- Đại ca, không phải anh chẳng thích chính trị sao?
Triệu Vũ Cơ trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng mở miệng.
- Tiểu Vũ, đối với anh thì chuyện không thích thường làm rất tốt, anh không thích chính trị, nhưng anh sẽ vì nó mà không trầm mê, vẫn bảo trì trạng thái tỉnh táo, do đó mà tìm được lợi ích lớn nhất.
Triệu Công Tử rõ ràng đã có suy tính rất sâu, nếu không sẽ chẳng nói với Triệu Vũ Cơ:
- Anh cũng không ngại làm những việc mà mình không thích, anh chỉ hy vọng các em đều có thể làm được những gì mình thích.
- Đại ca, anh không cần hy sinh như vậy, thật ra bây giờ địa vị của Triệu gia chúng ta đã rất vững chắc, anh cũng nên làm những gì mình thích được rồi.
Triệu Vũ Cơ nhịn không được phải nói.
- Tiểu Vũ, đừng nói như vậy, vì người nhà thì không phải là hy sinh, đó là chuyện anh nên làm.
Trong giọng nói của Triệu Công Tử có mang theo chút trách móc, sau đó lại ôn hòa:
- Anh nói cho em biết, cũng vì anh có chuyện cần em đi làm.
- Đại ca, anh nói đi, anh cần làm gì?
Triệu Vũ Cơ vội vàng hỏi.
- Tiểu Vũ, anh đã ba mươi, bây giờ bắt đầu tham chính, đã có hơi chậm, anh muốn lấy được thành tích trên chính đàn thì phải đi đường tắt.
Triệu Công Tử chậm rãi nói:
- Nhưng vì vậy mà anh phải rời khỏi thủ đô, ít nhất năm ba năm hoặc dài hơn anh mới quay về được.
- Sao? Đại ca phải rời khỏi thủ đô à?
Triệu Vũ Cơ lại càng kinh ngạc.
- À, Tiểu Vũ, anh phải đi, tất nhiên, nhiều nhất là mười năm sau anh sẽ quay về thủ đô, lúc đó anh sẽ có địa vị ở chính đàn.
Triệu Công Tử tất nhiên cũng không phải nóng đầu, hắn đã có kế hoạch rất chặt chẽ:
- Nhưng như vậy anh cũng không chăm lo được cho thủ đô phía bên này, anh sẽ nhường vị trí hiện tại cho Hiểu Trác, nhưng Hiểu Trác không giống anh, tuy nó thông minh nhưng làm việc còn chưa ổn, anh không quá yên tâm. Vì vậy anh hy vọng Tiểu Vũ em có thể chiếu cố cho nó, có em hỗ trợ thì anh cũng yên lòng.
Triệu Vũ Cơ trầm mặc vài giây, sau đó mở miệng:
- Đại ca, anh đã có quyết định rồi phải không?
- Tiểu Vũ, tuy còn có vài chi tiết nhỏ chưa tốt, nhưng chuyện này thật sự anh đã cho ra quyết định.
Triệu Công Tử trả lời.
- Đại ca, tuy em không hy vọng anh rời khỏi thủ đô, nhưng nếu anh đã quyết định như vậy, em cũng không thể nào thay đổi. Vì vậy anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ hỗ trợ Hiểu Trác, anh cứ yên tâm về thủ đô, sẽ không có vấn đề gì cả.
Triệu Vũ Cơ nói bằng giọng điệu tràn đầy tự tin.
- À, vậy cứ quyết định như thế.
Triệu Công Tử rõ ràng biết Triệu Vũ Cơ sẽ đồng ý, hắn cũng tin thủ đô bên này sẽ không có vấn đề gì, dù sao Triệu gia cũng không phải chỉ có một mình Triệu Công Tử, hơn nữa hắn cũng vững tin Hạ Thiên sẽ đối xử tốt với Triệu Vũ Cơ.
... ....
Căn cứ Ám tổ.
- Tôi còn tưởng cậu không đến.
Khi thấy Hạ Thiên, Mị Nhi khẽ hừ một tiếng, sau đó ánh mắt của nàng rơi lên người Cố Hàm Sương:
- Cô ta là ai?
