Chương 1117: Sự Việc Rất Đơn Giản


Thật ra Hạ Thiên muốn cùng Thư Tịnh đến thuê phòng, nhưng Thư Tịnh lại không cho hắn được như ý nguyện, đơn giản kéo hắn ra khỏi quán thể hình và đi dạo trên đường.

- Vợ Thư Tịnh, chúng ta đi đâu đây?

Hạ Thiên có chút buồn bực nói.

- Không đi đâu cả, chỉ đi trên đường một chút không được sao.

Thư Tịnh tức giận hỏi ngược lại.

- Cũng không phải không thể, nhưng như vậy cũng không chút thú vị.

Hạ Thiên trả lời.

Thư Tịnh không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này với Hạ Thiên, nàng thấy đối phương chỉ muốn mướn phòng với nàng mới thấy tốt thôi.

Hai người sóng vai bước trên đường, chậm rãi đi về phía trước, Hạ Thiên ôm lấy vòng eo mềm mại của Thư Tịnh, mà Thư Tịnh cũng không kháng cự, nàng cứ để mặc hắn ôm như vậy.

Từ sau lần Hạ Thiên cởi sạch đồ của Thư Tịnh rồi tẩy tủy, sau đó lại dạy nàng võ công, nàng có vẻ như không bài xích với sự tiếp xúc của hắn, hoặc có thể nói nàng đã thích ứng tiếp xúc với thân thể của Hạ Thiên. Đến khi nàng được hắn ôm, nàng thậm chí cảm thấy không có gì bất thường, trong tiềm thức của nàng đã cảm thấy điều này rất hợp lý.

Hồi tưởng lại những gì giữa mình và Hạ Thiên, nàng cảm thấy nếu mình ghi nó lại thành tiểu thuyết thì người khác chắc chắn sẽ cho là giả, vì ngay cả nàng cũng thấy nó quá giả, đáng lý ra giữa bọn họ không có gì phát sinh mới đúng.

Nhớ ngày đó nàng chẳng qua chỉ vì đánh cuộc giữa Hạ Thiên và Trần Chí Cương mà đặt cược một lần, chính nàng cũng không cho rằng chuyện đặt cược kia là thật, vì dù sao Hạ Thiên cũng đã có bạn gái, nhưng nàng cũng không ngờ, chính mình không quan tâm đến chuyện đặt cược, nhưng mình thật sự thua cuộc.

Sau sự kiện Hạ Thiên ôm Thư Tịnh từ trong trung tâm triển lãm xe hơi ra ngoài, nàng chính thức tiếp xúc với hắn, nàng cảm thấy rất bực bội, bất đắc dĩ, thậm chí cũng từng chống đối. Nhưng bây giờ nàng đã hiểu một việc, đó chính là nàng không thể nào rời khỏi hắn, hoặc có thể nói hắn chắc chắn sẽ không cho nàng đi.

Năng lực của Hạ Thiên làm cho Thư Tịnh rất ngạc nhiên, thậm chí làm cho nàng bội phục, nhưng người này rất tham và lăng nhăng. Đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu vì sao lưu manh này lại tìm nhiều vợ như vậy? Trước kia nàng vẫn chưa hiểu rõ, nhưng đến bây giờ nàng đã biết vài người phụ nữ bên cạnh hắn, hơn nữa hầu như người nào cũng có tiếng tăm lừng lẫy.

Chỉ cần xét ở thành phố Giang Hải thì có thiếu nữ thiên tài Kiều Tiểu Kiều, nữ tỷ phú Diệp Mộng Oánh, còn có nữ cảnh sát xinh đẹp Lãnh Băng Băng, đồng thời còn có Sở Dao thống nhất hắc đạo Giang Hải, người nào cũng xinh đẹp như hoa, đồng thời thân phận địa vị cũng không tầm thường. Ngay cả Liễu Vân Mạn và Tôn Hinh Hinh với thân phận kém hơn một chút thì vẻ đẹp và vẻ gợi cảm của cả hai cũng làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải thèm muốn.

Dù bất kỳ một người đàn ông nào có được một trong những người phụ nữ kia thì sẽ toàn tâm toàn ý, nhưng Hạ Thiên lại là một ngoại lệ, hắn tiếp nhận tất cả nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, vẫn đi khắp nơi tìm mỹ nữ, mà Thư Tịnh cũng là một trong số đó.

- Vợ Tịnh Tịnh, chị đang suy nghĩ gì vậy?

Hạ Thiên làm cho Thư Tịnh bừng tỉnh từ trong suy nghĩ vẩn vơ.

Vô tình bọn họ đã đi vào trong trường, đi đến đường chạy ở sân vận động, vì trường đã mở cửa nên người trên sân cũng không thiếu.

- Tôi sắp tốt ngiệp.

Thư Tịnh mở miệng nói.

