đó là Hạ Thiên, vì vậy mà nàng không khỏi thở ra, khá tốt, không phải người ngoài.
- Hạ tiên sinh, đây là cà phê của giám đốc Diệp.
Chu Cầm đi đến bên cạnh bàn đặt ly cà phê xuống, sau đó khách khí nói.
- À, mỹ nữ tỷ tỷ đã ngủ, cũng không cần uống cà phê.
Hạ Thiên thuận tiệng nói một câu, sau đó hắn nâng ly lên nhấp một ngụm, sau đó phun ra:
- Đắng quá, không dễ uống.
- Điều này, Hạ tiên sinh, giám đốc Diệp thích uống không đường, vì vậy có hơi đắng, nếu cậu thích ngọt thì có thể thêm đường.
Chu Cầm cẩn thận nói.
Hạ Thiên ngáp một cái rồi lười biếng nói:
- Hừ, tôi không thích thứ này, chị đưa đi đi, tôi ở đây chờ mỹ nữ tỷ tỷ tỉnh ngủ. Còn nữa, mỹ nữ tỷ tỷ sẽ ngủ vài giờ, đừng cho ai đến quấy rầy.
- Vâng, Hạ tiên sinh.
Chu Cầm khẽ gật đầu, sau đó lại có chút do dự, nàng lại dò hỏi:
- Nhưng, Hạ tiên sinh, trước đó giám đốc Diệp có hẹn với một phóng viên, mà mười lăm phút sau phóng viên sẽ đến.
- Để tên kia mai đến.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Hạ tiên sinh, như vậy sẽ không tốt cho lắm, vì gần đây công ty có chút phiền toái, tên phóng viên kia nếu đến không được gặp mặt giám đốc thì đi ra sẽ nói lung tung, sẽ gây thêm phiền toái, sợ rằng giám đốc Diệp cũng ngủ mất ngon.
Chu Cầm khẽ giải thích.
Hạ Thiên chợt hiểu:
- À, chị nói tên phóng viên kia đến tìm phiền toái?
- Không phải...
Chu Cầm trả lời nhưng lại lắc đầu;
- Cũng không nhất định là không phải...À, xấu hổ quá, Hạ tiên sinh, tôi không thể nói cho rõ ràng, thật ra bây giờ chúng tôi còn không biết tên kia đến để làm gì, hắn có thể đến giúp mà cũng có thể đến gây phiền, vì vậy tôi thấy giám đốc Diệp nên nói chuyện với hắn, nếu không chúng ta sẽ chẳng biết mục đích của đối phương.
- Mỹ nữ tỷ tỷ đang ngủ ngon, tôi không muốn đánh thức chị ấy dậy, nếu tên phóng viên đến đây, chị cứ cho hắn đến gặp tôi. Nếu hắn giúp thì tôi sẽ mặc kệ, nếu hắn dám làm phiền, tôi sẽ đánh đòn.
Hạ Thiên hời hợt nói.
- Điều này...
Chu Cầm chợt ngây người, nàng có chút chần chừ nhưng cũng đồng ý:
- Vâng, Hạ tiên sinh, tôi ra ngoài trước.
Hạ Thiên nằm trên mặt ghế, bắt đầu chờ đợi trong nhàm chán, nói chung mười phút sau thì Chu Cầm tiến vào.
- Hạ tiên sinh, phóng viên đến.
Chu Cầm khẽ nói.
- Cho hắn vào.
Hạ Thiên vô tình nói, hắn thật ra không có hứng thú gì với phóng viên, nhưng bây giờ hắn không có gì để làm, lại có hứng muốn gúp Diệp Mộng Oánh giải quyết phiền toái, vì vậy mới đồng ý gặp phóng viên.
Chu Cầm nhanh chóng dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đi vào, người đàn ông đeo giày tây, ăn mặc rất chính thức, trên cổ còn treo camera, trên tay là một túi xách máy tính, bên trong có máy tính hay không cũng chẳng biết.
- Hạ tiên sinh, vị này chính là phóng viên Trương Tín của tạp chí thế giới kinh doanh, trước đó phóng viên Trương đã có hẹn gặp mặt với giám đốc Diệp.
Chu Cầm nhanh chóng giới thiệu thân phận của phóng viên, sau đó nàng quay lại nhìn đối phương:
- Phóng viên Trương, giám đốc Diệp bây giờ không khỏe, đang nghỉ ngơi. Vị này là hôn phu Hạ tiên sinh của giám đốc Diệp, Hạ tiên sinh là người nắm cổ phần thực tế ở tập đoàn Thần Y, vì vậy Hạ tiên sinh có quyền trao đổi với anh.
- Chào anh, Hạ tiên sinh.
Trương Tiến tươi cười tiến lên muốn bắt tay Hạ Thiên.
Hạ Thiên không quan tâm đến bàn tay của Trương Tiến, hắn lười biếng nói:
- Có gì cứ nói, tôi rất bận rộn.
Trương Tiến có chút xấu hổ nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường, hắn giả vờ đưa tay chống xuống bàn, sau đó thu về.
- Phóng viên Trương, mời ngồi, tôi đi rót trà cho anh.
Chu Cầm thấy tình huống có chút xấu hổ, vì vậy chen lời.
- Cám ơn Chu tiểu thư, tôi không uống trà, nếu không phiền thì xin cho một ly cà phê.
Trương Tiến ngồi xuống rồi cười cười với Chu Cầm.
- Được!
Chu Cầm khẽ gật đầu rồi xoay người đi ra.
Trương Tiến lại nhìn Hạ Thiên, hắn đột nhiên nhớ đến điều gì đó:
- Hạ tiên sinh, tên của anh rất quen thuộc, tôi nhớ không lầm thì ngày hôm trước anh còn ở thành phố Thục Đô thì phải?
- Anh nhớ không lầm, tôi vừa về Giang Hải hôm qua.
Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu:
- Này, bớt nói nhảm đi, trước tiên cứ nói thẳng ra, anh đến đây vì điều gì? Anh đến để giúp hay làm phiền vợ tôi? Anh nói nhanh một chút, tôi giải quyết cũng nhanh hơn.
- Nếu Hạ tiên sinh đã sản khoái như vậy, tôi sẽ nói thẳng.
Trương Tiến nở nụ cười quỷ dị:
- Là địch hay là bạn không phải do tôi, là do giám đốc Diệp, có lẽ phải nói, quyền quyết định ở trong tay Hạ tiên sinh.