Chương 1112: Chuyện Cũ Đau Lòng.


- Chỗ này thì có gì đặc biệt?

Lãnh Băng Băng vô thức nhìn khắp bốn phía, sau đó nàng phát hiên nơi này ngoài có nhiều người qua lại thì hình như chẳng có gì đặc biệt cả.

- Năm xưa tôi đã gặp được thần tiên tỷ tỷ ở đây.

Trong mắt Hạ Thiên lóe lên cái nhìn dịu dàng:

- Băng Băng, chị chưa được gặp thần tiên tỷ tỷ, nhưng sau này chị sẽ được gặp, thần tiên tỷ tỷ thật sự rất đẹp, rất dịu dàng, thật sự là tiên nữ, hơn nữa còn là tiên nữ cực kỳ xinh đẹp.

Lãnh Băng Băng không nói gì, nàng cũng không biết nhiều về thần tiên tỷ tỷ trong lời nói của Hạ Thiên, nhưng nàng biết người này rất quan trọng với hắn, dù nàng hay Tiểu Kiều đều thua xa thần tiên tỷ tỷ trong mắt hắn.

- Năm đó khi tôi mới ba tuổi thì mẹ dẫn đến nhà trẻ, sau đó tôi được gặp thần tiên tỷ tỷ, cuối cùng tôi cùng thần tiên tỷ tỷ bỏ đi, cùng thần tiên tỷ tỷ lên núi mười sáu năm, sau đó mới xuống núi.

Hạ Thiên tiếp tục nói:

- Tôi luôn nói cho người khác biết mình rất thích thần tiên tỷ tỷ, vì vậy thừa dịp mẹ không chú ý mà bỏ chạy cùng chị ấy, nhưng thật ra không phải là như vậy.

- Là thế nào?

Lãnh Băng Băng không nhịn được phải khẽ hỏi.

Hạ Thiên quay đầu nhìn ra một vị trí cách vài chục mét:

- Chỗ đó trước kia có một siêu thị nhỏ, tôi còn nhớ buổi sáng hôm đó mẹ dẫn tôi đến đây, nói sẽ mang tôi đi nhà trẻ, vì tôi đã ba tuổi, nên đi nhà trẻ. Nhưng lúc đó tôi biết mẹ đang gạt mình, vì khi đó những đứa trẻ nhà hàng xóm cũng đã nghỉ, lúc đó tất cả nhà trẻ cũng đã nghỉ.

Lãnh Băng Băng không nói gì, nàng biết Hạ Thiên trước nay luôn nói mình thông minh, điều này tuyệt đối không phải nói bừa. Những sự việc khi mới ba tuổi mà hắn còn nhớ rõ ràng, lúc ba tuổi mà hắn hiểu được nhiều chuyện như vậy, nếu không thông minh thì thật sự không thể nào làm được.

Mà Lãnh Băng Băng cũng hiểu sự kiện năm xưa chắc chắn tạo nên đả kích rất lớn cho Hạ Thiên, nếu không hắn sẽ chẳng nhớ rõ ràng chi tiết như vậy. Ba tuổi, phải biết rằng khi đó dù thông minh thì cũng chỉ ba tuổi, Lãnh Băng Băng tự nhận mình không ngốc, cũng đừng nói là ba tuổi, dù là những việc xảy ra khi nàng năm tuổi, nàng căn bản đều quên sạch.

- Chúng tôi đến đây, mẹ hỏi tôi có muốn uống nước trái cây hay không, tôi nói muốn, thế là mẹ sang bên kia mua nước trái cây, tôi ở đây chờ.

Hạ Thiên tiếp tục nói:

- Thần tiên tỷ tỷ gặp được tôi, tôi nói tôi đang chờ mẹ, thật ra tôi không nói cho chị ấy biết, thật ra tôi đã chờ vài giờ rồi, tôi và mẹ đi lúc sáng, lúc gặp được thần tiên tỷ tỷ thì đã là giữa trưa.

- Chồng, cậu đừng quá đau khổ, thật ra cậu có thể gặp được thần tiên tỷ tỷ, đó cũng là quá may mắn, không phải sao?

Lãnh Băng Băng khẽ an ủi Hạ Thiên, cuối cùng nàng cũng hiểu, ngày hôm đó hắn bị cha mẹ từ bỏ, có lẽ đó là phần kinh nghiệm đau khổ nhất trong đời.

- Băng Băng, chị nói đúng, gặp được thần tiên tỷ tỷ là điều may mắn của tôi, thật ra tôi biết rõ mẹ sẽ không quay lại tìm tôi, nhưng khi đó còn nhỏ không biết nên đi đâu, vi vậy mãi đến khi thần tiên tỷ tỷ xuất hiện thì tôi mới biết sẽ đi cùng chị ấy. Tôi sợ sau này sẽ không ai quan tâm đến mình, vì vây mới gạt chị ấy làm vợ.

