Chương 1167: Tên Bại Hoại Trong Truyền Thuyết


- Đang rãnh nhưng không có hứng.

Hạ Thiên cũng không quay đầu, hắn lười biếng nói một câu:

- Anh không thích nói chuyện với đàn ông.

Tên đàn ông kia bước xuống xe, hắn cũng không tức giận, giọng điệu có chút ôn hòa:

- Tôi là Nhạc Chi Phong, tất cả mọi người đều gọi tôi là Nhạc tiên sinh, có lẽ cậu đã nghe qua tên tôi.

- Sao?

Hạ Thiên cuối cùng cũng quay đầu, hắn trừng mắt nhìn tên đàn ông:

- Chú là Nhạc Chi Phong?

- Đúng vậy, tôi là Nhạc Chi Phong.

Người đàn ông khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt:

- Bây giờ cậu có hứng thú nói chuyện không?

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Nhạc Chi Phong, hắn vừa dò xét vừa lầm bầm:

- À, khá cao nhưng không đẹp trai, nhìn cũng có vẻ nhã nhặn, nhưng chú có lẽ cũng bốn mươi rồi phải không? Này, sao chú già như vậy vẫn có mưu đồ bất chính với vợ Y Y của anh? Đúng là quá vô sỉ, chẳng lẽ chú là tên bại hoại nhã nhặn trong truyền thuyết?

Nụ cười trên mặt Nhạc Chi Phong chợt biến mất, đồng thời có chút tức giận:

- Hạ Thiên, chẳng lẽ không ai dạy cậu nói chuyện dễ nghe một chút sao?

- À, thật ra thứ này cũng không ai dạy anh.

Hạ Thiên nghiêm trang trả lời:

- Này, anh hỏi chú, có phải chú có ý với vợ Y Y của anh không?

- Nếu không có ai dạy cậu, tôi cũng không quá so đo, còn vợ cậu, cậu cứ yên tâm đi, tôi không có hứng thú với vợ cậu.

Nhạc Chi Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.

- À, vậy thì tốt, anh cũng không có hứng với vợ người khác.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không có gì cần bàn, anh tiếp tục đi dạo, chú đừng làm phiền anh.

- Hạ Thiên, tôi cảm thấy bây giờ chúng ta cần tâm sự.

Nhạc Chi Phong lại tiến lên một bước:

- Tôi hy vọng cậu giữ khoảng cách với Y Tiểu Âm, để tránh hiểu lầm.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Nhạc Chi Phong mười giây, sau đó hắn mới tức giận nói:

- Chú bị bệnh sao?

- Hạ Thiên, cho dù không ai dạy cậu, nhưng tôi hy vọng cậu khách khí một chút.

Nhạc Chi Phong càng tức giận, hắn bị Hạ Thiên mắng vài lần, vẫn chưa bộc phát, như vậy xem như hàm dưỡng rất tốt rồi.

- Không cần khách khí với loại ngu ngốc như chú!

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Nhạc Chi Phong:

- Vừa rồi chú nói không có hứng với vợ anh, bây giờ chú lại có hứng với vợ anh, chú không phải bị bệnh sao? Còn nữa, vợ Y Y là của anh, chú lại bảo anh giữ khoảng cách với chị ấy, như vậy chú chẳng những có bệnh mà còn bị bệnh rất nặng, nếu bệnh của chú không được trị tốt thì sợ rằng sẽ đập đầu vào tường mà chết.

- Câm mồm!

Nhạc Chi Phong tức giận quát tháo:

- Hạ Thiên, nếu cậu còn tiếp tục làm tổn hại danh dự của Y tiểu thư, đừng trách tôi không khách khí.

- Thằng ngu.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Nhạc Chi Phong:

- Vợ Y Y đã là vợ của anh, bây giờ chú lại muốn cướp vợ anh, chú có tin bây giờ anh biến chú thành thái giám không?

- Hạ Thiên, nói như vậy cậu nhất định khư khư cố chấp sao?

Nhạc Chi Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:

- Tôi nói cho cậu biết, cậu dù náo loạn ở thủ đô thế nào cũng không liên quan đến tôi, nhưng tôi tạm thời cảnh cáo cậu, nếu còn tiếp tục dây dưa với Y tiểu thư, lần sau tôi cũng không cảnh cáo đơn giản thế này đâu.

- Thằng ngu, nếu không phải anh đang bị thương, anh sẽ cho chú biết tay.

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Nhạc Chi Phong, hắn có chút buồn bực, giả vờ bị thương đúng là không tốt, muốn cho tình địch biết tay cũng không được.

- Chúng ta cứ chờ xem.

