-- Anh sẽ rất hợp tác.
Hạ Thiên thật sự rất hợp tác, hắn nói xong thì tự giác còng tay chính mình, sau đó lại xuống xe đi vào trong biệt thự theo yêu cầu của Grace.
Đi vào trong phòng thì Hạ Thiên phát hiện trong phòng khách còn có ba người đàn ông, trong đó có hai người ngoại quốc, một tóc vàng, một tên tóc đen nhưng da cũng rất đen, có thể là người da đen, một tên còn lại là tóc đen da vàng, có lẽ là người Hoa.
Tên đàn ông tóc vàng có vẻ rất trẻ, chỉ hơn hai mươi, thân hình cao lớn. Người da đen tuổi khá lớn, có lẽ bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao nhưng rất cường tráng. Còn người Hoa thì chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, thân cao chưa đủ một mét bảy, khá gầy, có lẽ cũng chẳng được bao nhiêu cân.
Grace vừa vào đến nhà đã khoe khoang:
- Thấy chưa? Tôi đã nói rồi, tôi ra tay sẽ thành công ngay.
Tên tóc vàng nhìn Grace, sau đó lại nhìn Hạ Thiên, cuối cùng hoài nghi:
- Tiểu tử này là Hạ Thiên sao?
Tên đa đen nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên một lúc rồi khẽ gật đầu:
- Rất giống với trong ảnh.
- Đúng là hắn.
Tên người Hoa khẳng định, sau đó hắn nhìn Grace:
- Sao cô bắt được hắn?
- Rất đơn giản, tôi chỉ cần ngoắc tay cho hắn lên xe, sau đó dùng súng chĩa vào hắn, thế là phải ngoan ngoãn phục tùng.
Grace có chút đắc ý, sau đó nàng cười quyến rũ với Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, giới thiệu cho cưng biết, bọn họ là Mike, Howard và Dương Lực, chúng tôi đến vì cưng mà thôi.
- Chú mày thật sự là Hạ Thiên sao?
Tên tóc vàng Mike nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, rõ ràng hắn rất nghi ngờ:
- Mày là thằng chó Hạ Thiên thần y sao?
- Con bà mày, anh là Hạ Thiên.
Hạ Thiên không chút hoang mang ngồi xuống ghế sa lông rồi lười biếng nói.
- Theo lời đồn thì chú em có thể làm cho đám sát thủ nghe danh mà sợ mất mật, thậm chí còn có thằng ngu nói chú vô địch thiên hạ, chú sao có thể để con Grace này bắt dễ dàng như vậy?
Mike rất nghi ngờ:
- Chú chơi trò giả mạo sao?
- Mike, tao thấy đám khốn nạn Trung Quốc chỉ to mồm mà thôi, làm mẹ gì có thằng nào lợi hại như cái mồm thối của chúng nó nói ra?
Tên đàn ông da đen Howard cất lời nói, sau đó hắn còn quay đầu nhìn tên đàn ông người Hoa là Dương Lực:
- Thằng kia, anh nói đúng không?
Dương Lực nhìn Hạ Thiên rồi nói:
- Điều này...Dù thật sự có nhiều thằng ngu thích khoác lác nhưng cũng không phải thằng nào cũng thổi phồng, chẳng phải đã có một tổ nhận nhiệm vụ ám sát nó mà thất bại sao?
- Chúng mày có ý gì?
Grace có chút mất hứng:
- Chúng mày không tin vào sức quyến rũ của chị sao? Đám người trước đó thất bại còn chết hai người, tất nhiên chúng nó phải thổi phồng địch thủ, đừng quên chị đây chấp hành nhiệm vụ chưa từng thất bại.
Ba tên kia nhún nhún vai, tỏ ra coi khinh, tất nhiên bọn họ cũng biết Grace trước nay chấp hành nhiệm vụ chưa từng thất bại, vì vẻ đẹp gương mặt và thân thể của nàng luôn là vũ khí mạnh nhất.
- Này, mấy chú ồn ào thế, các chú bắt được anh, có chuyện gì thì nói nhanh lên.
Hạ Thiên mở miệng nói.
Hạ Thiên nói làm bốn người Grace chợt ngây ra, tên này đúng là trấn định, mà trấn định quá mức lẽ thường.
- Hạ Thiên, cưng muốn chết hay sống?
Grace mở miệng hỏi.
