Cũng khó trách Hạ Thiên thấy trùng hợp, vì hắn định gọi điện thoại cho Hoàng An Bình, đúng lúc này lại nhận được điện thoại của Hoàng An Bình.
Điện thoại vừa được nối thông thì đầu bên kia đã vang lên giọng nói lo lắng của Hoàng An Bình:
- Hạ Thiên, cậu đang ở đâu? Giúp tôi ngay, tôi bị người ta chặn cửa trong khách sạn.
- Anh không phải là cảnh sát sao?
Hạ Thiên rất kỳ quái:
- Bị người ta chặn cửa thì rút súng xử lý.
- Hạ Thiên, sự việc không đơn giản như vậy, có liên quan đến Tiêu Mai, cậu mau đến khách sạn Khải Duyệt, tình huống cụ thể tôi sẽ nói sau. Bây giờ cậu đến nhanh lên, nhất định phải giúp anh em, tới nhanh.
Hoàng An Bình có vẻ rất nôn nóng, mà đầu dây bên kia còn truyền đến âm thanh giận dữ:
- Mở cửa, Tiêu Mai, con khốn nạn, tao biết mày đang ở bên trong, mở cửa cho tao.
- Được rồi, nhưng anh phải giúp tôi trước, có một tên cảnh sát muốn bắt tôi về đồn.
Hạ Thiên cũng không ngu, chỉ cần nghe câu nói vừa rồi là hắn biết Hoàng An Bình bị bắt gian.
- Ai muốn bắt cậu?
Hoàng An Bình chợt sững sờ, hắn còn nói thêm:
- Dù là ai cậu cũng chuyển máy cho tôi.
Hạ Thiên đưa điện thoại cho Phương Khôn:
- Này, Hoàng An Bình muốn anh nhận điện thoại.
- Hoàng An Bình?
Vẻ mặt Phương Khôn chợt biến đổi, đối với hệ thống cảnh sát thì có hơn phân nửa số người quen biết con trai cục trưởng cục công an, đặc biệt là Hoàng An Bình cũng là cảnh sát, trước đó hắn còn bị bệnh tâm thần, hắn cũng coi là danh nhân trong cục công an.
Phương Khôn có chút bất mãn nhưng vẫn nhận điện thoại:
- Chào anh, tôi là đội trưởng Phương Khôn của đội trật tự trị an quận Nam.
- Tôi là Hoàng An Bình, cha tôi là Hoàng Hải Đào, tôi cóc cần biết anh là ai, tóm lại anh thả Hạ Thiên ra, nếu không Hoàng An Bình tôi sẽ không đội trời chung với anh.
Hoàng An Bình rất nôn nóng, lời nói tất nhiên sẽ rất khủng bố, hắn đang cần sự hỗ trợ của Hạ Thiên, không muốn kẻ nào làm chậm trễ.
Trước đó Phương Khôn còn có vài lời định nói, nhưng một câu nói của Hoàng An Bình làm hắn khó nói nên lời. Hắn chỉ không biết Hoàng An Bình sao lại có quan hệ tốt với tiểu tử này? Chỉ vì một chuyện như vậy mà đáng giá để hai bên không đội trời chung sao?
Phương Khôn khẽ cắn môi nói:
- Được, tôi thả người.
Dù Phương Khôn không tình nguyện nhưng cũng không muốn vì vậy mà kết thù oán quá lớn với Hoàng An Bình. Hắn biết rất rõ đám lưu manh ở quán bar Mị Lực này, đây đều chẳng phải loại gì tốt, nếu vì một đám lưu manh mà đắc tội với con trai của cục trưởng cục công an, việc này chỉ có những thằng ngu mới đâm đầu vào. Phương Khôn hắn không phải ngu, tất nhiên sẽ đưa ra lựa chọn dứt khoát.
Phương Khôn đưa điện thoại cho Hạ Thiên, hắn dùng giọng không cam lòng nói:
- Cậu có thể đi.
Đám người trong quán bar thấy Hạ Thiên chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể ép Phương Khôn thả người, vì vậy mà ánh mắt nhìn Hạ Thiên lại càng khác biệt. Người này không những mạnh tay, bối cảnh cũng cứng nhắc. Mà Isabella thấy sự việc được giải quyết quá đơn giản như vậy thì trong mắt cũng bùng lên chút thất vọng.
- Chị Vân Mạn, em với chị đến khách sạn Khải Duyệt.
Hạ Thiên cũng không tắt điện thoại, hắn kéo Liễu Vân Mạn chạy ra khỏi quán bar.
- Chồng, chờ chị với.
Isabella dùng giọng duyên dáng gọi lớn, nhưng nàng lại đứng đó không chuyển động, mà Hewitt thì lặng lẽ đi ra ngoài.
- Cảnh sát, có cần tôi đến đồn làm chứng không?
Isabella nở nụ cười quyến rũ với Phương Khôn, trong ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích.