Nhạc Chi Phong chỉ để lại một câu như vậy rồi leo lên xe bỏ đi.

Hạ Thiên nhìn chiếc Audi chạy mất mà lầm bầm:

- Thằng ngu này, đợi đến lúc anh không cần giả bị thương, anh sẽ trực tiếp xử lý chú, dám muốn cướp vợ của anh, đúng là không biết sống chết.

Nhưng Hạ Thiên trải qua tình huống đôi co vừa rồi với Nhạc Chi Phong cũng không muốn tiếp tục đi dạo, hắn suy nghĩ một chút, lập tức có ý nghĩ, thôi thì đi tìm vợ Y Y.

Hạ Thiên có quyết tâm và lập tức đi về phía Y Nhân Các, người khác không muốn hắn làm, hắn nhất định phải làm cho ra lẽ. Bây giờ hắn không thể đánh Nhạc Chi Phong, nhưng có thể làm cho Nhạc Chi Phong tức chết.

- Đợi đến khi Nhạc Chi Phong thấy mình hôn vợ Y Y, sợ rằng sẽ trực tiếp đập đầu vào tường.

Hạ Thiên thầm nghĩ, sau đó hắn đi về phía Y Nhân Các.

Nửa giờ sau.

Hạ Thiên đứng ở ngã tư đường, hắn có chút sững sờ, dù hắn biết Y Tiểu Âm ở trong Y Nhân Các, hắn chỉ biết đại khái phương hướng của Y Nhân Các, nhưng còn chưa đi đến đây lần nào. Kết quả là hắn đi nửa giờ và hỏi vài người, chẳng những không tìm được Y Nhân Các, thiếu chút nữa còn lạc đường.

- Xem ra nên ngồi taxi.

Hạ Thiên buồn bực đưa ra quyết định như vậy, nhưng lúc này cũng không dễ đón được taxi, hắn đợi vài phút mà không có chiếc taxi nào chạy qua, nhưng hắn lại nhận được một cuộc điện thoại.

Cú điện thoại này thật sự làm Hạ Thiên vui vẻ, vì người điện thoại đến là Tống Ngọc Mị.

- Vợ Mị Mị, Kim Đan của chị đã vững chắc chưa?

Điện thoại vừa nối thông thì Hạ Thiên đã đón lời.

- Ừ!

Âm thanh có chút êm ái của Tống Ngọc Mị từ bên kia truyền đến, nàng có chút chần chừ, sau đó mới tiếp tục nói chuyện, giọng điệu có chút phức tạp:

- Hạ Thiên, tôi thật sự không biết nên tạ ơn cậu thế nào... ....

- Vợ Mị Mị, chị là vợ tôi, chị không cần cảm ơn tôi.

Hạ Thiên cắt đứt lời Tống Ngọc Mị, hắn nói:

- Nếu lần sau chị còn nói lời cảm ơn, tôi sẽ đánh mông chị.

Tống Ngọc Mị có chút chần chừ, sau đó mở miệng, âm thanh có chút vui đùa:

- Cậu bây giờ muốn đánh tôi cũng không dễ, dù sao tôi cũng là cao thủ Kim Đan Kỳ.

- Vợ Mị Mị, không cần biết chị là cao thủ gì, tôi vẫn lợi hại hơn.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Vì vậy nếu chị không nghe lời, tôi sẽ tét đít.

- Sắc lang, cũng không cho cậu đánh vào chỗ đó!

Trong giọng nói của Tống Ngọc Mị có chút hương vị nũng nịu, người đàn ông này thật sự quá tốt với nàng, tốt đến mức nàng vô tình buông lỏng cảm giác đề phòng với hắn, vì vậy mà vách ngăn vô hình giữa hai người đột nhiên bị loại trừ.

- Vợ Mị Mị, nếu chị không nghe lời tôi sẽ đánh vào chỗ đó.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Sắc lang, không thèm nghe cậu nói bậy nữa.

Tống Ngọc Mị có chút ngượng ngùng, người này chỉ biết nói bậy bạ.

Tống Ngọc Mị muốn cúp điện thoại nhưng lại nghĩ ra một vấn đề, mình điện thoại cho Hạ Thiên vì có chuyện khác cần bàn, vì thế nàng nói ngay:

- Này, có chuyện cần hỏi cậu, nghe nói Nhạc Chi Phong vừa tìm gặp cậu?

- Đúng vậy, thằng ngu kia muốn cướp vợ của tôi, nếu không phải tôi đang giả vờ bị thương, tôi sẽ trực tiếp xử lý hắn.

Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.

- Cướp vợ của cậu?

