Cảng Thành là một thành phố diện tích tương đối nhỏ nhưng mật độ dân cư rất đông, điều này làm cho giao thông lúc nào cũng chen chúc. Bây giờ là hơn tám giờ sáng, là thời điểm ra ngoài rất khó khăn, vì thế tốc độ xe của Nhâm Hiểu Phong là rất chậm, đi hơn một giờ mới đến bệnh viện Huệ Nhân.
Bệnh viện Huệ Nhân thật ra rất nổi tiếng ở thành phố Cảng Thành, không phải vì bác sĩ nơi đây rất giỏi, dù bệnh viện Huệ Nhân tự xưng có các chuyên gia cao cấp nhất, nhưng điều làm nó nổi tiếng lại chính là tiền phí đắt đỏ.
Theo tin đồn thì bệnh viện chết tiệt này chưa từng xem bệnh kê đơn, chỉ là xem tiền kê đơn, đám bác sĩ nơi đây đều nhìn mặt nói chuyện, đại khái biết được bệnh nhân có bao nhiêu tiền, sau đó bọn họ sẽ tìm cách moi ra sạch sẽ. Nghe nói dù là bệnh gì thì muốn ra khỏi bệnh viện cũng phải bỏ ra ít nhất là mười ngàn, ngẫu nhiên có vài tên thông minh phát hiện hình huống không đúng và bỏ chạy, đó là ngoại lệ.
Bệnh viện Huệ Nhân đã được xây dựng ở Cảng Thành khá lâu, tất nhiên nhân dân Cảng Thành sẽ không dại mà đâm đầu vào đây, vì nơi đây là bệnh viện nổi tiếng hắc ám. "Bệnh viện Huệ Nhân phá người không biết mệt mỏi! ", đây chính là "danh ngôn" về bệnh viện này.
Nhưng dù là như thế thì bệnh viện Huệ Nhân vẫn làm ăn tương đối tốt, người đến đây đều rất đông. Nguyên nhân rất đơn giản, bệnh viện này có thể tùy ý thấy được khi đi vào Cảng Thành, hơn nữa dân cư Cảng Thành lưu động rất đông, cũng có người căn bản không biết danh tiếng của bệnh viện Huệ Nhân, vì thế mới chui đầu vào đây.
Vợ của Nhâm Hiểu Phong bây giờ đang nằm trong bệnh viện Huệ Nhân, nhưng điều này không phải vì hắn không biết đến danh tiếng của bệnh viện này, mà vì bệnh viện này tuy rất hắc ám nhưng có một vài thứ mà bệnh viện khác vẫn kém, đó chính là nơi đây phục vụ rất tốt, dù là y tá hay bác sĩ cũng hạ thấp mình làm con người khác. Thường thì người bệnh có tiền vào đây sẽ được quan tâm đặc biệt, cũng vì thế mà biết nơi đây hắc ám và ăn tiền nhiều, nhưng cuối cùng vẫn có nhiều người không quan tâm.
Vợ Nhâm Hiểu Phong phải sống đời thực vật, tất nhiên cần phải được chăm sóc tốt, mà hắn không thiếu tiền, tất nhiên phải đưa vợ đến bệnh viện này. Thực tế mỗi ngày vợ hắn đều được hai y tá đặc biệt phụ trách, được chăm sóc đến tận răng.
- Nhâm tiên sinh, ngài đã đến.
Khi tiến vào bệnh viện thì có y tá chào hỏi Nhâm Hiểu Phong, hắn có thể nói là khách quen ở đây, hầu như mỗi ngày đều đến xem tình huống của vợ. Vì thế mà hầu như tất cả bác sĩ và y tá ở đây đều sớm quen thuộc Nhâm Hiểu Phong, thậm chí một vài người bệnh ở đây cũng quen mặt Nhâm Hiểu Phong.
Tất cả đám người chào hỏi đều được Nhâm Hiểu Phong gật đầu đáp lễ, nhưng hắn cũng không nói gì. Sau đó hắn đưa Hạ Thiên vào một gian phòng bệnh, phòng này không lớn nhưng tương đối sạch sẽ, bên trong có một giường bệnh, bên trên là một cô gái còn khá trẻ, bên cạnh giường bệnh lại là một cô y tá trẻ.
Cô y tá này khá đẹp, mái tóc cắt ngắn, khi thấy Nhâm Hiểu Phong tiến vào thì nàng vội vàng đứng lên:
- Nhâm tiên sinh.
- Cô ấy chính là vợ ông sao?
