Chương 1209: Hai Người Bơi Lội Đủ Mọi Kiểu ...


Dù đã là buổi tối nhưng bên cạnh hồ vẫn có đèn, cộng thêm thị lực của Hạ Thiên, tất nhiên vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Triệu Vũ Cơ mặc áo tắm, nhưng lúc này không còn là loại áo tắm áo liền quần bảo thủ như trước, mà là loại hai mảnh, điều này làm cho những đường cong và tư thái của nàng hầu như bộc lộ rõ ràng trước mắt Hạ Thiên.

Triệu Vũ Cơ chậm rãi bơi tới bơi lui giống như một mỹ nhân ngư xinh đẹp, hai chân dài thỉnh thoảng biến đổi tư thế, xinh đẹp vô tận.

Hạ Thiên nhìn có vẻ xuất thần, trong lòng vô tình bùng lên lửa nóng, vì vậy hắn mở miệng nói:

- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi muốn nói với chị một chuyện.

- Chuyện gì?

Triệu Vũ Cơ vừa bơi tới bơi lui vừa dùng giọng không quá quan tâm nói.

- Tôi nghĩ rằng trước tiên nên nói cho chị biết, tôi không chỉ thích xem bơi lội, hơn nữa còn thích cùng bơi với chị.

Hạ Thiên nói xong thì cởi sạch quần áo nhảy vào trong bể bơi, sau đó đi đến sau lưng ôm lấy eo Triệu Vũ Cơ.

- Sắc lang!

Triệu Vũ Cơ không nhịn được phải nói lời hờn dỗi, nàng cũng biết người này sẽ chẳng thành thật.

- Vợ Đại Yêu Tinh, còn nhớ trước đó tôi đã nói, bơi tiên mới thoải mái nhất sao?

Một tay của Hạ Thiên nhanh chóng đi động trên người Triệu Vũ Cơ:

- Chúng ta cùng nhau tắm tiên.

Hạ Thiên nói xong thì áo tắm cũng rời khỏi người Triệu Vũ Cơ, sau đó bọn họ bắt đầu chơi trò nam nữ giỡn nước, hai người liên tục đưa ra những động tác khó, nếu là thế vận hội có môn nam nữ phối hợp như thế này, chắc chắn bọn họ sẽ đoạt giải nhất.

Một giờ sau công chúa Sama không ngủ được nên đi lên bể bơi, sau đó nàng cùng tham gia, hai người trở thành ba người.

Tiểu Yêu Tinh dưới lầu vừa vọc máy tính vừa thầm nói:

- Chị thật sự rất có cầu tiến, đêm nay lại hát bài ca cao nguyên.

... ....

Ngày hôm sau.

Hạ Thiên trái ôm Triệu Vũ Cơ, phải ôm công chúa Sama ngủ rất say, mãi đến trưa còn chưa thức dậy. Tối qua hắn thật sự thực hiện kế hoạch ngủ trên giường lớn, nhưng chẳng qua cũng có hơi thay đổi.

Nhưng trạng thái trái ôm phải ấp này cũng không bảo trì được bao lâu, một giờ sau Hạ Thiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Hạ Thiên chỉ có thể tạm thời bỏ tay khỏi bánh bao của công chúa Sama, hắn lấy điện thoại ra xem, người gọi đến tất nhiên là Mị Nhi, vì thế hắn lập tức nghe máy.

- Sao cậu còn chưa đến?

Điện thoại vừa nối thông thì âm thanh mất vui của Mị Nhi chợt vang lên:

- Tất cả thành viên tham gia huấn luyện hôm nay đều đang chờ cậu.

- Vợ Mị Nhi, chị cũng chờ tôi sao?

Hạ Thiên lười biếng hỏi.

- Tôi không chờ cậu.

Mị Nhi tức giận nói.

- À, vậy thì không đi nữa.

Hạ Thiên ngáp một cái:

- Tôi tiếp tục ngủ.

- Này, cậu làm gì vậy?

Mị Nhi tức giận:

- Cậu không đến thì các thành viên luyện tập cái gì?

- Chuyện của bọn họ không liên quan đến tôi.

Hạ Thiên không quan tâm nói:

- Nếu vợ Mị Nhi chờ tôi, tôi sẽ đi.

- Có người nói chuyện như cậu sao?

Mị Nhi có chút mất hứng:

- Tóm lại cậu đến mau, nếu không sau này đừng đến tìm tôi.

Mị Nhi rõ ràng đang giận, nàng cũng không muốn nói nhiều mà cúp điện thoại.

Hạ Thiên đặt điện thoại xuống, trước tiên khẽ véo lên bánh bao của vợ công chúa Sama, sau đó gặm hai cái lên bánh bao của vợ Đại Yêu Tinh.

- Đừng, người ta đang rất buồn ngủ.

Triệu Vũ Cơ mở to mắt nhìn Hạ Thiên, nàng làm nũng lầm bầm một câu, sau đó nhắm chặt mắt.

- Vợ Đại Yêu Tinh, tôi đi đến Ám tổ, chị cứ tiếp tục ngủ, nếu tỉnh lại thì nhớ đánh thức vợ công chúa, cô ấy không cần tiếp tục ở lại chỗ này.

Hạ Thiên nhanh chóng nói một câu.

- Biết rồi.

Triệu Vũ Cơ mơ màng lên tiếng, sau đó nàng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, mà công chúa Sama bên kia vẫn ngủ rất ngon.

Hạ Thiên cuối cùng cũng rời khỏi giường, rửa mặt đánh răng rồi đi ra khỏi Yêu Tinh Biệt Uyển.

Trước cổng Yêu Tinh Biệt Uyển là một đạo cô xinh đẹp, đó là Cố Hàm Sương.

Tối qua Hạ Thiên cũng không cho Cố Hàm Sương đi theo vào trong Yêu Tinh Biệt Uyển, chỉ cho nàng chờ ở đây. Sau đó Hạ Thiên cùng tắm tiên với Triệu Vũ Cơ, đã vứt Cố Hàm Sương lên chín tầng mây, mãi đến bây giờ hắn mới nhớ nha hoàn này đã chờ hắn cả buổi.

- Sương nha đầu, chị cứ đứng mãi nơi đây không nhúc nhích sao?

Hạ Thiên không nhịn được phải hỏi một câu, hắn nhớ rõ tối qua khi mình vào Yêu Tinh Biệt Uyển thì Cố Hàm Sương vẫn đứng chỗ này, cũng tư thế này, chẳng lẽ cả tối qua nàng cứ đứng yên như vậy?

- Đúng vậy, thiếu gia.

Cố Hàm Sương bình tĩnh trả lời, giống như đối với nàng thì chẳng đáng là gì.

Hạ Thiên thầm nói, nha hoàn này đúng là nghe lời, đến mức không bình thường.

Thực tế Hạ Thiên để cho Cố Hàm Sương đi theo mình cũng không phải thấy rằng có một nha hoàn đẹp đẽ là có thể diện, mà vì hắn đến bây giờ vẫn chưa tín nhiệm Cố Hàm Sương. Hắn cần nàng giúp vài việc, dạy nàng hoàn toàn nghe lời, sau đó hắn sẽ tính toán để Cố Hàm Sương giúp hắn giải quyết đám người tu tiên kia.

Nhưng bây giờ Cố Hàm Sương rơi vào trạng thái Hạ Thiên nói gì nghe nấy, điều này làm Hạ Thiên thật sự không rõ, chẳng lẽ cũng vì hắn giúp Cố Hàm Sương giết chết Trang Vân Đông, vì vậy nàng mới nghe lời thế này?

Điều làm cho Hạ Thiên buồn bực chính là bình thường người khác có nói dối hay không, hắn có thể nhìn ra, nhưng Cố Hàm Sương lại đặc biệt, nàng nói chuyện hay làm việc đều rất bình tĩnh, không có tâm tình và nhịp tim biến đổi, hoàn toàn bình thường, điều này cũng làm hắn căn bản không tìm ra manh mối.

"Không được, mình không thể để cho nàng tiếp tục có bộ dạng thế này, nàng không thể không quan tâm đến tất cả mọi thứ, nếu không nàng sẽ chẳng bắt cóc vợ Đại Yêu Tinh, cũng sẽ không phẫn nộ vì Trang Vân Đông phản bội. Bây giờ Trang Vân Đông đã chết, nàng cũng muốn sống, nhưng vì nghĩ rằng mình khó thể sống thêm nên mới biểu hiện hết hy vọng như vậy!"

Hạ Thiên thầm nghĩ, hắn bắt đầu cảm thấy nên thay đổi sách lược. Ít nhất thì hắn cũng cần Cố Hàm Sương hiểu, đi theo hắn thì nàng sẽ tiếp tục có cơ hộ sống sót, hơn nữa còn sống rất tốt. Như vậy mới có thể đánh chết tâm tính tịch mịch của nàng, thay vào đó là sức sống, mà đến lúc đó thì nàng sẽ chính thức nghe lời.