Tống Ngọc Mị ngây người:

- Cả thủ đô đều biết Nhạc Chi Phong chỉ yêu Y Tiểu Âm, không phải cậu định nói, Y Tiểu Âm là vợ cậu đấy chứ?

- Đúng vậy, vợ Y Y tất nhiên là vợ tôi.

Hạ Thiên dùng giọng không chút do dự nói.

Tống Ngọc Mị trầm mặc mười giây, sau đó nàng mới nói:

- Khi nào thì cậu có quan hệ với Y Tiểu Âm rồi?

Tống Ngọc Mị cũng không đợi Hạ Thiên trả lời mà nói:

- Thôi được, tôi cũng không muốn quan tâm hai người vì sao có quan hệ. Tôi hỏi cậu, có phải cậu không muốn dâng Y Tiểu Âm cho Nhạc Chi Phong không?

- Vợ Mị Mị, sao chị lại hỏi ngốc như vậy?

Hạ Thiên lập tức mất hứng:

- Chẳng lẽ chị bị tôi đánh mông nên giả vờ như vậy?

Tống Ngọc Mị có chút bất đắc dĩ:

- Được rồi, tôi cũng không muốn hỏi nữa, tôi biết cậu sẽ không cho Y Tiểu Âm rời khỏi tay, nhưng tôi hỏi cậu, Y Tiểu Âm có nói cho cậu biết Nhạc Chi Phong là ai không?

- Không, tôi trước đó cũng không biết có một tình địch như vậy.

Hạ Thiên trả lời.

- Danh tiếng của Nhạc Chi Phong ở thủ đô là khó thể tính toán được, người bình thường không biết hắn ta, nhưng thực tế Nhạc Chi Phong lại quan hệ rất rộng, mà những thế lực hắn khống chế ngoài sáng hay trong tối cũng rất nhiều, ngay cả Tống gia chúng tôi cũng không biết Nhạc Chi Phong có bao nhiêu lực lượng. Nhưng dù tứ đại gia tộc trước kia hay tứ đại gia tộc bây giờ cũng không dám đắc tội với Nhạc Chi Phong.

Tống Ngọc Mị giới thiệu tình huống của Nhạc Chi Phong trong điện thoại cho Hạ Thiên:

- Tóm lại Nhạc Chi Phong thật sự là đại nhân vật ở thủ đô, rất nhiều người cho rằng Y Tiểu Âm trước nay luôn bình yên vô sự ở thủ đô, không ai chọc vào, thật ra cũng không vì y thuật, mà vì Nhạc Chi Phong làm hậu thuẫn.

- À, thì ra tên Nhạc Chi Phong kia cũng là đại nhân vật.

Hạ Thiên lầm bầm:

- Tôi nhớ trước kia vợ quỷ keo kiệt đã từng nói một lần, nhưng không sao, mặc kệ hắn là ai, nếu muốn cướp vợ tôi thì chỉ có một kết quả cuối cùng, đó là chết.

- Cậu đừng làm bậy, Nhạc Chi Phong không giống với người khác, nếu hắn thật sự chết đi thì hậu quả cực kỳ khủng khiếp. Dù là cậu hay Ám tổ, thậm chí ngay cả Triệu gia và Tiền gia hoặc Tống gia cũng đều gặp phiền phức lớn. Tóm lại cậu nghe lời tôi, trước tiên nhịn một chút, tôi tin sẽ có người giúp cậu giải quyết vấn đề này, cậu cũng đừng lấy bạo lực giải quyết vấn đề.

Tống Ngọc Mị có chút vội vàng nói.

- À, vợ Mị Mị cứ yên tâm, bây giờ tôi còn giả vờ bị thương, vì vậy tạm thời không dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Nhưng nếu thằng ngu kia quá bố láo, cứ tiếp tục dây dưa với vợ Y Y, như vậy sau này tôi sẽ xử lý hắn.

Hạ Thiên hời hợt nói, hắn cũng không quan tâm Nhạc Chi Phong là ai, nếu dám có ý nghĩ muốn cướp vợ hắn, như vậy sẽ biến thành kẻ chết.

- Được rồi, tạm thời bỏ qua.

Tống Ngọc Mị biết Hạ Thiên không thể nghe lời mình:

- Tôi còn có chút chuyện, không nói chuyện với cậu nữa.

- Được rồi, vợ Mị Mị, đợi sau này tôi rảnh sẽ đến tìm chị.

Hạ Thiên nói một câu rồi chủ động cúp điện thoại.

Nhưng Hạ Thiên vừa cúp điện thoại thì có một người khác gọi đến, tất nhiên không phải là Tống Ngọc Mị, đó chính là một trong bốn đóa hoa thủ đô, là Triệu Vũ Cơ.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #1167