Hạ Thiên chỉ cô gái trẻ tuổi nằm trên giường, hắn đã thấy cô gái đang nằm hôn mê, trong lòng thầm khinh bỉ Nhâm Hiểu Phong, đúng là ánh mắt quá kém, vợ chẳng đẹp chút nào.
- Đúng vậy, Tống thần y, cô ấy là vợ tôi, là Cam Mẫn.
Nhâm Hiểu Phong vội vàng gật đầu, vẻ mặt cung kính.
Cô y tá xinh đẹp liếc mắt nhìn Hạ Thiên, người này là ai? Nhâm Hiểu Phong vì sao khách khí với đối phương như vậy? Còn gọi là thần y, nào có thần y trẻ tuổi như vậy? Không phải lừa đảo đấy chứ?
Hạ Thiên nhanh chóng đi đến bên giường, hắn đặt hai ngón tay lên cổ tay Cam Mẫn, chưa đến mười giây sau, hắn đã lấy ngân châm đâm lên đầu nàng vài lượt.
- Á.
Cô y tá xinh đẹp chợt kinh hoàng, nàng không khỏi hô lên thành tiếng.
- Kêu cái gì vậy?
Hạ Thiên lúc này cũng đã thu hồi ngân châm, hắn trừng mắt nhìn cô y tá, giọng điệu của đối phương quá khó nghe.
- Tống thần y, bao giờ vợ tôi có thể tỉnh?
Nhâm Hiểu Phong lúc này cẩn thận hỏi.
- Ông hỏi vợ mình đi.
Hạ Thiên tức giận nói.
Nhâm Hiểu Phong chợt sững sờ, hỏi vợ mình? Hắn cũng rất muốn hỏi vợ, nhưng nếu vợ hắn có thể trả lời, hắn cũng không cần phải hỏi.
- Nhâm tiên sinh, vợ ông đã tỉnh rồi.
Ninh Khiết ở bên cạnh nói một câu.
Nhâm Hiểu Phong nghe được vậy mà chợt sững sờ, đã tỉnh sao? Điều này...Điều này sao có thể?
- Tôi...Tôi đang ở đâu thế này?
Đúng lúc này một âm thanh mơ hồ và không yên truyền vào trong tai Nhâm Hiểu Phong.
Nhâm Hiểu Phong đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt chợt xuất hiện biểu cảm vui mừng như điên, hắn bổ nhào lên giường, giọng điệu có chút run rẩy:
- Mẫn Mẫn, em...Em thật sự tỉnh rồi sao?
Cam Mẫn đã mở mắt, nhưng rõ ràng nàng cũng không hiểu tình huống, nàng chỉ dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Nhâm Hiểu Phong, vẻ mặt khó hiểu:
- Hiểu Phong, em...Em bị làm sao đây? Chỗ này...Là bệnh viện sao?
- Tiểu Mẫn, cuối cùng em cũng đã tỉnh, em không có gì là tốt rồi, em không sao là tốt...
Nhâm Hiểu Phong cũng không trả lời vấn đề của Cam Mẫn, hắn chỉ ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt.
Cô y tá ở bên cạnh thấy tình cảnh như vậy thì vành mắt cũng đỏ hồng, giống như xúc động vì tình huống lúc này, mà những người khác giống như bị lây nhiễm, ngay cả Ninh Khiết cũng cảm thấy có hơi xúc động.
Nhâm Hiểu Phong và Cam Mẫn ôm lấy nhau, lúc này trong phòng bệnh tràn đầy không khí ôn tình, nhưng lại có một âm thanh vang len phá vỡ bầu không khí.
- Này, các người muốn làm gì thì về nhà mà làm, mau đưa tiền ra, tôi rất bận.
Người phá hủy tình cảnh nồng ấm chính là Hạ Thiên, hắn vì tình hình kẹt xe trên đường mà mất đi kiên nhẫn, bây giờ đến bệnh viện trị bệnh xong, tất nhiên hắn sẽ không có tâm tình tiếp tục chờ đợi.
Cô y tá xinh đẹp không khỏi quay đầu nhìn Hạ Thiên, người này là ai, sao lại không hiểu tình lý gì thế này?
Nhâm Hiểu Phong nghe được lời nói của Hạ Thiên thì lập tức phản ứng, hắn khẽ nói một câu gì đó với Cam Mẫn, sau đó hắn buông nàng ra rồi xoay người đi về phía Hạ Thiên, hắn cúi đầu nói:
- Tống thần y, cám ơn cậu.
