Chương 1220: Các Người Cũng Là Diễn Viên?


- Thiếu gia, không phải cậu nói sẽ về thủ đô sao?

Cố Hàm Sương khẽ hỏi, bây giờ nàng nói với Hạ Thiên cũng nhiều hơn trước, cũng không phải chỉ là vài chữ như trước.

- À, tôi lừa bọn họ mà thôi.

Hạ Thiên hời hợt nói:

- Chuyên cơ của chúng ta đã bị tên lửa bắn rơi, hơn nữa chị cũng không thích đi máy bay, chúng ta cũng không thể dùng biện pháp khác để quay về. Bây giờ đã năm giờ, tôi cũng không quen đường về thủ đô, nếu bay về sợ rằng sẽ lạc đường, vì vậy tôi cảm thấy đêm nay không về, đợi ngày mai đi xe lửa về.

Hạ Thiên vừa nói vừa nhìn chung quanh xem có khách sạn hay không, mà xem xét hắn lại phát hiện gần đó có một khách sạn vài chục tầng, vì vậy hắn nói:

- Sương nha đầu, chị xem khách sạn bên kia, tôi thấy nó không tệ, hay là tốt nay chúng ta vào đó?

- Thiếu gia, cậu quyết định là được.

Cố Hàm Sương khẽ trả lời.

- Được rồi, chúng ta đi.

Hạ Thiên kéo Cố Hàm Sương đi về phía khách sạn.

Lần này Hạ Thiên đi không nhanh, vì vậy mười phút sau cả hai mới đến mục đích.

Khách sạn này tên là Hoa Đô, Hạ Thiên kéo Cố Hàm Sương đi vào, hắn đi đến quầy tiếp tân, móc chứng minh đưa cho cô tiếp tân xinh tươi:

- Cho anh một gian phòng.

- Anh muốn gian thường hay tình nhân?

Giọng điệu của nữ nhân viên phục vụ cũng rất ngọt ngào, lại khá khách khí.

- Tôi muốn ở gian phòng tốt nhất.

Hạ Thiên nhanh chóng nói, sau đó nhìn Cố Hàm Sương, trong lòng hắn đã có kế hoạch là tối nay sẽ ăn sạch cực phẩm nha hoàn, vì vậy phải tìm chỗ tốt.

- Phòng tốt nhất?

Nhân viên phục vụ chợt sững sờ, sau đó nàng nhìn Hạ Thiên, lại nhìn Cố Hàm Sương, chợt ngây người, thì ra là diễn viên.

Cô nhân viên phục vụ nghĩ Cố Hàm Sương là một nữ ngôi sao điện ảnh nào đó, vì vậy nàng lập tức nói:

- Tiên sinh, chỗ chúng tôi có một gian phòng tổng thống, một tối mười tám ngàn đồng, anh có muốn không?

- Ok, sắp xếp đi.

Hạ Thiên không chút do dự mà lấy thẻ tín dụng đưa cho nhân viên phục vụ.

Sau khi đăng ký xong thì một cô nhân viên phục vụ khác dùng nụ cười ngọt ngào chào đón Hạ Thiên và Cố Hàm Sương:

- Tiên sinh, tiểu thư, làm phiền hai vị theo tôi, tôi đưa hai vị lên phòng.

Hạ Thiên và Cố Hàm Sương đi theo cô nhân viên phục vụ vào thang máy lên tầng cao nhất, cũng giống như những khách sạn khác, phòng tổng thống nơi đây cũng được sắp xếp ở tầng trên cùng.

Vừa từ thang máy đi ra thì Hạ Thiên đã thấy hai tên đàn ông vạn vỡ mặc tây trang đứng trong hành lang, hai tên kia thấy Hạ Thiên và Cố Hàm Sương thì cũng đi đến ngay.

- Các người là ai?

Tên đàn ông cao ráo mặc tây trang quát hỏi.

Tên đàn ông lùn thì dùng ánh mắt bất mãn nhìn cô nhân viên phục vụ rồi nói:

- Có chuyện gì, không phải đã nói rõ ràng, không có sự cho phép của chúng tôi, không được cho ai vào sao?

- Liên quan gì đến các người?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông cao ráo.

Mà nhân viên phục vụ cũng giải thích với tên đàn ông lùn:

- Xấu hổ quá, vị tiên sinh và tiểu thư này là khách của một gian phòng tổng thống khác, khách sạn chúng tôi có hai gian phòng tổng thống, các anh một gian, vị tiên sinh này đặt gian còn lại.

- Như vậy sao được?

