Chương 115: Em Thích Ngực Chị.


Gương mặt Isabella lập tức giống như ăn phải mướp đắng:

- Vân Mạn, bạn cũng đừng hỏi những chuyện này, mình nghĩ về những năm qua mà thấy rất đau đầu, sau này mình sẽ nói cho cậu biết, đêm nay chúng ta uống chút rượu tâm sự.

Isabella cũng không quan tâm đến vấn đề Liễu Vân Mạn có đồng ý hay không, nàng lập tức vẫy tay với quầy bar:

- Đưa đến một tá bia.

Bia nhanh chóng được đưa đến, Isabella san một nửa cho Liễu Vân Mạn:

- Vân Mạn, chúng ta đã sáu năm chưa gặp, mỗi người uống sáu chai nhé.

Hai người đàn ông Hạ Thiên và Hewitt bị Isabella trực tiếp xem nhẹ, nhưng Hewitt thì cũng không sao, mà Hạ Thiên tất nhiên cũng không quản. Hắn không thích uống bia, vì thứ này uống không ngon bằng Hầu Nhi Tửu trên núi, cũng thua xa rượu trái cây của thần tiên tỷ tỷ.

- Isabella, bạn biết mình tửu lượng rất thấp.

Liễu Vân Mạn có chút bất mãn.

- Không sao, không phải uống rượu có người đưa về sao?

Isabella cười hì hì, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:

- Em trai, chị cho em cơ hội vàng, Vân Mạn sẽ uống say, sau đó cậu đưa về, tối nay tha hồ sướng.

Gương mặt Liễu Vân Mạn chợt đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn Isabella:

- Bạn có ý kiến trời ơi gì vậy?

Hạ Thiên cũng bất mãn nhìn Isabella:

- Đừng gọi tôi là em trai.

- Vậy chị phải gọi thế nào?

Isabella cười quyến rũ với Hạ Thiên:

- Nếu không thì chị và Vân Mạn sẽ cùng gọi cậu là chồng nhỏ nhé?

- Chị có thể gọi tôi là chồng, không được phép cho chữ nhỏ vào.

Hạ Thiên nhìn Isabella:

- Nếu không tôi sẽ đánh vào mông.

- Hì hì, Vân Mạn, chồng nhỏ này muốn "vượt rào" rồi kìa.

Isabella lập tức tố cáo với Vân Mạn.

- Đét.

Isabella vừa dứt lời thì cảm thấy dưới mông truyền lên cảm giác nóng nóng khác thường, đồng thời bên tai còn vang lên âm thanh bất mãn của Hạ Thiên:

- Tôi đã nói chị đừng cho vào chữ nhỏ.

- Cậu...Cậu...Cậu... ....

Isabella lập tức vừa thẹn vừa giận, người này...Người này dám đánh mông nàng sao?

- Ha ha ha, chết cười.

Liễu Vân Mạn cười đến run cả người:

- Isabella, trước nay cứ hay trêu đùa đàn ông, bây giờ thấy có hại chưa?

Isabella không khỏi giậm chân:

- Vân Mạn, bạn không biết quản chồng sao?

Isabella ngã một lần và khôn ra, bây giờ cũng không dám bỏ thêm chữ "nhỏ".

Liễu Vân Mạn ra vẻ xem kịch hay:

- Mình mặc kệ, thấy bạn có hại thì mình vui sướng còn chưa kịp nữa là.

- Tốt, bạn muốn hả hê phải không?

Isabella khẽ cắn môi:

- Uống bia.

- Sao... ....

Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng không vui nổi, vẻ mặt nàng rất đau khổ, nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Isabella:

- Không uống được không?

- Không!

Isabella phản đối.

- Mình uống một chai nhé?

Liễu Vân Mạn dùng giọng năn nỉ nói, một chai nàng còn miễn cưỡng chống đỡ, nếu sáu chai thì sẽ mềm nhũn, đến lúc đó sợ rằng Hạ Thiên sẽ thích làm gì thì làm.

- Hừ hừ... ....

Isabella tỏ ra đắc ý, sau đó lại từ chối:

- Tất nhiên là không được, uống nhanh lên.

Isabella cầm một chai bia cạn sạch, sau đó lại đến chai thứ hai, cứ như vậy mà đến chai thứ ba thứ tư. Cuối cùng nàng uống hết sáu chai vào bụng, Hạ Thiên không khỏi trợn mắt nhìn, chiếc bụng nhỏ nhắn kia chứa đủ số sao?