- Anh đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ chết.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Em hỏi vấn đề quá ngu ngốc, xem ra em đúng là kẻ ngốc.
- Mày mắng bà sao?
Grace chợt nổi giận.
- Anh không mắng, anh chửi thẳng mặt, anh nói ra một sự thật phũ phàng mà thôi.
Hạ Thiên tỏ ra vô tội:
- Thuận tiện anh nói cho em biết, ngoài ra đầu óc của em còn có vấn đề, vì chẳng ai muốn chết cả.
- Bà nói cho mày biết, mày mới là thằng khùng, nếu không sao lúc nãy lại đi theo bà?
Grace hổn hển nói.
- Hạ Thiên, nghe nói mày thích người đẹp, chẳng lẽ không có thằng ngu nào nói cho mày biết người đẹp hay có gai sao?
Dương Lực ở bên cạnh cũng tiếp một câu.
Hạ Thiên nhìn Dương Lực, hắn chân thành nói:
- Anh nói cho chú biết, người đẹp đều đã là vợ anh, không phải vợ anh thì đều xấu cả. À, đám gái xấu thì không đáng tin, con bé Grace này cũng không đáng tin, vì nó không phải là người đẹp, phải là người xấu xa và còn bẩn.
- Mày nói gì?
Vẻ quyến rũ của Grace đã không còn, nàng giống như một con sư tử cái, nàng rống lên với Hạ Thiên:
- Mày còn nói bà là người quái dị sao?
- Cô vốn là kẻ quái dị.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Cô đi với đủ loại đàn ông mà tưởng rằng anh đây không biết sao? Tưởng rằng anh sẽ để ý đến loại người như cô sao?
Hạ Thiên nói đến đây thì quay đầu nhìn ba tên đàn ông:
- Này, nói cho các chú biết, con này quá ngốc, mà các chú cũng bị con ngốc này hại thảm bại.
- Xử nó!
Vẻ mặt Dương Lực chợt biến đổi, hắn quát lớn một tiếng rồi rút súng.
Mà Mike và Howard đã nhanh chóng cảm thấy không đúng, tay cũng sờ bên hông, chuẩn bị rút súng xạ kích.
Đáng tiếc là phản ứng của bọn họ có hơi chậm, tất nhiên thực tế thì phản ứng của bọn họ có nhanh hơn nữa cũng không bằng Hạ Thiên. Vì vậy mà ba người bọn họ vừa sờ vào súng thì phát hiện mình chẳng thể nào nhúc nhích được nữa.
- Làm sao mày... ....
Vẻ mặt Grace cũng biến đổi lớn, nhưng nàng lập tức phát hiện mình không thể động đậy, thậm chí cũng không thể nói được lời nào.
Lúc này bốn người cũng thấy Hạ Thiên chẳng biết đã thoát từ còng tay từ khi nào, sau đó hắn xoa tay, còng sắt biến thành một cục sắt. Hắn tiện tay quăng cục sắt ra rồi lầm bầm:
- Chiều nay cuối cùng cũng có việc làm.
Vẻ mặt bốn người Grace chợt trở nên trắng bệch, bọn họ cuối cùng cũng hiểu, những tin đồn kia cũng không phải giả, Hạ Thiên sở dĩ được Grace bắt được cũng vì muốn bị bắt, mà sở dĩ hắn hợp tác tự còng tay chính mình, nguyên nhân cũng vì còng tay căn bản không thể nào tạo nên trói buộc gì.
- Hạ Thiên, mày...Mày muốn thế nào?
Dương Lực cố gắng giả vờ trấn tĩnh nói.
Hạ Thiên căn bản không quan tâm đến Dương Lực, hắn đâm vài châm lên người đối phương, sau đó trực tiếp thôi miên những kẻ còn lại.
Nửa giờ sau Hạ Thiên gọi điện thoại cho Mị Nhi.
- Cậu lại muốn gì?
Mị Nhi nhận điện thoại, chỉ cần nghe giọng điệu cũng biết nàng đang tức giận.
- Vợ Mị Nhi, bắt được vài tên CIA, chị có cần đến đưa bọn họ đi không?
Hạ Thiên hỏi.
Mị Nhi có chút trầm mặc, sau đó nàng hỏi:
- Ở đâu?
... ....
Y Nhân Các.
- Tiểu thư, Trình Chí Cao lại đến.
A Cửu đến bên cạnh Y Tiểu Âm rồi dùng giọng mất hứng nói.
