- À, vợ Y Y, tôi muốn nói cho chị biết, tôi rất nhớ chị.
Hạ Thiên nói trong điện thoại.
- Cậu đi chết đi.
Y Tiểu Âm rống lên một câu, sau đó nàng trực tiếp cúp điện thoại, nàng thiếu chút nữa đã muốn đập vỡ điện thoại.
Nếu Hạ Thiên còn tiếp tục điện thoại thì Y Tiểu Âm nhất định sẽ đập vỡ điện thoại, nhưng điều đáng mừng là hắn không tiếp tục điện thoại đến, vì vậy chiếc điện thoại của nàng phải thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu thư, nếu không chúng ta trực tiếp "chặn cuộc gọi" với số của Hạ Thiên?
A Cửu đề nghị.
Y Tiểu Âm suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Chị đã từng nghĩ về biện pháp này, nhưng bỏ qua, vì đôi khi cần phải nhận điện thoại của hắn, muốn đối phó hắn phải tìm biện pháp trên người hắn, vì năng lực của hắn quá mạnh.
Y Tiểu Âm cầm lấy hai quyển sách, nàng tiếp tục nói:
- Nếu hắn muốn chị luyện công phu này, chị sẽ luyện cho tốt.
- Tiểu thư, em có thể luyện được không? Em muốn giúp chị đối phó với tên khốn nạn kia.
A Cửu khẽ nói.
- Tất nhiên là có thể.
Y Tiểu Âm hầu như không có do dự, nàng gật đầu:
- A Cửu, chúng ta cùng luyện, một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể đánh bại tên khốn kia.
- Vâng!
A Cửu khẽ gật đầu.
Tết đến gần, trong nước lại bắt đầu một quy mô hoạt động mạnh, các nhà ga sân bay kín người, đường cao tốc cũng tràn đầy dòng xe cộ. Nhưng năm nay dân chúng muốn về quê ăn tết lại bị thiên nhiên cản trở.
Trước giao thừa một ngày thì một trận bão tuyết tập kích Đại Giang Nam Bắc, rất nhiều đường cao tốc bị chặn, một vài chuyến bay phải dừng, xe lửa đường sắt cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Nói ngắn gọn thì ngày này mọi người phát hiện đường về quê không thuận lợi, thậm chí có thể nói là rất gian nan.
- Chồng, không tốt, chuyến bay sang Giang Hải đã dừng.
Sáng giao thừa Ninh Khiết gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng nói một tin tức với Hạ Thiên.
Những ngày nay Hạ Thiên đều ở với Ninh Khiết, tất nhiên đây cơ bản chỉ là nán lại vài ngày, Ninh Khiết biết đến tết hắn phải quay lại Giang Hải, vì thế nàng đặt vé máy bay cho hắn cất cánh vào ngày hôm nay. Nếu dựa theo kế hoạch thì chiều nay hắn sẽ về đến Giang Hải, nhưng bây giờ sự việc đã có biến hóa.
- Vì sao ngừng bay?
Hạ Thiên có chút tức giận:
- Ai nói ngừng bay? Tôi đến công ty hàng không cho bọn họ một trận mới được.
- Chồng, tôi đã điện thoại đến sân bay, bên kia nói tuyết quá lớn, không thể nào cất cánh được.
Ninh Khiết giải thích.
- Tuyết quá lớn sao?
Hạ Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hắn chợt mất hứng:
- Căn bản không có tuyết, bọn họ không phải đang gạt người sao?
- Chồng, không phải tuyết rơi ở đây, là tuyết rơi bên Giang Hải, máy bay căn bản không thể nào đáp xuống, hơn nữa chỗ cách đây không xa cũng đã bắt đầu có tuyết rơi. Tôi cũng đã hỏi hãng xe lửa, nghe nói không thể đảm bảo hôm nay có xe chạy, thậm chí muốn về Giang Hải cũng không thể đi đường cao tốc, mà lái xe cũng rất lâu, dù bây giờ khởi hành cũng chưa chắc có thể đến được.
Ninh Khiết kiên nhẫn giải thích với hạ thiên, sau đó nàng khẽ hỏi một câu:
- Nếu không cậu quay về muộn một chút nhé? Dự báo thời tiết nói ngày mai tuyết sẽ ngừng rơi ở phía thành phố Giang Hải, đến lúc đó có thể bay được rồi.