Trong lòng Phương Khôn chợt bốc lửa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn gật đầu ngay:
- Tất nhiên, tiểu thư là người làm chứng, cũng là người báo cảnh sát, theo lý thì phải lấy bản ghi chép.
- Anh cảnh sát, bây giờ tôi có thể đi theo chứ?
Isabella nũng nịu nói.
- Tất nhiên, mời tiểu thư theo tôi.
Phương Khôn vội vàng nói, lúc này hắn giống như thấy được sự may mắn của mình.
Liễu Vân Mạn lái xe, Hạ Thiên và Hoàng An Bình tiếp tục điện thoại, một lát sau hắn đã biết rõ tình trạng của đối phương.
Cuối cùng Hoàng An Bình cũng chộp Tiêu Mai vào trong tay, mấy ngày nay hai người thường đi thuê phòng tâm sự thâu đêm, hôm nay lại chạy đến khách sạn Khải Duyệt thuê phòng làm ấm tình cảm. Khi hai người còn đang trần như nhộng ôm nhau làm công tác "xã hội" thì không ngờ bị chồng của Tiêu Mai đến bắt gian.
Nếu nói một cách nghiêm khắc thì Hoàng An Bình bây giờ còn chưa bị bắt gian, chẳng qua chồng Tiêu Mai dẫn theo vài người đến chặn ở trước phòng khách sạn, nghe nói đám người đang định xô cửa nhưng tạm thời bị bảo vệ khách sạn ngăn cản. Nhưng điều này cũng khó thể bảo trì được lâu, sợ rằng một lúc sau bảo vệ sẽ cho người ta đẩy cửa. Dù sao bên trong cũng không có ai trả lời, bảo vệ cũng sợ xảy ra chuyện.
Hoàng An Bình theo đuổi Tiêu Mai cũng vì được Hạ Thiên giật dây, vì vậy Hoàng An Bình xảy ra chuyện thì lập tức nghĩ đến Hạ Thiên, hắn cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ có biện pháp giúp mình.
Hạ Thiên cảm thấy có chút khinh bỉ Hoàng An Bình, chẳng phải chỉ bị bắt gian thôi sao? Có gì mà làm rối lên thế? Theo hắn thì cướp vợ người khác cũng phải quang minh chính đại, nếu chồng nàng đến thì phải đánh văng ra.
- Hạ Thiên, nghe tôi nói này, tôi cũng không phải cậu, việc này nếu náo loạn sẽ rất phiền phức. Người ta sẽ nói con của cục trưởng cục công an dựa thế để cướp vợ kẻ khác, đến lúc đó cha tôi sẽ xong đời. Hơn nữa Tiêu Mai còn chưa làm thủ tục ly hôn, mà muốn làm thủ tục ly hôn phải có căn cứ chính xác. Nhưng tên khốn kia có vài đồng tiền dơ bẩn, hắn không chịu chia cho Tiêu Mai khi ly hôn, vì vậy mới không chịu ly hôn.
Trong người Hoàng An Bình là một bụng nước đắng:
- Cậu nhất định phải giúp tôi, nếu không tôi và Tiêu Mai sẽ gặp phiền phức lớn.
- Anh không biết nhảy cửa sổ bỏ trốn sao?
Hạ Thiên cảm thấy Hoàng An Bình quá ngốc, tốt xấu gì cũng là cảnh sát, không biết bỏ chạy sao?
- Tôi đang ở lầu mười hai, tôi đã định dùng ra trải giường nhưng cũng không dài được như vậy, mà tôi cũng không muốn bỏ mạng.
Hoàng An Bình có chút buồn bực.
- Hừ, anh mở cửa ổ ra rồi đứng bên cạnh, tôi sẽ lên ngay.
Hạ Thiên quyết định giúp Hoàng An Bình, đây là tiểu đệ của hắn, dù tiểu đệ là củi mục cũng không thể cho người ngoài châm lửa.
Xe chạy đến khách sạn Khải Duyệt rất nhanh, Hạ Thiên cũng không lạ chỗ này, trước đó hắn đã gặp Mộc Hàm ở đây. Sau khi đi vào khách sạn, hắn nhìn lên lầu mười hai, dùng thị lực kinh người để xem xét. Ngay sau đó hắn thấy Hoàng An Bình đang đứng bên cạnh cửa sổ mở toang, bây giờ đã xác định được vị trí, bước tiếp theo là phải đi lên.
Lầu mười hai cũng không phải vấn đề gì lớn với Hạ Thiên, tuy hắn chỉ có thể nhảy cao vài thước, không thể phóng lên lầu mười hai nhưng leo lên thì quá dể, nhà cao tầng đối với hắn cũng không khác gì nhà cấp bốn. Lúc này hắn dùng một tay ôm Liễu Vân Mạn, tay kia dùng lực tìm điểm tựa để phóng lên, chỉ sau khoảnh khắc đã chui vào phòng.
