- Cháu gái của ngài mười chín tuổi rồi sao?
Hạ Thiên thật sự ngạc nhiên, sau đó hắn giật mình:
- Đại sư phụ, tôi biết lão tình nhân này là người thật hàng thật rồi, có lẽ cũng hơn sáu mươi như ngài?
- Nói nhảm, cô ấy mới năm mươi chín mà thôi.
Trương Minh Đà trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến lầu ba vân ba, Trương Minh Đà dừng lại ngoài một phòng bệnh rồi hạ giọng:
- Này, tiểu tử, đừng nói lung tung, cũng đừng nói những lời như lão tình nhân. Ta là thầy thuốc, cậu cũng là thầy thuốc do tôi tìm đến, cháu gái còn chưa biết thân phận của ta, cậu đừng để cho nàng biết, hiểu không?
- Biết rồi, tôi xem bệnh xong là đi ngay.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời, hắn cũng không có hứng thú với những vấn đề giữa sư phụ và lão tình nhân.
Trương Minh Đà cuối cùng cũng đẩy cửa phòng đi vào, Hạ Thiên và Cố Hàm Sương vào theo, trong phòng có không ít người, ngoài một người nằm trên giường thì còn có năm sáu người cả nam lẫn nữ hoặc đứng hoặc ngồi bên cạnh.
- Hạ Thiên?
Một âm thanh kinh ngạc chợt vang lên:
- Sao anh lại đến đây?
Trương Minh Đà nghe nói như vậy thì không khỏi sững sờ, tiểu tử này đúng là quen biết rộng khắp thiên hạ, ngay cả người trong đây cũng có kẻ quen biết, hơn nữa đối phương còn là nữ.
Hạ Thiên cũng không khỏi ngây người, hắn cũng không ngờ có thể gặp được người quen ở chỗ này, vì vậy hắn nhìn chằm chăm vào cô gái kia, phát hiện đối phương có chút quen mắt, nhưng thật sự không nghĩ ra nàng là ai.
- Anh không biết tôi sao?
Cô gái kia thấy Hạ Thiên có vẻ sững sờ thì hình như có hơi thất vọng:
- Là tôi, tôi là Mã Đình, chúng ta đã gặp mặt nhau ở thành phố Giang Hải.
- À, là cô, tôi nhớ ra rồi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra, trước đó hắn đến thành phố Giang Hải chưa lâu, vì xử lý cha con Kỷ Nam và Kỷ Minh nên cũng có quan hệ với cô gái Mã Đình này. Hắn còn nhớ cha của Mã Đình là Mã Nhị Cương, là lái xe của Kỷ Nam, nhưng bị Kỷ Nam giết người diệt khẩu.
Hạ Thiên có trí nhớ rất tốt, nhưng Mã Đình không phải là mỹ nữ, trên cơ bản khó để hắn quan tâm. Đồng thời lúc này nàng cũng có chút biến đổi, vì vậy khi gặp mặt hắn cũng khó thể nhận ra.
Nhưng sau khi suy xét thì Hạ Thiên cũng nhớ được không ít chuyện về Mã Đình, hắn nhớ nàng học đại học Thục Đô, còn có bạn trai tên là Phương Chí Hiên, trước đó Mã Đình còn tưởng rằng hắn là đặc công Long Tổ.
Hạ Thiên đang suy nghĩ thì Mã Đình kéo một người thanh niên đeo kính đến bên cạnh:
- Chí Hiên, anh ấy là người mà trước đó em từng nói, rất lợi hại, là Hạ Thiên ở thành phố Giang Hải.
- Chào anh, tôi là Phương Chí Hiên, Đình Đình nói anh trước đó đã cứu cô ấy.
Phương Chí Hiên vươn tay với Hạ Thiên, rõ ràng muốn bắt tay. Nhưng hắn thật sự không biết Hạ Thiên không thích bắt tay với người khác, càng không thích bắt tay với đàn ông, vì vậy Hạ Thiên tất nhiên sẽ căn bản không quan tâm đến Phương Chí Hiên.
Mã Đình lập tức cảm thấy xấu hổ, nàng vội vàng nói một câu:
- Hạ Thiên, Chí Hiên là bạn trai của tôi, trước kia tôi đã từng nói với anh rồi.
- À, tôi nhớ rồi.
Hạ Thiên thuận miệng lên tiếng.
Phương Chí Hiên ngượng ngùng thu tay, trong lòng cũng có chút bất mãn, đồng thời có chút nghi ngờ, chẳng lẽ người này có quan hệ mập mờ với Mã Đình?
Nếu Hạ Thiên biết Phương Chí Hiên hoài nghi mình như vậy, sợ rằng hắn sẽ lập tức bắt chặt tay của Phương Chí Hiên, coi như vứt bỏ hoài nghi chết người kia.