Thật ra Ninh Khiết lại hy vọng Hạ Thiên không đi ngay, dù sao nàng cũng không muốn đón năm mới một mình, nếu Hạ Thiên có thể ở lại thì nàng tất nhiên cầu còn chưa được.
- Không được, hôm nay tôi nhất định phải về.
Hạ Thiên lúc này rất kiên quyết, đúng vậy, hắn phải về, tối qua hắn đã điện thoại cho cảnh sát tỷ tỷ, nói rằng hắn sẽ quay về.
- Chồng, vậy cậu nên chờ chút, sân bay bên kia nói tạm thời dừng bay, nhưng nếu thời tiết tốt lên, cậu có thể bay về Giang Hải ngay.
Ninh Khiết suy nghĩ rồi nói.
- Hay mình lại nhờ vợ tóc vàng cho một chuyến bay chiến đấu?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- Chồng, tuyết quá lớn, máy bay chiến đấu cũng không xuất kích được.
Ninh Khiết nhịn không được nói.
- Vậy à?
Hạ Thiên lúc này thật sự buồn bực, biết vậy về từ vài ngày trước cho rồi.
Điều này cũng khó trách Hạ Thiên, hắn không có kinh nghiệm gì với vấn đề này, trước kia hán nghĩ rằng máy bay có thể hoạt động bất cứ lúc nào, nhưng đến bây giờ hắn đã biết khi tuyết rơi lớn thì không thể bay.
- Máy bay đáng vứt đi, có tuyết lại không bay được.
Hạ Thiên khó chịu mắng một câu.
- Chồng, cậu cũng đừng quá lo lắng, dù sao cũng có biện pháp quay về.
Ninh Khiết an ủi Hạ Thiên một câu.
Đáng tiếc an ủi là an ủi nhưng thực tế Ninh Khiết không tìm ra biện pháp gì, chỉ có một biện pháp là cho Hạ Thiên đi xe lửa, tuy vé xe lửa rất khó mua nhưng vãi tiền thì thứ gì chẳng có? Dù thật sự không mua được vé thì với bản lĩnh của hắn vẫn có thể lên đó rất dễ dàng, căn bản không ai phát hiện ra được.
Nhưng hình như tuyến đường sắt từ Cảng Thành đến Giang Hải cũng có vấn đề, không ít đoàn tàu phải dừng lại, nếu không ngồi xe lửa cũng là một cách hay.
Khi thấy đã gần ba giờ chiều thì Ninh Khiết lại điện thoại cho sân bay, nàng được biết bên Giang Hải tuyết rơi càng dày, căn bản hôm nay khó thể cất cánh.
- Chồng, nếu không thì cậu ngồi xe lửa đi nhé?
Ninh Khiết có chút bất đắc dĩ.
Hạ Thiên không lên tiếng, nàng giống như đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên, hắn lấy ra xem và phát hiện Lãnh Băng Băng điện thoại đến, vì vậy vội vàng nghe máy.
- Có phải cậu còn ở Cảng Thành?
Lãnh Băng Băng nói, giọng điệu dịu dàng nhưng cũng khó thể che giấu thất vọng:
- Tôi biết hôm nay tất cả chuyến bay ở Giang Hải đều bị hủy, hôm nay cậu không thể nào về kịp được phải không?
- Băng Băng, tôi đang ở Cảng Thành, nhưng chị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ về.
Hạ Thiên sắt son đảm bảo.
- Nếu cậu không về được cũng chẳng sao.
Lãnh Băng Băng trầm mặc một lúc rồi nói.
Lãnh Băng Băng nói không sao, nhưng dù là nàng hay Hạ Thiên đều biết điều này tuyệt đối có liên quan.
- Băng Băng, tôi nói sẽ về thì nhất định sẽ về, chị cứ chờ tôi, tối nay tôi sẽ về nhà.
Hạ Thiên vẫn dùng giọng khẳng định trả lời.
- Nhưng bây giờ cậu còn đang ở Cảng Thành, máy bay cũng không thể dùng, sao cậu về được?
Lãnh Băng Băng có chút khó tin.
- Tôi nói về sẽ về, tôi chưa từng lừa chị.