Liễu Vân Mạn không khỏi xoa xoa đầu, không biết có phải ảo giác hay không mà đầu nàng lại đau. Isabella chết tiệt, nàng ta hoàn toàn muốn làm mình quá chén. Tuy có Hạ Thiên bên cạnh thì say sẽ không bị ai sàm sỡ, nhưng Hạ Thiên sẽ là nhân vật sàm sỡ số một.

Mấy ngày nay Liễu Vân Mạn luôn nghĩ về vấn đề này, trước đó nàng đã hạ quyết tâm ủy thân cho Hạ Thiên, bây giờ Hạ Thiên còn chưa chữa bệnh cho em gái con Tam thúc, nhưng điều này chỉ trách Tam thúc không chịu bỏ tiền, không thể trách Hạ Thiên không tuân thủ lời hứa. Nàng vốn thực hiện lời hứa, nhưng bây giờ cô cô ở cùng với Hạ Thiên, nàng không thể không suy xét lại.

Nếu không có cô cô, tối nay Hạ Thiên thật sự chiếm tiện nghi thì Liễu Vân Mạn cũng cảm thấy không sao, thân thể nàng vẫn luôn thuần khiết, đúng là tiện nghi cho một người đàn ông, tiện nghi cho sắc lang Hạ Thiên. Trong lòng nàng cũng không cảm thấy quá uất ức, dù sao tiểu sắc lang này cũng là thần y, nàng cũng là bác sĩ, xét theo khía cạnh này thì hai người cũng xứng đôi.

Liễu Vân Mạn còn đang suy nghĩ vấn vương thì Isabella đã thúc giục:

- Vân Mạn, nhanh lên, uống cạn đi, nếu không uống thì không xem mình là bạn, mai mình sẽ đi.

Isabella nói ra những lời này thì Liễu Vân Mạn biết rõ hôm nay mình khó tránh khỏi, vẫn phải uống, nhưng nàng vẫn chưa hết phương án:

- Isabella, mình thật sự không uống được nhiều như vậy một lúc, thế này nhé, mình uống trước một chai, sau đó sẽ chậm rãi uống, thế nào?

- Được rồi, nể mặt bạn bè, mình không làm khó bạn.

Isabella cười hì hì, ra vẻ rộng lượng.

Liễu Vân Mạn liếc mắt, không làm khó bạn mà vậy sao? Nếu không sao ép nàng uống?

Liễu Vân Mạn cầm lấy một chai bia, nàng khẽ cắn môi, rồi uống ực ực xuống bụng. Ngay sau đó trong dạ dày chợt bốc lên lửa nóng, nàng chợt chóng mặt, vì vậy mà không khỏi lắc đầu:

- Tửu lượng của mình thật sự không chút tiến triển.

Liễu Vân Mạn nói một câu rồi nghiêng đầu, ngay sau đó ngã vào lòng Hạ Thiên.

Isabella chợt ngẩn ngơ, tuy nàng biết tửu lượng của Liễu Vân Mạn rất kém, năm xưa được nói là "đô một ly", nhưng bây giờ cũng cảm thấy bất ngờ, nhanh như vậy sao?

Nhưng trước đó Liễu Vân Mạn uống một ly đã say, bây giờ uống một chai đã say, cũng là bình thường mà thôi.

- Hạ Thiên, đưa chị...Về nhà... ....

Gương mặt vốn trắng nõn của Liễu Vân Mạn chợt đỏ hồng, ánh mắt lờ đờ mê ly:

- Không cho phép...Làm bậy... ....

- Hì hì, cậu thích làm gì thì cứ tự nhiên, Vân Mạn sẽ nhanh chóng xỉn quắc cần câu thôi... ....

Isabella ở bên cạnh giật dây Hạ Thiên.

- Không cần phải...Nghe cô ấy... ....

Liễu Vân Mạn dùng giọng nỉ non nói:

- Hạ Thiên, cậu...Cậu phải chờ...Chờ chị tỉnh...Lúc chị tỉnh sẽ cho...Cho cậu.

- Chị Vân Mạn, chị nhớ nhé.

Hạ Thiên nói với Liễu Vân Mạn ở trong lòng.

Liễu Vân Mạn ngược lại còn có thể nói chuyện, nhưng đầu lưỡi bắt đầu ríu lại:

- Chị, chị đã nói...Tất nhiên, tất nhiên là chắc chắn... ....

Liễu Vân Mạn vừa nói dứt lời thì cảm thấy một luồng khí mát lạnh phóng vào người, luồng khí này chạy khắp toàn thân. Khoảnh khắc sau Liễu Vân Mạn đã phát hiện mình không còn cảm giác say, đầu lưỡi không ríu lại, cơ thể giống như còn thoải mái hơn trước lúc uống bia.

- Tôi...Tôi đây là... ....