- Người bị bệnh là cô ấy sao?
Hạ Thiên nhìn Trương Minh Đà rồi chỉ vào cô gái ở trên giường, cô gái này quấn đầy băng, trên trán cũng có băng, chỉ nhìn ngũ quan thì đơn thuần là xinh đẹp, tuy chưa đến mức độ của Hạ Thiên, nhưng rõ ràng Trương Minh Đà cũng không tính là nói dóc cháu gái xinh đẹp.
- À, nó tên là Hứa Thiến Thiến, bị một tiểu tử khốn kiếp tạt axit, nhưng nó khá may mắn, đối phương muốn tạt vào mặt nhưng nó chỉ dính vài giọt trên trán, những thứ khác đều bị dùng tay chặn lại.
Trương Minh Đà khẽ nói:
- Khi ta đến đây thì nó đã vào bệnh viện, ta đã nghĩ nhiều biện pháp, dùng một số thuốc Đông y, tuy có thể làm cho thương thế của nó tiến triển tốt nhưng không thể nào chữa hoàn toàn. Bệnh viện này chuẩn bị cấy da cho nó, nhưng như vậy cũng rất khó, vì tay phải của nó hơn phân nửa đều bị thương nghiêm trọng, sau này không chỉ anh hưởng đến mỹ quan, còn ảnh hưởng đến cuộc sống.
- Hạ Thiên, anh là thầy thuốc sao?
Mã Đình không nhịn được phải hỏi một câu.
- Đúng vậy, tôi là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời một câu, sau đó phàn nàn với Trương Minh Đà:
- Sao ngài không nói sớm là bị tạt axit, nếu không tôi sẽ mua thuốc cho cô ấy bôi lên, không cần tôi phải tự mình đến đây.
- Tiểu tử, định làm cho qua sao? Đây là bỏng nghiêm trọng, không phải tùy tiện bôi thuốc là được.
Trương Minh Đà dùng giọng mất vui nói.
- Tôi không phải tùy tiện bôi thuốc, nhưng thuốc do tôi điều phối, không giống với thuốc khác.
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Trương Minh Đà:
- Lần sau nếu có người bị phỏng, ngài cứ nói người ta mua một ít đồ trang điểm Tiểu Mỹ Nhân bôi lên là được.
Đám người trong phòng nghe rõ lời nói của Hạ Thiên mà ngây người, người này rốt cuộc là thầy thuốc hay nhân viên mỹ phẩm? Người ta bị tạt axit, hắn lại nói đi lấy đồ trang điểm bôi lên sao?
Nếu trên đời thật sự có thứ đồ trang điểm như vậy, sợ rằng đã bị bán sạch từ lâu rồi.
- Thầy thuốc Trương, tiểu tử này thật sự là thần y sao?
Một người đàn ông trung niên không nhịn được phải mở miệng, mà hắn cũng chính là người đàn ông trung niên duy nhất trong phòng, những người khác phần lớn là nữ, chỉ còn một Phương Chí Hiên còn rất trẻ, mà Trương Minh Đà thì lại quá già.
- Hứa tiên sinh, tất nhiên là thật, chẳng lẽ anh không tin tôi sao?
Trương Minh Đà vội vàng nói, sau đó lão khẽ giới thiệu thân phận của người đàn ông trung niên kia cho Hạ Thiên:
- Nó là Hứa Huy, là cha của Hứa Thiến Thiến, cũng chính là...À, tiểu tử cậu biết rồi đấy.
- Biết rõ, là con của ngài.
Hạ Thiên thầm nói một câu.
- Tóm lại tiểu tử cậu giúp Thiến Thiến chữa tốt đi, đừng nói đến đồ trang điểm nào khác, dù thứ đồ trang điểm kia có thể chữa bệnh thì cũng phải làm cho người ta tin mới được.
Trương Minh Đà khẽ nói.
Hạ Thiên lập tức bất mãn, hắn lớn tiếng nói:
- Cái gì là không thể chữa bệnh? Thứ đồ trang điểm kia có thể chữa những vết bỏng thế này, ngài biết thứ kia vì sao được tạo ra không? Chính là năm xưa An Khả Khả bị bỏng, tôi mới giúp cô ấy điều phối, ngài xem gương mặt bây giờ của An Khả Khả là thế nào, có vẻ như bị phỏng sao?
- À, tiểu tử cậu nói, An Khả Khả trước kia cũng bị tổn thương?
Trương Minh Đà ngây cả người.
Mã Đình ở bên cạnh hỏi một câu:
- Hạ Thiên, anh nói An Khả Khả, là ngôi sao lớn kia sao? Anh quen biết cô ấy à?