- Vậy hãy để hắn đi đi.
Y Tiểu Âm bình tĩnh nói.
- Nhưng hắn cùng đến với Nhạc tiên sinh.
Vẻ mặt A Cửu có chút bất an.
Y Tiểu Âm cau mày, nàng trầm mặc vài giây rồi mở miệng:
- Vậy để bọn họ đi vào, vừa đúng lúc nói rõ ràng.
A Cửu gật đầu, nàng xoay người bỏ đi, một lát sau đã đưa hai người đàn ông vào trong đình, trong đó có một người đàn ông trung niên có vẻ rất nhã nhặn, đúng là Nhạc tiên sinh, Nhạc Chi Phong. Một tên đàn ông khác chưa đến ba mươi, là Trình thiếu gia Trình Chí Cao.
Có thể chí hướng của Trình Chí Cao rất cao nhưng cơ thể lại tuyệt đối không cao, còn chưa đủ một trăm bảy mươi centimet, có lẽ vì trước đó cha hắn đã biết con mình sẽ không cao, vì vậy mới lấy tên như thế.
- Nhạc tiên sinh, Trình thiếu gia, mời ngồi.
Y Tiểu Âm vẫn rất bình tĩnh chào hỏi hai người.
- Muốn gặp mặt Y tiểu thư cũng không dễ dàng.
Trình Chí Cao chưa ngồi xuống thì đã nói, âm thanh có hơi tức giận.
Y Tiểu Âm vẫn tỏ ra rất bình tĩnh:
- Trình thiếu gia, chỉ cần dựa theo quy củ thì gặp tôi cũng không khó.
- Y tiểu thư, tôi đã rất quy củ, nhưng em trai của tôi bị thương quá nặng, chị không thể sửa lại một chút sao? Dù là bệnh viện cũng có phòng khám thường và cấp cứu, chẳng lẽ nơi đây không cấp cứu sao?
Trình Chí Cao căm giận nói.
- Trình thiếu gia, quy củ có thể thay đổi hay không là do tôi quyết định, chỗ này của tôi không phải là bệnh viện.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
- Mà theo tôi được biết, em của anh mặc dù bị thương khá nặng nhưng đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm, cũng không cần gấp gáp chữa ngay, chỉ sợ là có mục đích gì đó.
- Y tiểu thư, tôi chỉ cảm thấy cô hình như cũng không phải chỉ hẹn trước mới chữa bệnh.
Trình Chí Cao hừ một tiếng:
- Nếu không thì sao Y tiểu thư có thể đến bệnh viện chữa bệnh cho Thường Đông Lâm? Chẳng lẽ Y tiểu thư muốn nói, trước khi Thường Đông Lâm bị đâm thì đã hẹn trước rồi sao?
- Xem ra Trình thiếu gia chỉ muốn đến đây hưng sư vấn tội.
Y Tiểu Âm dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Nhưng tôi hy vọng Trình thiếu gia có thể hiểu, tôi có thể chữa bệnh cho ai là do chính tôi quyết định, người nào trong thủ đô đều hiểu rõ điều này. Y Tiểu Âm tôi cũng không phải người có cầu sẽ đáp ứng, vì vậy nếu anh muốn lý do, tôi có thể nói tôi
tình nguyện chữa bệnh cho Thường Đông Lâm, cũng không muốn chữa bệnh cho em của anh. Đây là tự do của tôi, không đến lượt Trình thiếu gia can thiệp vào.
Vẻ mặt Trình Chí Cao chợt trở nên càng thêm khó coi giống như sắp phát tác, nhưng lúc này âm thanh nhu hòa của Nhạc Chi Phong đã vang lên:
- Chí Cao, không nên nói chuyện với Y tiểu thư như vậy, tôi tin Y tiểu thư cũng không phải cố ý không chữa bệnh cho em cậu, nhưng gần đây tiểu thư có nhiều việc bận, sợ rằng không có thời gian.
Nhạc Chi Phong không đợi Trình Chí Cao tiếp tục mở miệng mà nói với Y Tiểu Âm:
- Y tiểu thư, thật ra Chí Cao cũng không phải đến đây hưng sư vấn tội, nhưng cậu ấy nghĩ lầm em cố ý giúp Hạ Thiên, anh thấy hai bên đã hiểu lầm, nếu em có thời gian thì nên xem bệnh cho em cậu ấy, coi như nể mặt anh.