Hạ Thiên lúc này đang ngồi trên chiếc xe buýt số bốn lẻ một, đối với hắn thì có rất ít kinh nghiệm ngồi trên xe buýt, ngoài hôm nay thì trước đó không lâu sau khi xuống núi hắn đã cùng Tôn Hinh Hinh đi hai lượt xe buýt, mỗi lần đi xe buýt thì hắn đều có những kinh nghiệm rất tuyệt. Vì trước đó hắn thừa dịp trên xe buýt có nhiều người mà hùng hồn làm hộ hoa sứ giả cho Tôn Hinh Hinh, hắn ôm lấy nàng, cuối cùng hắn còn thành công ôm luôn người đẹp về dinh, nhận được vưu vật điên đảo chúng sinh Tôn Hinh Hinh.
Lần này Hạ Thiên ngồi xe buýt mà không tự chủ được phải nhớ đến Tôn Hinh Hinh, vì vậy mà hắn cảm thấy Cảng Thành này cũng chẳng có gì tốt, nơi đây chẳng có gì làm hắn yêu thích. Hắn tình nguyện ở trong Giang Hải, thủ đô hay huyện Mộc Dương cũng tốt hơn nhiều so với Cảng Thành.
- May mà còn có vợ quỷ keo kiệt đi theo mình.
Hạ Thiên thầm nói một câu, nếu không thì hắn sẽ càng thêm nhàm chán. Hắn thầm nghĩ, nếu vợ Y Y mà chịu nghe lời như vợ quỷ keo kiệt thì quá tốt rồi.
- Dáng người của vợ Y Y là rất tốt.
Hạ Thiên thầm nghĩ đến chuyện hôm qua với Y Tiểu Âm, khoảnh khắc này cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu không phải vì âm hỏa chết tiệt quấy rối thì bây giờ hắn sẽ vẫn còn ôm lấy nàng và hưởng thụ. Tất cả đều là vì Tống Ngọc Mị mà ra, điều này càng làm hắn thêm tức tối.
Khi Hạ Thiên còn đang hoài niệm về dáng người của Y Tiểu Âm và căm hận Tống Ngọc Mị thì bên cạnh chợt vang lên một âm thanh:
- Này, chú ơi, nhường chỗ cho cháu đi.
Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn thấy một đứa bé trai mười tuổi, nó đang giữ tay lên ghế của Hạ Thiên, mà tay kia đang nắm tay một người phụ nữ. Là một người phụ nữ ăn mặc theo kiểu thành phần trí thức đô thị, nhìn qua thì thấy hơn ba mươi, lúc này nàng cũng đang nhìn Hạ Thiên.
- Em gọi ai là chú?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn đứa bé trai rồi dùng giọng bất mãn nói.
- Chú, tất nhiên là gọi chú, chú không biết kính già yêu trẻ sao? Chú có thấy một đứa bé như cháu đang đứng không? Chú chẳng biết nhường chỗ à?
Đứa bé trai dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên:
- Hèn gì mẹ hay nói, bây giờ mọi người chẳng có chút ý thức nào.
- Cút, thiếu gia ta mới mười chín tuổi.
Hạ Thiên lập tức nổi giận, đứa bé ngốc kia dám gọi hắn là chú, còn nói hắn không có ý thức:
- Mẹ của chú em mới không có ý thức?
- Mắng ai vậy?
Người phụ nữ cầm tay đứa bé trai chợt trừng mắt:
- Không nhường ghế còn mắng người, còn không biết xấu hổ nói ra hai chữ ý thức sao? Cũng vì có loại người như cậu mà chúng ta mới bị coi là kém ý thức.
- Người quái dị, đừng chọc tôi, nếu không bây giờ tôi cho ăn đòn, hiện tại tâm tình của tôi không được tốt cho lắm.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Ơ, còn muốn đánh người sao?
Người phụ nữ lập tức nâng cao âm điệu:
- Mọi người xem, xem đi, người này có ý thức gì?
- Đúng vậy, không nhường ghế thì thôi, sao lại chửi người ta?
- Ức hiếp phụ nữ và trẻ em, không phải là đàn ông.
- Mau nhường ghế cho người ta.
- Đúng vậy, mau nhường ghế đi, nhường đi.
... ....
Trong xe chợt ồn ào, Hạ Thiên giống như trở thành công địch của cả xe. Thật ra trong xe tuy có vài người đứng nhưng cũng không tính là chen chúc, một vài người có chỗ ngồi cũng ồn ào, đều hướng về phía hai mẹ con nhà kia.