Trong mắt Hạ Thiên lóe lên cái nhìn dịu dàng:

- Băng Băng, chị có biết không? Người lớn lừa gạt trẻ nhỏ rất dễ dàng, nhưng đứa trẻ thông minh lừa gạt người lớn càng thêm dễ dàng. Thần tiên tỷ tỷ thông minh như vậy cũng bị tôi lừa, chị ấy đồng ý làm vợ tôi, sau này thật sự đã là vợ tôi.

- Tin tưởng tôi, thần tiên tỷ tỷ cũng sẽ cảm thấy gặp được cậu là hạnh phúc của mình, giống như tôi vậy, tôi có thể gặp được cậu là hạnh phúc lớn nhất đời này, những người không muốn giữ cậu lại sẽ gặp tổn thất, cậu không cần phải khổ sở.

Giọng điệu của Lãnh Băng Băng càng thêm dịu dàng, là một người phụ nữ, một người phụ nữ không có cha, khi còn bé nàng cũng rất khổ sở, nàng có thể hiểu được tâm tính của Hạ Thiên vào lúc này.

Bọn họ đứng đó ôm lấy nhau, bên cạnh có nhiều người qua lại, ai cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, rõ ràng không biết bọn họ đứng đây làm gì. Nhưng dù là Hạ Thiên hay Lãnh Băng Băng thì đều hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người xung quanh, lúc này Hạ Thiên chìm đắm trong ký ức, mà Lãnh Băng Băng thì chỉ có Hạ Thiên mà thôi.

- Tôi muốn quên đi những chuyện này, tôi tự nói với mình, tôi là người chạy theo thần tiên tỷ tỷ, cha mẹ không phải không muốn tôi, là tôi không cần bọn họ. Lúc bắt đầu tôi tự gạt mình như vậy, sau này cũng coi đó là sự thật. Nhưng hôm nay cuối cùng tôi cũng nhớ ra một chuyện cần thiết.

Giọng điệu của Hạ Thiên có chút khó chịu:

- Tôi trước nay đều không đi tìm bọn họ, vì bọn họ không quan tâm đến tôi, tôi cần gì phải đi tìm bọn họ? Nhưng trước đó bọn họ đã không quan tâm đến tôi, bây giờ sao lại đi tìm tôi?

- Bây giờ bọn họ đi tìm cậu?

Lãnh Băng Băng chợt sững sờ, sau đó nàng nhớ đến Tiêu Đại Minh vừa gặp mặt hôm qua, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi một câu:

- Chồng, cậu...Cậu không phải họ Tiêu đấy chứ?

- Tôi không phải họ Tiêu.

Hạ Thiên trả lời.

- Cha cậu thật sự là Tiêu Đại Minh?

Lãnh Băng Băng giật mình nói, điều này quá trùng hợp:

- Nhưng ông ấy lại nghĩ cậu bị người ta lừa đi bán.

- Băng Băng, sao chị biết? Đại sư phụ của tôi cũng tìm chị sao?

Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Chị Băng Băng, nếu gặp mặt lão sắc quỷ kia thì chị nên đứng cách xa ra một chút.

- Cái gì? Đại sư phụ của cậu? Tôi không biết đó là ai, tôi đã gặp qua Tiêu Đại Minh, còn lên mạng xem được bản tin của ông ấy.

Khoảnh khắc này Lãnh Băng Băng chợt cảm thấy khó giải thích, nhưng ngay sau đó nàng đã giải thích rõ ràng với Hạ Thiên, nàng nói ra những gì mình đã tiếp xúc với Tiêu Đại Minh vào ngày hôm qua.

- Băng Băng, chị chưa từng gặp mặt Đại sư phụ, ông kia không phải người tốt.

Hạ Thiên tiếp tục nói xấu Đại sư phụ:

- Chính ông ấy nói cho tôi biết, cha mẹ đang đi tìm tôi, còn nói nếu không đến nói thì tôi sẽ biết, không bằng nói sớm một chút, để tôi tự đưa ra quyết định, làm hại tôi nhớ đến những chuyện không vui.

- Thật ra, chồng, có lẽ cậu hiểu lầm cha mẹ rồi, cha cậu nghĩ rằng con mình bị lừa bán đi, hơn nữa dù không phải thì bây giờ ông ấy đã đến tìm cậu, có lẽ cũng đã hối hận vì quyết định trước đó rồi chứ?

Lãnh Băng Băng dịu dàng nói:

- Có lẽ là bọn họ sai, nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng là cha mẹ ruột của cậu, bây giờ cậu cũng biết bọn họ tìm mình, tôi cảm thấy cậu nên vứt bỏ chuyện quá khứ mà đi gặp mặt bọn họ mới đúng đắn.

- Băng Băng, Tiêu Đại Minh kia cũng không phải người tốt, ông ta là kẻ lừa gạt.