Tên đàn ông mặc tây trang dùng giọng bất mãn nói:

- Chúng tôi đã sớm nói rồi, tầng cao nhất này không cho ai khác tiến lên, chúng tôi cũng không muốn gặp đám chó con... ....

- Này, các chú không muốn thì cút đi, đừng ở đây lắm mồm.

Hạ Thiên rất mất vui, sau đó hắn nhìn cô nhân viên phục vụ:

- Đừng quan tâm đến bọn họ, phòng nào là của chúng tôi?

- Tiên sinh, phòng của các anh ở ngay bên cạnh.

Cô nhân viên phục vụ nói xong thì đi về phía bên kia.

Nhưng tên đàn ông cao lại nổi giận:

- Mày nói gì, thằng kia? Ông cảnh cáo mày, mau trả phòng, đừng tưởng có tiền thì được ở phòng tổng thống, chúng mày chỉ là loại nhà giàu mới nổi, tao đã gặp nhiều rồi...Á... ....

Hạ Thiên không có tâm tình nói nhảm với đám người này, hắn trực tiếp tung cước đạp bay một tên, sau đó tiếp tục đạp ngã tên đàn ông lùn xuống đất. Dù sao nãy giờ tên lùn cũng không làm gì hắn, nhưng sẽ tìm phiền toái cho hắn, vì thế đánh ngã luôn một lượt.

Hai người này bị đạp ngã mà một lúc lâu sau không đứng lên, vì vậy nhân viên phục vụ sợ ngây người, nàng thật sự không biết làm sao.

- Này, đừng ngây ra nữa, mau đưa bọn tôi vào phòng.

Hạ Thiên dùng giọng không vui nói.

- À, tốt, tốt!

Nhân viên phục vụ lúc này mới kịp phản ứng, nàng thật sự thất hồn lạc phách theo Hạ Thiên và Cố Hàm Sương vào phòng tổng thống, sau đó vội vàng bỏ đi.

Tuy cô nhân viên phục vụ cũng không ưa gì hai tên đàn ông kia, nhưng bây giờ khách bị đánh, mà ra tay lại là một vị khách khác, sự việc này nàng phải báo cáo lên trên, nếu không xảy ra chuyện thì nàng cũng khó thể đảm đương được.

Đối với một kẻ đánh người là bình thường như Hạ Thiên thì tất nhiên sẽ chẳng quan tâm, hắn kéo Cố Hàm Sương đi một vòng trong phòng tổng thống, sau đó hắn phát hiện mình thất sách. Phòng tổng thống nay rất rộng, trong phòng lại có bốn phòng ngủ, như vậy chẳng phải ép hắn không danh chính ngôn thuận để Cố Hàm Sương làm ấm giường à?

- Không đúng, chị ấy là nha hoàn của mình, làm ấm giường là việc danh chín ngôn thuận.

Hạ Thiên lập tức nói với chính mình, dù có một trăm phòng thì vẫn không thể nào ảnh hưởng đến kế hoạch ăn hết nha hoàn xinh đẹp của hắn.

- Sương nha đầu, chị cảm thấy trong này thế nào?

Hạ Thiên kéo Cố Hàm Sương tiến vào phòng chính, kéo màn nhìn thành phố qua cửa sổ rồi thuận miệng hỏi.

- Rất tốt.

Cố Hàm Sương khẽ đáp.

- Chị đã từng tới những chỗ thế này chưa?

Hạ Thiên lại hỏi.

- Trước đây rất lâu đã từng đến một lần.

Cố Hàm Sương suy nghĩ rồi nói:

- Nhưng bây giờ và trước kia là hoàn toàn khác.

- À, tôi là lần đầu tiên.

Hạ Thiên duỗi lưng một cái:

- Đúng rồi, Sương nha đầu, chị biết đi đường nào đến núi Thanh Thành không?

- Nếu đi trên đất thì tôi còn không quá quen thuộc, nhưng nếu bay qua không trung, tôi có thể chỉ ra núi Thanh Thành ở phương vị nào.

Cố Hàm Sương suy nghĩ rồi nói.

- À, sau này hãy nói, bây giờ không muốn đi.

Hạ Thiên hỏi núi Thanh Thành cũng không phải nguyên nhân gì khác, vì người tu tiên ở thành phố Thục Đô ở núi Thanh Thành.

Hạ Thiên ngồi đợi trong phòng một lúc, sau đó hắn điện thoại cho Mộc Hàm, nói ra tình huống nơi đây, hơn nữa còn nói với Mộc Hàm là tối nay hắn không về.