- Tốt nghiệp thì tốt, tốt nghiệp sẽ không cần đến trường học tập, có thể an tâm làm vợ tôi.

Hạ Thiên tỏ ra cầu còn chưa được.

- Cậu nói có vẻ dễ dàng nhỉ?

Thư Tịnh hừ một tiếng, trước kia nàng thật sự lo lắng vấn đề tìm việc làm sau khi tốt nghiệp, bây giờ nàng không lo lắng nhưng có vấn đề khác kéo đến.

- Vợ Tịnh Tịnh, điều này vốn rất dễ dàng.

Hạ Thiên tỏ ra vô tội, hắn cảm thấy những lời của mình chẳng có gì là không đúng.

- Gần đây cha có hỏi đến chuyện của chúng ta.

Thư Tịnh tức giận nói:

- Ông ấy nói chúng ta có phải chờ sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn hay không? Cậu nói xem tôi nên trả lời thế nào?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhình Thư Tịnh:

- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta không phải đã kết hôn rồi sao?

- Ai đã kết hôn?

Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên.

- Vợ Tịnh Tịnh, chị là vợ của tôi, tất nhiên là kết hôn rồi.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Tôi không nói đùa với cậu.

Thư Tịnh tức giận nói:

- Lúc này bố đã biết rõ chuyện của chúng ta, cả ngày chỉ hỏi tôi về những vấn đề này, tôi cũng không biết nói gì cho phải.

- Chị cứ nói chúng ta đã kết hôn rồi.

Hạ Thiên vẫn trả lời rất chân thành.

Thư Tịnh lập tức sinh ra xúc động muốn đánh Hạ Thiên, nàng phải cố gắng áp chế mới không nổi giận, nàng chỉ cắn răng phì phò nói:

- Bố tôi nói kết hôn chính là đến phòng dân chính đăng ký, cầm giấy hôn thú về nhà, cậu hiểu chưa?

- Điều này sao, cũng chẳng có gì không được.

Hạ Thiên vẫn tỏ ra không có vấn đề:

- Vợ Tịnh Tịnh, nếu chị muốn thì chúng ta có thể đến phòng dân chính làm giấy kết hôn.

- Cậu nghĩ tôi là đứa ngốc sao?

Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:

- Cậu theo tôi đi đăng ký, vậy còn những người khác thì sao? Tôn Hinh Hinh? Kiều Tiểu Kiều? Lãnh Băng Băng thì sao? Đừng cho rằng tôi không biết, cậu rất thích các chị ấy.

- Vợ Tịnh Tịnh, tôi cũng rất yêu chị.

Hạ Thiên chân thành nói:

- Còn nữa, nếu Kiều Tiểu Kiều và chị Hinh muốn có giấy hôn thú, tôi có thể đến phòng dân chính làm vài cái nữa, sự việc rất đơn giản.

- Cậu nghĩ mình có thể đồng thời làm nhiều giấy hôn thú với nhiều phụ nữ vậy sao?

Thư Tịnh nhanh chóng tan vỡ, người này đúng là thiếu kiến thức pháp luật.

- Vợ Tịnh Tịnh, chỉ cần tôi muốn thì không gì không thể.

Hạ Thiên nghiêm trang nói:

- Tóm lại nếu chị muốn có giấy kết hôn, tôi sẽ chuẩn bị cho chị một cái.

- Cậu nói thật sao?

Thư Tịnh nhìn bộ dạng chăm chú của Hạ Thiên, nàng không khỏi có chút tin tưởng, dù sao nàng cũng biết bản lĩnh của hắn là rất lớn.

- Vợ Tịnh Tịnh, tôi chưa từng nói dóc.

Hạ Thiên vẫn rất chăm chú.

- Lời này của cậu nhất định là giả.

Thư Tịnh hừ một tiếng:

- Thôi được, tôi không tranh chấp với cậu, tóm lại đến lúc đó nếu không có giấy hôn thú thì tôi sẽ chẳng để cho cậu yên. Còn nữa, nếu cậu dám đi mua giấy đăng ký giả vài chục đồng một cái được bán trên đường, tôi cũng không để yên cho cậu.

- Vợ Tịnh Tịnh, chị yên tâm, nhất định là thật.

Hạ Thiên sắt son đảm bảo, hắn cảm thấy thứ này chẳng có tác dụng gì, nhưng nếu vợ Tịnh Tịnh và các bà vợ khác muốn có nó, tất nhiên hắn sẽ làm cho mỗi người một cái.

- Hừ, dù sao cũng tạm tin cậu một lần.

Thư Tịnh hừ một tiếng:

- Dù sao là thật hay giả nhưng nếu có thể báo cáo trước mặt cha là được, nếu không tôi sẽ tính sổ với cậu.

- Vợ Tịnh Tịnh, chị thấy đi lòng vòng ở đây rất chán không?

Hạ Thiên lúc này hỏi.

- Không.