- Cô ấy là vợ tôi, tôi có thể không biết sao?
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Khoác lác.
Bạn trai của Mã Đình là Phương Chí Hiên thật sự không nhịn được phải nói thầm một tiếng.
- Mặc kệ mọi người có tin hay không!
Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm:
- Thôi được, dù sao tôi cũng đã đến đây, cũng lười điều phối thuốc chữa thương, trực tiếp dùng châm cứu cho rồi, vừa nhanh hơn, vừa nhanh chóng được đi.
Hạ Thiên nói xong thì vung tay, hắn tháo băng gạc trên người Hứa Thiến Thiến xuống, sau đó dùng tốc độ mà mắt thường khó thể thấy để liên tục đâm châm lên tay và lên trán nàng.
Cha của Hứa Thiến Thiến là Hứa Huy thật sự có chút nghi ngờ y thuật của Hạ Thiên, nhưng hắn vẫn không kịp ngăn cản. Khi thấy Hạ Thiên đâm châm lên người mà Hứa Thiến Thiến vẫn không có vấn đề gì, vì vậy Hứa Huy cũng quyết định trước tiên nên theo dõi kỳ biến, dù sao người này cũng do Trương Minh Đà mời đến, mà mẹ của hắn đã nói, Trương Minh Đà này tuyệt đối có thể tin, vì vậy lúc này hắn tạm thời coi như tin tưởng Hạ Thiên kia.
Tốc độ đâm kim của Hạ Thiên càng lúc càng nhanh, thời gian cũng dần trôi qua, đã hơn nửa giờ, trong nửa giờ đó Hạ Thiên đã đâm lên bộ vị bị thương của Hứa Thiến Thiến vài chục lần.
Băng hỏa linh khí hùng mạnh dùng tốc độ nhanh nhất để chữa thương, khi công lực của Hạ Thiên liên tục được tăng cường thì hiệu quả ngày càng mạnh, vì thế mà chỉ mất nửa giờ thì kỳ tích đã phát sinh.
Hạ Thiên thu hồi ngân châm, sau đó bàn tay đưa đến vị trí bị thương trên tay và trên trán của Hứa Thiến Thiến, cuối cùng hắn rụt tay về và dùng giọng không nhanh không chậm nói ra hai chữ:
- Xong rồi.
- Xong rồi?
Đám người trong phòng bệnh đưa mắt nhìn Hứa Thiến Thiến, sau đó ai cũng ngây dại, điều này...Mình hoa mắt sao? Sao lại không thấy Hứa Thiến Thiến có chút dấu vết bị thương?
- Tiểu tử, ngươi thật giỏi.
Trương Minh Đà cũng không nhịn được phải than vãn sợ hãi, tuy lão đã biết đồ đệ của mình từ lâu đã trò giỏi hơn thầy, nhưng khi tận mắt thấy Hạ Thiên đơn giản chữa tốt cho Hứa Thiến Thiến thì lão có chút cảm khái, y thuật của tiểu tử này thật sự đã có thể xưng là thần y.
- Tôi đã nói rồi, chẳng có gì tôi không làm được.
Hạ Thiên duỗi lưng một cái rồi nói:
- Không còn gì nữa, tôi đi đây.
Hạ Thiên nắm lấy bàn tay của Cố Hàm Sương rồi đi ra ngoài phòng.
- Này, chờ chút, bây giờ ngươi đi đâu?
Trương Minh Đà vội vàng gọi Hạ Thiên.
- Về thủ đô.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Đã năm giờ rồi, sao lại về thủ đô?
Trương Minh Đà nói:
- Ngày mai ngươi đi cũng được.
- Tôi thích đi lúc nào mà chẳng được?
Hạ Thiên không cho là đúng, hắn cùng lắm thì chạy bộ về thủ đô là xong.
- Tiểu tử, cần phải vội vàng quay về vậy sao?
Trương Minh Đà đi đến trước mặt Hạ Thiên nói:
- Ngươi không muốn ăn bữa cơm với sư phụ à?
- Không, không bằng tôi ăn cơm với Sương nha đầu.
Hạ Thiên không nghĩ ngợi mà trả lời.
Trương Minh Đà không biết nói gì hơn, vài giây sau lão dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, tiểu tử ngươi muốn đi thì ta cũng không cản, tùy ngươi.
- Được, tôi đi đây.
Hạ Thiên nói đi là đi, thậm chí cũng không cho Trương Minh Đà cơ hội giữ lại, hắn mang theo Cố Hàm Sương biến mất trong tầm mắt mọi người.
Hạ Thiên ra khỏi bệnh viện và hỏi Cố Hàm Sương:
- Sương nha đầu, chị nói xem đêm nay chúng ta nên nghỉ ở đâu?