Liễu Vân Mạn đứng thẳng người trong lòng Hạ Thiên, nàng khó tin mà đi lại vài bước, sau đó cuối cùng cũng tin mình đã tỉnh táo trở lại trong trạng thái say rượu.

- Chị Vân Mạn, chị nói rồi đấy nhé, không được phép nuốt lời.

Hạ Thiên cười hì hì nhìn Liễu Vân Mạn.

Liễu Vân Mạn chợt ngẩn ngơ:

- Tôi vừa nói cái gì? Ớ... ....

Gương mặt Liễu Vân Mạn vốn đã khôi phục lại trạng thái trắng nõn, khoảnh khắc này lại đỏ bừng. Lúc này nàng không phải say rượu mà ngại ngùng, cuối cùng nàng đã hiểu vì sao Hạ Thiên lại muốn mình giữ lời, vì nàng vừa nói khi mình tỉnh thì sẽ cho hắn, nhưng nàng nào ngờ mình tỉnh lại nhanh như vậy?

Isabella cũng trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau nàng chỉ vào Liễu Vân Mạn với vẻ mặt tức giận:

- Tốt, Vân Mạn, bạn rõ ràng gạt mình.

- Mình không giả vờ say, vừa rồi là say thật.

Liễu Vân Mạn vội vàng giải thích.

- Người như cậu mà dám nói vừa rồi mới say sao?

Isabella trừng mắt nhìn Liễu Vân Mạn.

Liễu Vân Mạn thấy Isabella không tin thì dứt khoát cầm lấy một chai bia ực ực uống cạn, chưa đến một phút sau nàng đã ngã vào ngực Hạ Thiên.

- Isabella, bạn...Bạn xem mình có phải giả say không?

Liễu Vân Mạn lợi dụng lúc còn thanh tỉnh mà hỏi Isabella.

Isabella quay đầu lại kiểm tra rất chân thành, sau đó nói thầm một câu:

- Đúng là say thật.

- Hạ Thiên, cứu...Cứu tỉnh!

Liễu Vân Mạn nói, nàng biết rõ người giúp mình là Hạ Thiên.

Quả nhiên Liễu Vân Mạn vừa nói xong thì khí tức mát lạnh đã phóng và trong người, chưa đến một phút sau nàng đã tỉnh lại.

- Isabella, bây giờ bạn đã tin chưa?

Liễu Vân Mạn nhìn Isabella đang ngây ngốc.

Isabella dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Thiên, lúc này nàng đã tin Liễu Vân Mạn say và tỉnh lại như kỳ tích là nhờ người chồng nhỏ Hạ Thiên.

- Quả nhiên không phải người thường.

Isabella thầm nghĩ, sau đó nàng nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên:

- Cậu nhỏ đẹp trai, nói cho chị biết... ....

- Đét.

Hạ Thiên vỗ lên mông Isabella không chút do dự, sau khi thử cảm giác tuyệt vời trên cặp mông co dãn của Mộc Hàm thì Hạ Thiên lại sinh ra cảm giác thích đánh vào mông phụ nữ.

- Không nên bỏ vào chữ nhỏ, chị có thể gọi tôi là anh đẹp trai.

Hạ Thiên dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn Isabella.

Gương mặt Isabella chợt đỏ hồng, bị một người đàn ông đánh lên mông nhiều lần thì nàng cũng không thể thờ ơ, nàng dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Hạ Thiên:

- Anh đẹp trai, thích mông của chị sao?

Lời này rất mập mờ, Liễu Vân Mạn ở bên cạnh nghe thấy vậy mà cảm thấy mặt nóng lên, Isabella chết tiệt, đúng là thứ gì cũng nói được.

Hạ Thiên nhìn Isabella, hắn dùng giọng chân thành nói:

- Thật ra tôi thích ngực của chị hơn.

- Anh đẹp trai, thích sờ ngực chị không?

Isabella hếch ngực lên, lúc này bộ ngực càng thêm hùng vĩ, càng ưỡn ra.

- Tất nhiên rồi.

Hạ Thiên gật đầu:

- Nhưng cũng không được động vào tùy tiện.

- Không sao, chị không quan tâm.

Isabella lại hếch ngực lên.

- Isabella, bạn làm gì thế?

Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng không nhịn được, tuy Isabella giống như nữ sắc lang như trước, nhưng nàng chưa thấy Isabella giống như bây giờ.

Khi thấy Hạ Thiên thật sự muốn sờ ngực Isabella thì Liễu Vân Mạn cũng không nhịn được phải véo hông hắn, nàng sẳng giọng:

- Hạ Thiên, không được phép sờ ngực bạn ấy

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #115