Chương 1247: Thật Sự Là Tâm Hữu Linh Tê ...


- Cảm giác?

Dì Phương cảm thấy có chút cổ quái, vị tiểu thư này chẳng lẽ có tâm hữu linh tê với vị Hạ tiên sinh kia.

Kiều Tiểu Kiều có thể sắp xếp dì Phương đến để săn sóc cho vấn đề ăn uống của Lãnh Băng Băng, rõ ràng là vì dì Phương là người đáng tin, mà dì Phương cũng tất nhiên không phải không biết gì về Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng. Tuy nàng nghe nói Hạ Thiên rất yêu mến Lãnh Băng Băng, nàng cũng hiểu chuyện Hạ Thiên yêu Lãnh Băng Băng là bình thường, vì một cô gái cảnh sát xinh đẹp gợi cảm như vậy có ai mà không thích? Nhưng nàng cũng nghe nói Hạ Thiên có rất nhiều người phụ nữ, vì vậy nàng có chút nghi ngờ, Lãnh Băng Băng căn bản không điện thoại cho Hạ Thiên, sao có thể khẳng định Hạ Thiên sẽ đi qua?

Nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng dì Phương cũng biết nên nói gì, không nên nói gì, vì vậy nàng cũng không hỏi, chỉ cùng chờ với Lãnh Băng Băng.

Đợi chừng ba phút thì Lãnh Băng Băng chợt nhìn ra phía cửa, đúng lúc này cửa mở ra, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt nàng.

- Băng Băng, tôi đã về.

Hạ Thiên vẫn là nụ cười sáng lạn như vậy.

Lãnh Băng Băng đứng lên đi về phía cửa ra vào, gương mặt như hoa, nhìn qua có vẻ cực kỳ xinh đẹp.

- Chồng, ăn cơm tối nhé, mọi người đang chờ cậu.

Lãnh Băng Băng dịu dàng nói, nàng một khi quyết định sẽ toàn tâm toàn ý, quá khứ nàng rất kháng cự với Hạ Thiên, nhưng bây giờ nàng thật sự dịu dàng như một cô vợ nhỏ.

- Chào Hạ tiên sinh.

Dì Phương lúc này cũng tiến lên chào hỏi Hạ Thiên, trong lòng nàng thầm ngạc nhiên, Lãnh Băng Băng này và Hạ Thiên thật sự tâm hữu linh tê.

- Băng Băng, chị biết tôi sẽ đến sao?

Hạ Thiên lúc này cũng có chút ngạc nhiên:

- Tôi còn muốn cho chị một bất ngờ, vì vậy mà cũng không điện thoại đến.

- Tôi biết rõ hôm nay cậu sẽ quay về, cũng biết cậu về sẽ đến đây.

Lãnh Băng Băng kéo Hạ Thiên xuống ghế:

- Vì vậy cậu không thể nào làm tôi bất ngờ được, nhưng cậu cũng không cần cho tôi bất ngờ, cậu đã trở lại, tôi cũng rất vui.

Dì Phương nghe nói như vậy thì thầm hiểu, không phải là tâm hữu linh tê, mà Lãnh Băng Băng có tín nhiệm với Hạ Thiên, nàng vững tin người đàn ông này sẽ coi trọng mình, vững tin sau khi quay về sẽ đến gặp mình, vì thế mới biết nàng sắp đến. Thực tế thì Hạ Thiên cũng không phụ lòng tín nhiệm của Lãnh Băng Băng, cũng xuất hiện rất kịp thời.

Bữa tối được tiến hành trong không khí ấm áp, gần đây Hạ Thiên ăn rất nhiều, đêm nay đối với hắn thì ăn tương đối ít đi, vì thức ăn không tính là quá nhiều. Lãnh Băng Băng thân là phụ nữ có mang lại ăn rất tốt, kết quả là khác biệt với dĩ vãng, lần này người ăn hết phần lớn không phải là Hạ Thiên mà chính là Lãnh Băng Băng.

Bữa tối đã xong, Lãnh Băng Băng dịu dàng đề nghị:

- Chồng, tôi nghe nói phụ nữ có mang phải siêng vận động, chúng ta đi tản bộ nhé?

- Được.

Hạ Thiên đồng ý, dù hắn biết rõ tình huống của Lãnh Băng Băng căn bản không cần ra ngoài tản bộ, vì nàng cũng không phải là người thường, nhưng hắn vẫn tình nguyện đi với nàng.

Vài phút sau hai người tay trong tay đi ra khu dân cư Cảnh Uyển, sau đó chậm rãi đi về phía trước.

Bây giờ thời tiết cũng không tính là ấm áp, đặc biệt là buổi tối có chút lạnh, vì vậy mọi người đều ăn mặc tương đối nhiều, Lãnh Băng Băng cũng không ngoại lệ. Nàng mặc bên ngoài một bộ áo lông tương đối rộng, tất nhiên áo rộng cũng không phải muốn che giấu những bộ vị kinh người của nàng, mà là vì suy nghĩ cho đứa bé trong bụng, vì nàng nghe nói phụ nữ có mang không thích hợp mặc quần áo quá chật.

Tuy Hạ Thiên đã sớm nói, tình huống của Lãnh Băng Băng không giống với phụ nữ bình thường, không cần chú ý như người thường, nhưng nàng vẫn xem vào kinh nghiệm của người phụ nữ bình thường để áp dụng cho mình, bọn họ ăn mặc thế nào thì nàng cũng như vậy, có thể nói đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho đứa con.

-Lần này cậu về còn đi nữa không?

Lãnh Băng Băng nép vào người Hạ Thiên như một con chim nhỏ, nếu là vài tháng trước thì người ta nghe nói người đẹp băng giá nổi tiếng dựa lên người một tên đàn ông, sẽ không ai tin. Nhưng bây giờ sự thật là như vậy, đây thật sự là một người đàn ông, một người đàn ông tên là Hạ Thiên, hắn đã chính thức chinh phục được đóa hoa cảnh sát lạnh như băng, để nàng trở nên dịu dàng như nước, nhiệt tình như lửa.

- Vài ngày nữa tôi sẽ đến Thanh Phong Sơn, sau đó cũng không biết có nên rời khỏi hay không.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:

- Trừ khi có chuyện gấp, nếu không sau này tôi sẽ ở lại thành phố Giang Hải, đợi đến khi Thần Tiên đảo xây dựng xong, thần tiên tỷ tỷ sẽ xuống núi, tôi sẽ càng không bỏ đi.

- Vậy thì tốt.

Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu:

- Tôi cũng không cần mỗi ngày cậu đều đến, nhưng mãi thấy cậu ở xa cũng không yên tâm, cậu chỉ cần ở Giang Hải, dù không ở bên cạnh thì tôi cũng thấy rất an tâm.

- Băng Băng, chỉ cần tôi ở Giang Hải, ngày nào cũng sẽ đến tìm chị.

Hạ Thiên lập tức nói.

- Đừng, tôi cũng không muốn ngày nào cũng bị cậu quấn lấy bên người, tôi còn phải làm việc.

Lãnh Băng Băng lại lắc đầu:

- Hơn nữa cậu cũng không thể mỗi ngày đều phải theo giúp tôi, các chị khác cũng còn cần đến cậu.

- Không sao, tôi có thể ở cùng với mọi người.

Hạ Thiên lại không biết đây là vấn đề, vì sau này mọi người ở cùng một chỗ, hắn có thể ở cùng với các bà vợ.

Lãnh Băng Băng cũng không nói gì, chỉ ôm khẽ cánh tay của Hạ Thiên, khẽ dựa lên người hắn, chậm rãi đi về phía trước, nàng rất thích cảm giác này, rất thoải mái, rất thả lỏng.

Nhưng tình huống này nhanh chóng bị phá vỡ, vì trước mặt chợt xuất hiện tình huống ồn ào, có tiếng kêu thảm thiết, có tiếng la mắng, ba tên đàn ông đang vây quanh đấm đá một người.

Bên cạnh cũng không thiếu người xem náo nhiệt, nhưng không ai xông vào ngăn cản, còn sự việc gì phát sinh thì dù là mới xuất hiện nhưng Lãnh Băng Băng cũng có thể đoán ra được. Vì một chiếc xe BMW đậu ở chỗ này, phía trước còn có một chiếc xe thường, rõ ràng hai chiếc xe vừa va chạm, tuy người chạy xe thường không bị húc chết nhưng sắp bị đánh chết.

- Dừng tay.

Lãnh Băng Băng gần đây rất có tinh thần trượng nghĩa, nàng tất nhiên sẽ chẳng thể xem như không thấy, nàng kêu lên, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng có người còn nhanh hơn nàng.

Người kia là Hạ Thiên, hắn xông về phía trước, sau đó không nói nhiều mà đánh ba tên khốn kia ngã xuống đất, sau đó lập tức quay lại bên cạnh Lãnh Băng Băng:

- Băng Băng, đừng quản chuyện của bọn họ, chúng ta tiếp tục đi.