Thư Tịnh hừ một tiếng:

- Nếu cậu không vui thì có thể đi tìm người khác, cậu đừng cho rằng tôi không biết cậu nghĩ gì, tôi cũng không cho cậu hoàn thành ước nguyện nhanh như vậy.

- Vợ Tịnh Tịnh, chị thật sự biết tôi đang nghĩ gì sao?

Hạ Thiên kỳ quái hỏi.

Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:

- Nói nhảm, tất nhiên là biết, mỗi lần sắc lang cậu gặp tôi đều chỉ nghĩ đến một việc.

- Hình như cũng không phải là như vậy.

Hạ thiên suy nghĩ, sau đó hắn chăm chú trả lời.

- Không phải mới là lạ.

Thư Tịnh bĩu môi, sắc lang này lần nào mà chẳng muốn lừa nàng đi thuê phòng? Nàng cũng không thể đơn giản để hắn đắc thủ như vậy, nàng còn chưa nói chuyện tình yêu một cách tự nguyện, không muốn bị sắc lang này chiếm đoạt.

Lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên.

- Chị Vân Mạn, chị làm phẫu thuật xong rồi à?

Hạ Thiên lập tức nhận điện toại.

- À, tôi vừa ra, thấy cậu điện thoại cho tôi, vì vậy tôi điện thoại lại.

Âm thanh của Liễu Vân Mạn từ bên kia truyền đến:

- Cậu đang ở đâu? Tôi sắp tan tầm, cậu có đến đón tôi không?

- Được, tôi đến bệnh viện đón chị.

Hạ Thiên đồng ý ngay, lúc này đi dạo với Thư Tịnh thật sự không có gì thú vị, hắn nên đi tìm Liễu Vân Mạn.

Hạ Thiên cúp điện thoại rồi ôm lấy Thư Tịnh hôn một cái, sau đó hắn nhanh chóng nói:

- Vợ Tịnh Tịnh, tôi không thể cùng tiếp tục đi dạo quanh sân vận động với chị được nữa, tôi đi trước đây.

- Này … …

Thư Tịnh nói một câu nhưng Hạ Thiên đã biến mất trong tầm mắt, nàng giống như không nên cố ý như vậy, bây giờ nàng thật sự có chút hối hận, tên kia nhận được điện thoại của một người phụ nữ khác mà chạy mất, nàng rõ ràng được không bù mất.

… …

Liễu Vân Mạn đi ra cửa chính bệnh viện thì thấy Hạ Thiên đang đứng đợi, hơn nữa điều làm nàng kinh ngạc là trên tay hắn còn cầm một bó hoa.

- Chị Vân Mạn, chị thích hoa bách hợp.

Hạ Thiên cười hì hì đưa hoa cho Liễu Vân Mạn.

Liễu Vân Mạn cười thản nhiên, nàng nhận hoa rồi không khỏi hỏi:

- Cậu vừa đi mua hoa sao?

- Không phải, là hắn mua.

Hạ Thiên chỉ về phía cách đó không xa, Liễu Vân Mạn chợt ngẩn ngơ, lúc này nàng mới phát hiện có một người đang nằm trên mặt đất ở phía bên kia.

- Anh ta là ai?

Liễu Vân Mạn không khỏi hỏi.

- Chị Vân Mạn, tôi cũng không biết.

Hạ Thiên cười hì hì.

- Tôi thấy hắn cầm hoa, còn hỏi tìm chị ở đâu, vì vậy mới đánh cướp.

Liễu Vân Mạn chợt dở khóc dở cười, người này tặng hoa cho nàng, thì ra cướp được từ người khác.

- Tôi cũng không nhận ra anh ta.

Liễu Vân Mạn nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, nàng thật sự không biết đối phương:

- Anh ta không sao chứ?

- Có, nhưng không chết được.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Chị Vân Mạn, đừng quan tâm đến hắn, chúng ta đi thôi.

Hạ Thiên nói, đúng lúc tên kia bò lên dùng ánh mắt căm hận nhìn Hạ Thiên, sau đó xoay người lảo đảo bỏ đi. Khi thấy tên kia có thể đứng lên bỏ đi, Liễu Vân Mạn cũng không tiếp tục quan tâm, nàng kéo Hạ Thiên đi về phía một chiếc BMW:

- Được rồi chúng ta về.

Hạ Thiên theo Liễu Vân Mạn lên xe rồi thuận miệng hỏi:

- Chị Vân Mạn, xe này là nha đầu Liễu Vân Anh bồi thường sao?

- Không phải, Vân Anh nào có tiền mua xe, là của Mai Tam Thẩm mua cho.

Liễu Vân Mạn lắc đầu:

- Thím kinh doanh được khá nhiều tiền ở tập đoàn Thần Y, vì cảm kích cậu và biết xe của tôi bị Vân Anh làm hư, vì thế mới mua một chiếc đưa đến.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #1117