- Sương nha đầu, trước tiên tôi đưa chị đi dùng cơm.

Ánh mắt Hạ Thiên xoay chuyển, thật ra tối qua hắn cũng chưa dùng cơm tối, Cố Hàm Sương nếu không bỏ đi thì cũng có thể đi cùng hắn.

- Vâng, thiếu gia.

Cố Hàm Sương vẫn bình tĩnh trả lời, đối với nàng thì có ăn hay không cũng không thành vấn đề.

Tất nhiên đối với loại người tu tiên, một ngày không ăn cơm sẽ không có vấn đề quá lớn, ví dụ như Hạ Thiên, dù hắn không ăn cơm, dù bụng có hơi đói nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn, vẫn khỏe như voi như hổ, tối qua thậm chí còn làm vài phát song phi.

- Sương nha đầu, thiếu gia mang chị đi ăn món ngon.

Hạ Thiên cười hì hì kéo tay Cố Hàm Sương, nhìn có vẻ như muốn chiếm tiện nghi của nàng, nhưng hắn lại tra xét cơ thể của nàng, sau đó hắn phát hiện nàng thật sự chưa ăn gì, rõ ràng tối qua đứng yên không nhúc nhích.

Hạ Thiên vừa rồi thức dậy nghĩ rằng sẽ đến Ám tổ dùng cơm, nhưng bây giờ hắn thay đổi, hắn cố ý kéo Cố Hàm Sương đến phố ăn chay, đến một nhà hàng khá nổi tiếng.

- Sương nha đầu, không phải chị thích ăn chay sao? Chỗ này có nhiều món ngon.

Hạ Thiên kéo Cố Hàm Sương đến ngồi xuống bên cạnh một cái bàn, mãi đến lúc này hắn mới buông tay Cố Hàm Sương. Hắn có chút khó hiểu, Sương nha đầu này như là gỗ đá, đi cả đường mà tâm tình không chút biến đổi, nhịp tim như thường, vì vậy mà hắn bắt đầu nghi ngờ nàng là người máy.

- Tiên sinh, tiểu thư, hai người muốn ăn gì?

Nhân viên phục vụ đi đến tay cầm menu chuẩn bị đưa cho Hạ Thiên.

- Mỗi thứ một phần là được.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Mỗi thứ một phần?

Nhân viên phục vụ ngây người, tưởng rằng mình nghe lầm.

- Đúng vậy, mỗi thứ một phần.

Hạ Thiên gật đầu khẳng định.

- Vâng, tiên sinh xin chờ chút.

Nhân viên phục vụ cũng không nói gì mà xoay người bỏ đi.

Thức ăn được nấu trong nhà hàng này là khá ngon, mà mức độ cũng khá đúng, đối với hai người thì thật sự là hơi nhiều. Tất nhiên nếu hai người kia là kẻ bình thường thì không có vấn đề, khốn nổi đó lại là Hạ Thiên, vì vậy nên sau đó tất cả nhân viên phục vụ và khách hàng đều mắt tròn mắt dẹt, đều bị sức ăn của Hạ Thiên làm cho kinh hoàng. Lúc này chồng dĩa trước mặt Hạ Thiên cũng làm người ta sợ hãi, ít nhất cũng phải cả trăm chén dĩa.

Một số người nhìn Cố Hàm Sương ăn mặc như đạo cô mà thầm nghĩ, hai người này vừa trong núi ra sao?

- Sương nha đầu, thức ăn ở đây thế nào?

Sau khi tiêu diệt tất cả thức ăn, Hạ Thiên bắt đầu hỏi thăm Cố Hàm Sương đã sớm bỏ đũa.

- Ăn ngon, cám ơn thiếu gia.

Cố Hàm Sương trả lời.

- Ăn ngon là được, sau này tôi sẽ thường xuyên đưa chị đến đây dùng cơm.

Hạ Thiên rất hài lòng, sau đó hắn vẫy tay với nhân viên phục vụ:

- Tính tiền.

- Vâng, thưa tiên sinh, tổng cộng là năm mươi ba ngàn tám trăm đồng, ông chủ nói có tính chiết khấu, chỉ lấy anh năm chục ngàn.

Nhân viên phục vụ nói ra mà cảm thấy có chút ngại ngùng, rõ ràng nàng cảm thấy tính tiền hơi đắt.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #1209