Lãnh Băng Băng còn chưa nói dứt lời thì trên chiếc BMW lại có một người phụ nữ hơn ba mươi bước xuống, nàng rống lên với hạ thiên:

- Mày dám đánh người? Có biết tao là ai không? Tao nói cho mày biết, chồng tao là phó chủ tịch thành phố, anh của tao là trưởng phòng...

Hạ Thiên đá một cước, người phụ nữ ngã lăn xuống đất, hắn cũng không cần quan tâm, vì ai xía vào buổi tản bộ giữa hắn và cảnh sát tỷ tỷ, chắc chắn sẽ bị ăn đòn.

- Băng Băng, đám khốn kiếp này chẳng ra gì, chỉ cần điện thoại cho người đến xử lý là được.

Hạ Thiên không muốn lãng phí thời gian ở đây, nhưng hắn cũng biết, nếu muốn để Lãnh Băng Băng bỏ mặc như vậy là không được, cũng không thể. Vì vậy hắn dùng phương án nhanh nhất, trực tiếp đánh ngã bọn họ, sau đó cho người đến bắt về.

- Ừ, tốt!

Lãnh Băng Băng dịu dàng lên tiếng, sau đó nàng lấy điện thoại ra.

Vài phút sau, một chiếc xe cảnh sát chạy đến.

- Cục trưởng!

Một tên cảnh sát nhanh chóng nhảy xuống đi đến trước mặt Lãnh Băng Băng.

- Các anh xử lý sự việc, tôi đi trước.

Lãnh Băng Băng phân phó một câu rồi kéo tay Hạ Thiên bước đi.

Tên cảnh sát ngây người nhìn Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng bước đi, sau đó hắn xoay người lại hỏi thăm đám người đang té ngã trên mặt đất:

- Nói mau, có chuyện gì xảy ra?

- Các người,...Các người mau đi bắt thằng kia, nó dám đánh tôi, biết tôi là ai không, tôi phải giết chết nó...

Một người đàn ông trung niên ở đằng kia hùng hổ nói, lại cố gắng đứng lên.

- Anh muốn giết chết ai?

Tên cảnh sát chợt vui mừng:

- Này, tôi nhìn biển số xe thì biết các người đến từ bên ngoài, các người ăn gan báo sao? Được, tôi cũng không muốn hỏi nhiều, mang về cục rồi xem xét sau.

Tên cảnh sát vẫy tay, vài tên cảnh sát tiến lên còng tay đám người ngu ngốc bên này.

- Thì ra người vừa rồi là Hạ Thiên.

Bốn phía chợt vang lên tiếng thán phục.

- Hạ Thiên, con bà nó, là Hạ Thiên đi với đám ngôi sao? Hừ, chẳng phải có tiền sao? Ông cũng không phải không làm gì được nó.

Một tên đàn ông bò lên, rõ ràng hắn có nghe nói về cái tên Hạ Thiên, nhưng đó là chuyện Hạ Thiên vài ngày trước lên mạng chửi nhau với Vương Khải.

- Im mồm, trực tiếp bắt người.

Tên cảnh sát thầm nghĩ:

- Một đám ngu.

...

Một giờ sau Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng mới quay về nhà.

- Chồng, tôi muốn tắm rửa, cậu có muốn đi cùng không?

Lãnh Băng Băng nói lời này thì gương mặt có chút đỏ hồng, nàng cung có chút ngại ngùng.

Hạ Thiên thì thật sự khó thể từ chối, vì thế mà theo Lãnh Băng Băng vào phòng tắm.

Cách biệt lâu ngày thắng tân hôn, Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng triền miên đến tận sáng mới ôm nhau ngủ.

Khi hai người tỉnh lại thì đã hơn chín giờ sáng, sau khi rửa mặt ăn sáng thì đã đến mười giờ. Hai người ra khỏi cửa, Hạ Thiên đưa Lãnh Băng Băng đến cục công an, lộ mặt ở cục công an, sau đó rời khỏi cục công an đi về phía tòa nhà Hải Giang.

Sau đó không lâu Hạ Thiên xuất hiện trước cổng công ty Lam Thiên.

- Hạ Thiên, cậu đã về rồi?

Khi thấy Hạ Thiên thì trên mặt Khổng Mính có chút kỳ quái:

- Điều này...Hinh Hinh đang đãi khách.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #1247