Liễu Vân Mạn thì rất hoảng sợ, trước đó nàng không biết Hạ Thiên ôm mình làm gì, khi hắn leo lên lầu thì nàng đã ở giữa không trung. Phản ứng đầu tiên của nàng là ôm chặt lấy cổ hắn, không đám cử động, khi nàng được đưa vào phòng mới thở hắt ra một hơi.
- Tiêu Mai, con tiện nhân, mau mở cửa cho ông, ông nói cho mày biết, không mở thì ông phá cửa.
Có người đá mạnh lên cửa.
Vẻ mặt Tiêu Mai có chút trắng nhợt, Hoàng An Bình lúc này vẫn trấn định, hắn thấy Hạ Thiên chui vào cửa sổ nhưng còn đưa theo một người phụ nữ xinh đẹp, hắn chợt trở nên vui vẻ, hắn biết rõ hôm nay đi đúng thế cờ.
- Được rồi, trước tiên tôi đưa hai người ra ngoài.
Hạ Thiên nói với Hoàng An Bình, nói xong cũng không quan tâm đối phương có đồng ý hay không, hắn nghĩ sẽ ôm đối phương nhảy qua cửa sổ.
Hoàng An Bình lại càng hoảng sợ:
- Cứ như vậy mà nhảy xuống sao?
- Anh sợ cái gì? Tôi có thể lên thì tất nhiên cũng xuống được.
Hạ Thiên tức giận nói một câu, ngay sau đó hắn kéo Hoàng An Bình nhảy ra ngoài, Tiêu Mai ở bên trong sợ đến mức gương mặt trắng bệch. Nếu không phải nàng dùng tay che miệng thì đã hét lên rồi.
Chưa đến mười giây thì Hạ Thiên lại chui vào cửa sổ, hắn tiến đến kéo tay Tiêu Mai rồi nhảy ra ngoài.
- Á... ....
Lần này Tiêu Mai không thể nhịn được, nàng hét lên kinh hoàng.
Âm thanh này rơi vào tai chồng Tiêu Mai, hắn hung hăng đạp chân vào cửa phòng:
- Tiêu Mai, con điếm, tao nghe thấy lời của mày rồi. Mau mở cửa cho ông, bây giờ ông đếm đến ba, nếu không mở cửa thì phá cửa.
- Một!
- Hai!
- Ba!
- Phá cửa cho tao!
Đám người ở bên ngoài lập tức húc cửa, nhưng khoảnh khắc khi vừa chuẩn bị đụng vào cửa thì cửa mở, sau đó đám người ngã đè lên nhau.
- Này...Con bà nó, thằng nào đá tao?
- Đau quá, thằng khốn nào... ....
Đám người không may đang định đứng lên thì liên tục bị đá, vì vậy mà liên tục kêu gào thảm thiết.
- Dừng tay.
Một người đàn ông hơn hai mươi đứng trước cửa phòng chợt hét lớn, hắn là chồng của Tiêu Mai, là Đàm Vũ. Hắn nổi điên phóng về phía tên thanh niên đang đá đấm:
- Thằng khốn, mày chơi vợ tao mà còn kiêu ngạo như vậy sao?
Đàm Vũ tung một đá, hắn hận không thể đá chết tên thanh niên kia. Nhưng hắn còn chưa đá trúng đối thủ thì bụng đã truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, đối phương đã đá trúng hắn trước, hắn đau đến mức phải khom cả người.
- Bốp, bốp, bốp... ....
Đàm Vũ chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sao, chỉ sau khoảnh khắc hắn đã ăn hơn mười bạt tai, đối phương còn mắng lớn:
- Thằng khốn, làm lỡ chuyện tốt của ông... ....
- Mày, mày chơi vợ tao còn kiêu ngạo vậy sao?
Đàm Vũ tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ói máu.
- Anh có bệnh không?
Một giọng nói dễ nghe nhưng rất bất mãn vang lên:
- Ai là vợ anh? Tôi cùng bạn trai vào đây "tâm sự", anh đến phá đám sao?
Đàm Vũ nghe thấy âm thanh này mà choáng váng, đây không phải lời nói của vợ mình, hắn ngẩng đầu lên và hoàn toàn ngây ngốc, điều này...Ai đây?
Đàm Vũ vẫn liếc mắt vào phòng không từ bỏ ý định. Đây là một gian phòng, diện tích không lớn, khi hắn nhìn vào thì sáng tỏ mọi việc, rõ ràng trong phòng không còn ai khác.
Đàm Vũ vuốt gò má nóng bỏng, hắn nhìn một đôi nam nữ đứng trước cửa phòng mà khóc không ra nước mắt:
- Các người không phải là con điếm Tiêu Mai và thằng đàn ông khốn nạn kia, sao các người không sớm mở cửa.
Đàm Vũ vừa dứt lời thì đã ăn ngay một bạt tai.