- Một đám ngu, im miệng ngay.
Hạ Thiên nổi giận, có nhường hay không là chuyện của hắn, hơn nữa gần đây chỉ có hắn la hét người khác, chưa từng cho người khác mắng mình. Vì vậy hắn vừa nói vừa chụp về phía tên đàn ông trẻ tuổi ở phía sau, chính tên này vừa rồi ồn ào rấ hăng.
Hạ Thiên nhấc tên này lên ném sang một bên:
- Thằng ngu, sao mày không nhường?
Hạ Thiên mắng xong thì trừng mắt nhìn đứa bé trai:
- Này ngu ngốc, muốn ngồi sao? Có ghế rồi kìa, ngồi đi, đừng đến làm phiền anh, coi chừng anh ném xuống xe.
- Mày...Mày dám đánh người sao?
Tên đàn ông bị Hạ Thiên ném đi chợt nổi giận, sau đó hắn phóng về phía trước rồi gào lên:
- Tài xế, dừng xe, dừng xe lại ngay.
- Đúng vậy, mau dừng xe, đuổi tên kia xuống xe.
Người phụ nữ kia cũng lên tiếng.
- Chú, hôm nay tôi chỉ thích ngồi đây, chú không xuống thì tôi không ngồi.
Đứa bé cũng mở miệng, giọng điệu đắc ý:
- Hừ, thằng ngu, muốn đấu với tao, không biết tao là trẻ em sao?
- Chú em thử gọi anh một câu chú nữa xem?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn đứa bé trai:
- Chú em có tin anh sẽ biến chú thành chú hai đích thực, cho chú làm ông lão tám mươi không?
Lúc này tài xế đã dừng xe ven đường, đám người trên xe cũng ồn ào:
- Đi xuống mau, xuống mau, đừng làm chậm trễ mọi người, chúng tôi còn phải đi làm.
Tiểu tử, có nghe thấy không? Bảo mày xuống xe, nếu không ông cho ăn đòn.
Tên đàn ông trước đó bị Hạ Thiên ném ra khỏi ghế cũng đã bò lên, hắn hùng hổ phóng đến trước mặt Hạ Thiên, tên tài xế ở đầu xe tuy không nói gì nhưng lại mở cửa xe rất phối hợp.
- Cút.
Hạ Thiên dứng lên, hắn chụp lấy tay tên đàn ông kia, sau đó ném đối phương ra khỏi cửa xe. Nhưng động tác của Hạ Thiên cũng không dừng lại, hắn lóe người đến bên cạnh hai người đang ngồi:
- Các người muốn xuống sao? Xuống đi cho đỡ chật.
Hạ Thiên hất tay lên, hai người này bị ném ra khỏi xe, sau đó hắn tung một đá vào người một tên đàn ông đang đứng:
- Chú cũng muốn xuống phải không, xuống đi!
Trên xe vốn rất huyên náo nhưng bây giờ đã cực kỳ yên tĩnh, đám người vừa rồi ồn ào, bây giờ không còn ai dám ồn ào.
- Cậu...Cậu dám... ....
Người phụ nữ kia cũng chấn động, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Thiên.
- Cô cũng cút xuống, nhìn thấy là bực rồi.
Hạ Thiên tung một cước đá người phụ nữ kia xuống xe:
- Cùng xuống với mẹ đi.
Hạ Thiên bây giờ rất mất vui, hắn chẳng qua chỉ muốn ngồi xe buýt về nhà nhưng đám người này cứ gây khó khăn cho hắn. Hắn không chủ động làm khó người ta, đám ngốc này đám động vào hắn, tưởng hắn dễ ức hiếp sao?
- Đám ngu ngốc các người vừa rồi rất to mồm, bây giờ muốn tự mình đi xuống hay muốn được ném xuống?
Hạ Thiên lại quét mắt nhìn đám người ngồi trên xe, tuy đám người này bây giờ không nói lời nào nhưng hắn cũng không muốn buông tha. Hạ Thiên hắn gặp rủi ro, dù đi đến địa phương xa lạ cũng không muốn bị người ức hiếp.
Mọi người trên xe đưa mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ tự giác đứng lên xuống xe. Bọn họ vừa rồi đã thấy Hạ Thiên ném nhiều người xuống xe, bọn họ đã tin người này tuyệt đối đã điên rồi, nếu bọn họ không xuống thì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Hành khách trên xe xuống sạch, mà tên tài xế thấy tình huống không đúng cũng chuẩn bị chạy xuống.