- Vợ Mị Nhi, đây là nha hoàn của tôi, Cố Hàm Sương, chị có thể gọi chị ấy là Sương nha đầu.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó phân phó với Cố Hàm Sương:
- Sương nha đầu, đây cũng là vợ của tôi, sau này chị ấy nói gì chị cũng phải nghe lời, hiểu chưa?
- Hiểu, thiếu gia!
Cố Hàm Sương vừa mở miệng bằng giọng nói búp bê thì thiếu chút nữa đã làm cho đám người nơi đây kinh hoàng muốn té xỉu, mà sau đó nàng lại tiếp tục bắt chuyện với Mị Nhi:
- Chào phu nhân.
Mị Nhi ngây người, phim ảnh gì đây?
Nhưng cũng không đúng, ai dám chạy đến căn cứ Ám tổ đóng phim, muốn tìm chết sao?
Hạ Thiên quét mắt nhìn mọi người:
- Này, các người đã học tốt Xử Lý Sát Thần Thập Tam Đao chưa? Ai chưa học xong?
Không có ai đứng ra, rõ ràng mọi người đều đã được học.
- À, đã học qua là tốt, bây giờ tôi sẽ kiểm tra, các anh tìm một đối thủ, dùng đao pháp này, không được dùng thứ gì khác đánh nhau một trận thử xem.
Hạ Thiên ra lệnh.
Lúc này mọi người bắt đầu ghép đôi, chuẩn bị chiến đấu, dù sao bọn họ cũng đi theo Hạ Thiên được hai ngày, cũng biết tác phong của Hạ Thiên, không có gì cảm thấy không đúng.
- Tổ trưởng, tôi tìm không ra đối thủ.
Có một nữ đặc công phát hiện ra vấn đề này, vì nhân số là lẻ, nhất định có một người không tìm được ai làm đối thủ.
- Để tôi.
Mị Nhi tiếp một câu.
- Vợ Mị Nhi, sao lại như vậy được, sự việc này không cần chị đi làm.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn hô lên:
- Sương nha đầu, việc này chị xử lý.
- Vâng, thiếu gia!
Cố Hàm Sương lên tiếng, nàng đi đến trước mặt nữ đặc công không may.
- Được rồi, ra tay.
Hạ Thiên lập tức lên tiếng, mọi người cũng không chần chừ mà lập tức ra tay, sau đó nữ đặc công kia cũng ra tay, và nàng bị Cố Hàm Sương tung một chưởng đánh bay.
Hạ Thiên thấy tình huống không đúng thì nói:
- Sương nha đầu, chị đừng đánh trả, tránh đi là được.
- Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương thật sự không trả đòn, nữ đặc công kia cũng không rơi vào hoàn cảnh bi kịch, dù không thể động vào chéo áo của Cố Hàm Sương nhưng tốt xấu gì cũng không bị đánh bay.
Ba phút sau.
- Được rồi, có thể dừng.
Hạ Thiên hô một câu:
- Đao pháp của các người chưa hoàn thiện, hôm nay tiếp tục luyện.
Mọi người có chút ủ rũ, Mị Nhi lại không nhịn được phải hỏi:
- Cậu chỉ nhìn mà biết đao pháp của mọi người đều không được sao?
- Vợ Mị Nhi, điều này thật ra rất đơn giản, tuy tôi chỉ nhìn bọn họ vung đao, nhưng, nhưng một nửa số người đã học qua đao pháp và áp dụng sách lược đề phòng, hai bên cùng giao chiến, tôi có thể thấy rõ mức độ của bọn họ.
Hạ Thiên giải thích một câu.
Mị Nhi suy nghĩ, nàng phát hiện Hạ Thiên nói cũng không sai, vì vậy không nói thêm điều gì.
- Được rồi, các người tiếp tục luyện, tôi tiếp tục ước hội với vợ Mị Nhi.
Hạ Thiên nói một câu, sau đó nắm bàn tay của Mị Nhi kéo đi.
- Không phải ước hội.
Mị Nhi vẫn không nhịn được phải phản bác:
- Là chuyện công.
- Đúng vậy, chúng ta ước hội là chuyện công.
Hạ Thiên thuận miệng đón lời.
Mị Nhi muốn tranh cải thêm vài câu, nhưng nàng chợt nghĩ có tranh cãi với Hạ Thiên cũng như không, vì vậy dứt khoát không nói thêm điều gì.