Hạ Thiên tiếp tục đảm bảo.
Lãnh Băng Băng trầm mặc một lúc rồi nói:
- Được rồi, tôi sẽ làm cơm, chờ cậu về nhà.
- Được, không nói nữa, tôi sẽ khởi hành.
Hạ Thiên có quyết định, hắn cúp điện thoại.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Ninh Khiết rồi mở miệng:
- Vợ, tôi phải đi.
- Nhưng, chồng, sao cậu đi được?
Ninh Khiết có chút buồn bực.
- Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ chạy về.
Hạ Thiên nói xong thì biến mất trong mắt Ninh Khiết.
Ninh Khiết chợt choáng váng, điều này...Chồng điên rồi sao? Từ đây đến Giang Hải phải vài ngàn kilomet, hắn chạy về à?
Nủa ngày sau Ninh Khiết mới thở dài một hơi, cuối cùng nàng cũng hiểu, trong số phụ nữ mà Hạ Thiên yêu, ngoài thần tiên tỷ tỷ Nguyệt Thanh Nhã thì còn có Lãnh Băng Băng ở Giang Hải, vì người này mà hắn phải chạy từ Cảng Thành về Giang Hải.
Dù Ninh Khiết biết rõ Hạ Thiên không phải là người thường, dù nàng biết hắn có năng lực mạnh, nhưng quyết định của hắn cũng làm cho nàng cảm thấy Hạ Thiên đã yêu Lãnh Băng Băng đến mức điên cuồng.
Thành phố Giang Hải, nhà số 13 khu Cảnh Uyển.
Lãnh Băng Băng lẳng lặng ngồi trên ghế sa lông, ti vi đang mở, lúc này những người trên ti vi đều vui cười, đều hoan hô tết đến. Nhưng trong lòng Lãnh Băng Băng thật sự không sung sướng, vì người đàn ông nàng đang chờ đợi vẫn chưa về.
Lãnh Băng Băng cũng không điện thoại thúc giục, vì nàng biết có thúc giục cũng không còn tác dụng, dưới thời tiết vào lúc này thì cũng không thể nào trách hắn, nhưng nàng cảm thấy thất lạc, nàng cũng thất vọng. Nếu thật sự là như vậy thì nàng sẽ có một cái tết một mình, giống như năm ngoái, năm kia, những cái tết trước kia, nàng vẫn cô đơn, không người thân, không người yêu.
Thật ra Lãnh Băng Băng biết rất rõ, khả năng Hạ Thiên về đến nơi là rất thấp, vì nàng căn bản không nghĩ ra hắn có biện pháp gì để quay về. Nhưng người đàn ông này đã nhiều lần có biểu hiện tích cực, giống như làm gì cũng được, bây giờ nàng thật sự mong hắn quay về, nàng đợi hắn, đơn giản là hắn đã đồng ý là hôm nay sẽ quay về.
Thời gian vô tình trôi qua, nhìn thời gian thì đã hơn chín giờ, lúc này vẫn rất náo nhiệt, tâm tình của Lãnh Băng Băng cũng dần trầm xuống, xem ra hắn thật sự không về.
Âm thanh pháo hoa vang lên, bên ngoài đì đùng, thành phố này về đêm rất náo nhiệt nhưng lúc này trong nhà Lãnh Băng Băng rất quạnh quẽ, nàng cầm lấy điều khiển từ xa muốn tắt ti vi, vì nàng khó chịu vì bầu không khí náo nhiệt kia. Điều này làm nàng cảm thấy mình cô độc, đáng thương, khoảnh khắc này nàng thậm chí còn cảm thấy mình muốn khóc.
- Keng keng.
Chuông cửa vang lên.
Lãnh Băng Băng nghe được âm thanh này thì ném điều khiển từ xa theo phản xạ có điều kiện, nàng xông ra.
Bên ngoài vẫn là gió tuyết tán loạn, bông tuyết lạnh băng rơi lên mặt Lãnh Băng Băng, thậm chí còn có bông tuyết rơi vào miệng, nhưng nàng không lạnh, lòng nàng chợt nóng bỏng. Lúc này đơn giản là nàng thấy một hình bóng quen thuộc, người đàn ông kia đang đứng trước cổng nở nụ cười sáng lạn:
- Băng Băng, tôi đã về.