Sau khi cúp điện thoại thì đã hơn năm giờ, Hạ Thiên quyết định đưa Cố Hàm Sương đi ăn cơm, suy nghĩ của hắn là làm việc lớn phải có thể lực sung túc, muốn có thể lực phải ăn cơm. Vì vậy muốn làm việc gì lớn thì việc đầu tiên phải cơm nước cái đã.

Khi Hạ Thiên chuẩn bị ra khỏi cửa thì có hai tiếng đập cửa vang lên, Hạ Thiên đi ra mở cửa, sau đó hắn phát hiện một nam một nữ, đều ba mươi tuổi.

- Chào anh, Hạ tiên sinh, tôi là tổng giám đốc Hoa Mỹ Vân của khách sạn Hoa Đô, vị này là đội trưởng Mạnh Lượng của đội bảo vệ khách sạn. Thật sự xấu hổ khi quấy rầy anh, chúng tôi có chút chuyện muốn thương lượng với anh, không biết anh có rãnh không?

Mở miệng là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nàng có tướng mạo không tệ, khí chất cũng xuất chúng, có lẽ vì Hạ Thiên là khách ở phòng tổng thống nên vị tổng giám đốc này có chút khách khí với Hạ Thiên.

- Có việc gì thì nói đi, tôi chuẩn bị đi dùng cơm.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Hạ tiên sinh, chúng tôi có thể vào không?

Hoa Mỹ Vân cười hỏi.

- Vào đi.

Hạ Thiên cũng không có vấn đề, bây giờ hắn chưa đói, tối nay ăn cơm cũng không quá gấp.

Bốn người ngồi xuống ghế sa lông ở phòng khách, sau khi nhìn rõ bộ dạng của Cố Hàm Sương thì Hoa Mỹ Vân và Mạnh Lượng đều giật mình, rõ ràng vẻ đẹp của Cố Hàm Sương vượt xa dự đoán của bọn họ.

- Không biết tiểu thư này xưng hô thế nào?

Hoa Mỹ Vân nhìn Cố Hàm Sương, nàng dùng giọng khách khí hỏi. Tuy những năm gần đây gái đẹp như mây, nhưng đẹp đến mức này cũng khó thấy, mà cách ăn mặc cũng hiếm thấy không kém.

- Tôi họ Cố, Cố Hàm Sương.

Cố Hàm Sương nhìn Hạ Thiên rồi trả lời.

- Cố tiểu thư, cô và Hạ tiên sinh đều là người từ bên ngoài đến Thục Đô sao?

Hoa Mỹ Vân lại hỏi.

- Từ thủ đô đến.

Cố Hàm Sương trả lời.

- Này, các người không phải nói có gì thương lượng sao?

Hạ Thiên có chút bất mãn:

- Có gì thì nói ra, đừng nói nhảm.

- Xấu hổ quá, chỉ là Cố tiểu thư quá xinh đẹp, tôi có chút hiếu kỳ.

Hoa Mỹ Vân cười xấu hổ.

- Không cần hiếu kỳ, chị ấy là nha hoàn ngoan của tôi, ai dám có ý với chị ấy, tôi sẽ xử lý ngay.

Hạ Thiên tức giận nói.

Hoa Mỹ Vân chợt sững sờ, nha hoàn sao? Bây giờ còn nha hoàn à? Thậm chí là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà làm nha hoàn?

- Hạ tiên sinh, các người cũng là diễn viên sao?

Mạnh Lượng nãy giờ không nói gì, lúc này hắn không nhịn được phải hỏi một câu, hắn thấy Cố Hàm Sương ăn mặc như đạo cô, lại là nha hoàn của Hạ Thiên, căn bản là đang đóng phim, cái gọi là nha hoàn chỉ là nhân vật trong phim của Cố Hàm Sương mà thôi.

- Anh mới là diễn viên.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Mạnh Lượng:

- Sao các người nói nhảm nhiều như vậy? Nếu không có chính sự, các người ra ngoài đi.

- Hạ tiên sinh, anh đừng nóng.

Hoa Mỹ Vân vội nói:

- Là thế này, chúng tôi nghe nói anh có chút hiểu lầm với Vương tiên sinh, mà vừa rồi anh vừa xung đột với hai vệ sĩ của Vương tiên sinh, vì vậy tôi muốn thương lượng với anh về phương hướng giải quyết.

- Vương tiên sinh?

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

- Hai tên ngu tôi vừa đánh là vệ sĩ của Vương tiên sinh kia sao?

- Đúng vậy, Vương Khải tiên sinh, anh đã nghe qua tên của người này chưa?

Hoa Mỹ Vân hỏi dò.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #1220