Mà những gì Hạ Thiên làm hôm nay cũng giống như những gì đã làm hôm trước đó, chính là tiếp tục chữa trị cho đám đặc công của Ám tổ. Hắn lại tiếp tục cảm khái, đám bệnh nhân tâm thần ở Ám tổ thật sự không ít, ngày hôm qua trị cho một mớ, hôm nay lại có vài chục tên, đúng là nên mở một bệnh viện tâm thần.
Nhưng người bệnh hôm nay thật sự có ít hơn hôm qua một chút, tất nhiên thời gian mà Hạ Thiên bỏ ra cũng ngắn hơn. Đám tâm thần hôm qua đã được chữa trị, hôm nay lại tốt hơn khá nhiều. Mị Nhi thỉnh thoảng cũng xuất hiện, Cố Hàm Sương thì luôn đi theo Hạ Thiên.
Trong thời gian một ngày, Cố Hàm Sương vẫn có bộ dạng thờ ơ, nàng giống như tượng gỗ, tất nhiên nói thật ra cũng có chênh lệch với tượng gỗ, vì nếu nói nàng là người máy thì thật sự đúng hơn, vì nàng có thể nói, có thể đi nhưng không có bất kỳ cảm tình nào.
Chưa đến sáu giờ chiều thì Hạ Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, khi hắn chuẩn bị đi ăn cơm tối thì Mị Nhi đưa đến một người, đó là người quen cũ, là Yên Phi, là tên thiếu một cánh tay vào ngày hôm qua.
- Tôi tưởng anh không muốn chữa trị.
Khi thấy Yên Phi thì Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Này, anh rốt cuộc muốn trị thế nào? Muốn nối tay hay để cho nó tự mọc ra?
- Xấu hổ quá, Hạ thần y, tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy để nó tự dài ra sẽ tốt hơn. Tuy thời gian có hơi lâu, nhưng tôi đã đợi được vài năm, đợi thêm nửa năm cũng không có vấn đề.
Yên Phi cuối cùng đưa ra quyết định:
- Tuy nối tay sẽ nhanh hơn, nhưng tôi cảm thấy dù thế nào thì cũng không phải là tay mình, sau này dùng sẽ không quen.
- Cũng đúng, nếu nối tay cho anh, sau này anh sờ vợ mình, lại chẳng khác nào cho thằng khác sờ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này lại nói bậy bạ gì vậy?
- Cám ơn Hạ thần y đã hiểu tâm tình của tôi.
Yên Phi lại tỏ ra rất đồng cảm, hắn cảm thấy thay tay của người khác thì sau này sẽ có chướng ngại về tâm lý.
- Đừng nói nhảm, trước tiên trị liệu cho anh cái đã, thời gian tương đối lâu.
Hạ Thiên không muốn lãng phí thời gian.
- Được, vậy làm phiền Hạ thần y.
Yên Phi có chút khách khí, cũng có chút kích động.
Lúc này thời gian trị liệu thật sự khá lâu, Hạ Thiên mất gần một giờ mới làm xong, hắn liên tục đâm châm vào cánh tay cụt của đối phương. Tay cụt muốn cho nó mọc lại thật sự còn khó hơn cả khởi tử hoàn sinh, vì muốn cho da thịt mọc ra lại, theo lẽ thường tình là không thể.
Nhưng y thuật của Hạ Thiên thật sự khó nói theo kiểu thông thường, sau khi hắn thi châm thì ghi liền hai toa thuốc cho Yên Phi:
- Anh đi bốc thuốc theo toa, tán thuốc thành bột bôi ngoài da, uống thuốc mỗi ngày hai lần, thoa da mỗi ngày một lần, nhớ kỹ điều này, đừng quên.
Yên Phi tất nhiên sẽ nhớ kỹ, sao có thể quên được?
Nhưng khi Yên Phi muốn cảm tạ thì lại phát hiện Hạ Thiên mang theo hai cô vợ xinh đẹp chạy mất.
Đợi đến khi Hạ Thiên, Mị Nhi và Cố Hàm Sương đi vào căn tin và tìm được Mộc Hàm thì lại có người điện thoại đến làm cho bữa tối của hắn tuyên cáo chấm dứt.