- Này, thằng ngu, chú khỏi xuống, chú lái xe đi.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên tài xế.
- Điều này...Điều này không được, tôi không thể tiếp tục lái xe.
Tên tài xế nhìn Hạ Thiên, dù có chút sợ hãi nhưng vẫn rất kiên quyết.
- Không chạy thì cút.
Hạ Thiên rất tức giận, sau đó hắn đá lên người tên tài xế, đạp tên này xuống xe, nhưng hắn cũng không dừng lại mà tiếp tục đá đấm loạn xạ.
Đám hành khách xuống xe buýt tạm thời còn chưa đi, đại đa số bọn họ đều đang chờ xe buýt tiếp theo, nhưng khi thấy tình cảnh như vậy thì ai cũng có một ý nghĩ, tên kia đúng là điên rồi.
- Ầm, đùng, đùng, rầm... ....
Những âm thanh liên tục vang lên bên tai, đám người phát hiện trong xe có nhiều thứ bị ném ra, sau đó thủy tinh cũng bị đánh nát. Một lúc sau Hạ Thiên xuống xe, hắn tiếp tục đập xe từ bên ngoài, sau đó đám người trợn mắt há mồm, xe buýt đã thành sắt vụn.
- Con bà nó, thằng điên.
- Đúng là thằng điên khủng bố.
- Quá mạnh, sao chúng ta lại đắc tội hắn làm gì?
- Ai biết được, nếu không có hắn thì xe đâu có bị thế này... ....
Đám quần chúng vây quanh nghị luận nhiệt liệt, một số người không biết nguyên nhân, mà đám người biết rõ nguyên nhân lại cực kỳ hối hận, bọn họ sao lại đắc tội với một kẻ điên như vậy? Đồng thời bọn họ còn cảm thấy may mắn, may mà chiếc xe nát nhưng bọn họ vẫn còn sống, đúng là vận may trong vận rủi.
Lúc này Hạ Thiên đã ném chiếc ghế trong tay ra, hắn thỏa mãn duỗi lưng:
- Xong, thoải mái hơn khá nhiều.
Tên tài xế xe buýt đứng cách đó không xa chợt muốn khóc, sớm biết vậy thì hắn nên đưa tên kia đi, bây giờ hắn chắc chắn bị công ty đuổi việc rồi.
Hạ Thiên vừa phát tiết xong đã cảm thấy buồn bực, vì hắn không biết nên về nhà thế nào, tuy hắn đã thấy một chiếc xe buýt 401 khác chạy đến, nhưng bây giờ hắn không còn hứng thú đi xe công cộng nữa.
Đúng lúc này tiếng còi cảnh sát vang lên, một chiếc xe cảnh sát phóng đến, rõ ràng vừa rồi có người báo cảnh sát.
Xe cảnh sát nhanh chóng chạy đến bên cạnh chiếc xe buýt bị đập nát, sau đó hai tên cảnh sát xuống xe rồi chạy đến, một tên hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Ai làm?
- Này, là tôi.
Hạ Thiên khoát tay với hai tên cảnh sát, sau đó hắn chủ động đi về phía xe cảnh sát, hắn kéo cửa xe, leo lên ngồi xuống rồi vẫy vẫy tay với hai tên cảnh sát:
- Lên xe thôi.
Hai tên cảnh sát cảm thấy buồn bực, người kia thật sự rất biết phối hợp, mà đám người vây quanh cũng ngây ngất, tên điên kia hết điên rồi à?
Dù hai tên cảnh sát kia không biết thế nào nhưng vẫn lên xe, khi thấy Hạ Thiên phối hợp như vậy thì bọn họ cũng không thèm còng tay, nhưng một tên cảnh sát ngồi cùng với Hạ Thiên ở phía sau, một tên lên trước lái xe.
- Này, các chú có biết đi đường nào đến khu biệt thự Hồ Hương Tuyết không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Anh hỏi điều này làm gì? Lấy chứng minh ra... ....
Tên cảnh sát ngồi song song với Hạ Thiên có chút mất vui, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì vẻ mặt đã biến đổi lớn, vì hắn thấy một họng súng chĩa vào đầu mình.
Vẻ mặt tên cảnh sát chuẩn bị lái xe cũng biến đổi lớn, hắn sờ xuống bên hông, nhưng sờ xuống đã là hư không, súng của hắn cũng vào tay Hạ Thiên.
- Này, hai chú nếu không muốn lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân thì mau đưa anh đến khu biệt thự Hồ Hương Tuyết.
Hạ Thiên mất vui nói.