Hạ Thiên trả lời:

- Chị bị ông ta lừa rồi, ông ta biết rõ tôi không bị lừa bán đi, ông ấy đến tìm cũng không phải là hối hận, vì ông ấy muốn tôi hỗ trợ, vì bây giờ con trai của ông ấy sắp bệnh chết.

- Là thế sao?

Lãnh Băng Băng có chút sững sờ, sau đó lại mê hoặc:

- Nhưng, chồng, bọn họ cũng không biết thân phận của cậu, không thể nào biết rõ cậu là thần y, sao biết đến tìm cậu hỗ trợ chữa bệnh.

- Bọn họ không phải đến tìm tôi hỗ trợ chữa bệnh, chẳng qua đến đây để xin tủy xương cho con.

Hạ Thiên giải thích:

- Băng Băng, chị không biết, năm xưa điều kiện nhà tôi rất bình thường, khi còn bé vì chữa bệnh cho tôi nên mất đi nhiều tiền, nghe nói cuộc sống rất khó khăn. Sau khi thần tiên tỷ tỷ đưa tôi lên núi thì để Đại sư phụ âm thầm đưa cho nhà tôi một triệu, khi đó Đại sư phụ nói một triệu rất đáng giá, mà Tiêu Đại Minh kia dùng một triệu đó xuống vùng duyên hải kinh doanh, cuối cùng có lời khá nhiều tiền.

- Thì ra là như vậy.

Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu, mười sáu năm trước thì một triệu cực kỳ đáng giá, khi đó có số vốn như vậy mà kinh doanh thì bây giờ có tiền tỷ cũng là bình thường.

- Đại sư phụ nói cho tôi biết Tiêu Đại Minh kia có một đứa con trai mười sáu tuổi, nhưng đứa bé này bị bệnh bạch cầu, cần tủy xương để cấy ghép, đáng tiếc là tủy của bọn họ không phù hợp yêu cầu, vì vậy bọn họ mới nhớ đến tôi. Vì tỉ lệ cấy tủy giữa anh em có khả năng thành công rất cao, nếu không bọn họ sẽ chẳng đến tìm tôi.

Hạ Thiên bây giờ rất bình tĩnh, không còn mất vui như trước, có Lãnh Băng Băng ở bên cạnh an ủi làm tâm tình của hắn khá hơn nhiều.

Lãnh Băng Băng trầm mặc, một lúc lâu sau nàng nói:

- Chồng, hay cậu khỏi suy nghĩ nhiều, nếu cậu thật sự không muốn biết bọn họ, cậu coi như không biết chuyện này, chỉ cần cậu không xuất hiện thì bọn họ cũng chẳng tìm được cậu.

Hạ Thiên không nói gì, ánh mắt có chút lơ lửng, giống như đang suy nghĩ về vấn đề nào đó.

- Chồng, đừng ghĩ về vấn đề này nữa, chúng ta về nhà thôi.

Lãnh Băng Băng dùng giọng dịu dàng nói:

- Tôi sẽ hầu hạ cậu thật tốt.

- Được, chúng ta về nhà.

Hạ Thiên gật đầu sau đó bế Lãnh Băng Băng lên.

- Chồng, xe của tôi còn ở bên kia...Thôi khỏi, không cần xe, cậu ôm tôi về đi.

Lãnh Băng Băng định lái xe về nhà, nhưng nàng cảm thấy để Hạ Thiên ôm chạy đi vẫn nhanh hơn, nàng cũng không thèm quan tâm đến chiếc xe.

Vài ngày sau Lãnh Băng Băng đều không đến cục cảnh sát, nàng cũng rất ít khi rời khỏi nhà, nàng hầu như bỏ ra tất cả thời gian để làm bạn với Hạ Thiên.

Lãnh Băng Băng thầm nghĩ dùng nhiệt tình của mình để an ủi Hạ Thiên, nàng muốn hắn vui vẻ, những ngày qua nàng đáp ứng tất cả yêu cầu của hắn, thậm chí còn chủ động quyến rũ hắn. Vì vậy mà cả hai đều liều mạng vận động cực hạn trong phòng ngủ, có thể nói tất cả vị trí trong căn nhà đều có dấu vết hoạt động của hai người.

Lãnh Băng Băng ngày xưa là người đẹp băng giá lạnh lùng, bây giờ nàng trở nên nhiệt tình như lửa. Mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian này nàng đều thấy hoang đường, cảm thấy hai gò má nóng như lửa đốt.

Nhưng Lãnh Băng Băng cảm thấy mình không uổng phí, Hạ Thiên không nhắc đến chuyện cũ, hắn có vẻ đã khôi phục lại như thường. Lúc này hắn rất say mê cơ thể của nàng, tất cả đều giống như trước kia, người đàn ông này rõ ràng đã khôi phục lại như thường.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #1112