- Không cần cám ơn tôi, mau đưa tiền đây, tôi còn phải đi mua nhà.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn:
- Nhớ kỹ, mười triệu, tôi muốn tiền mặt.
Hắc, thật sự hắc ám, đúng là sử thượng đệ nhất hắc.
Cô y tá đã làm việc ở bệnh viện Huệ Nhân một thời gian, tất nhiên nàng biết thanh danh không tốt của bệnh viện này, nhưng không sao, tiền lương cao là được. Bệnh viện này dù là bác sĩ hay y tá đều có lương cao hơn các bệnh viện khác rất nhiều, vì vậy dù biết bệnh viện này rất hắc ám, nhưng nàng công tác ở đây vẫn rất thoải mái.
Nhưng trước nay cô y tá này luôn tin một vấn đề, đó là bệnh viện Huệ Nhân tuyệt đối là nơi hắc ám nhất thành phố Cảng Thành, là bệnh viện thu phí cao nhất. Nhưng bây giờ nàng mới hiểu ra, vị thần y trẻ tuổi kia mới thật sự hắc ám.
Mười triệu, là mười triệu, chỉ là vài châm mà thôi, toàn bộ quá trình chưa đến một phút mà thu mười triệu, đúng là quá hắc ám.
Nhâm Hiểu Phong nghe nói như vậy cũng chợt ngẩn ngơ, nhưng cũng không phải vì giá cả, vì hắn đã sớm nghe nói vị Tống thần y này thu phí rất cao, trước đó cũng đã nói rõ giá tiền, chỉ cần cứu chữa được cho vợ thì hắn sẽ trả mười triệu. Tuy mười triệu là số lớn, nhưng đối với hắn thì chẳng có gì quan trọng hơn vợ.
- Tống thần y, cậu cần tiền mặt sao?
Nhâm Hiểu Phong nhịn không được phải hỏi, đây là nguyên nhân làm hắn ngây người. Tuy mười triệu không là gì với hắn nhưng muốn lấy ra mười triệu tiền mặt cũng không dễ dàng gì.
- Đúng vậy, là mười triệu tiền mặt.
Hạ Thiên mở miệng nói, hắn không lấy tiền mặt không được, vì hắn căn bản không có chứng minh, cũng không có thể ngân hàng, tất nhiên chỉ có thể thu tiền mặt.
Ninh Khiết có giấy chứng minh nhưng không có tài khoản ngân hàng, bây giờ đi làm không phải là không được nhưng Hạ Thiên thấy như vậy rất phiền, còn không bằng trực tiếp cầm tiền mặt. Dù sao lát nữa cũng phải tiêu xài, hắn quyết định mang tiền mặt đi mua nhà, hắn cũng không muốn thuê phòng. Tống Ngọc Mị kia muốn hắn sống thảm nhưng hắn sẽ sống tốt, có nhà, có ăn, còn có vợ đẹp, như vậy sẽ làm cho Tống Ngọc Mị tức chết.
- Tống thần y, mười triệu tiền mặt là số tiền không nhỏ, tôi cần phải liên lạc với ngân hàng, có lẽ vài giờ sau mới lấy ra được.
Nhâm Hiểu Phong nói, giọng điệu có chút xin lỗi, ngay sau đó hắn lại cẩn thận hỏi:
- Tống thần y, tôi nghe nói cậu muốn mua nhà sao?
- Đúng vậy, chúng tôi vừa đến đây, còn chưa có nhà ở.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tôi không muốn ở khách sạn.
Nhâm Hiểu Phong có chút chần chừ, sau đó hắn mở miệng nói:
- Tống thần y, thật ra nếu cậu cần nhà ở, tôi có thể cung cấp. Tôi có xây dựng không ít biệt thự ở hồ Hương Tuyết, chính tôi cũng ở đó, bên đó còn vài căn chưa bán đi. Nếu Tống thần y có thời gian, có thể đến xem, nếu thỏa mãn thì tôi có thể bán cho hai vị một căn.
- Phải không?
Hạ Thiên suy nghĩ:
- Vậy thì được, ông đưa tôi đi xem, nếu tôi thích căn phòng nào thì không cần tiền của ông, trực tiếp bán nhà cho tôi là được.
Cô y tá ở bên cạnh thầm nghĩ, người kia có bản lĩnh ghê gớm thật, biệt thự ở hồ Hương Tuyết không phải chỉ có giá mười triệu, người này muốn mua một căn, như vậy rõ ràng là làm ăn có lời.
Phải biết rằng hồ Hương Tuyết là khu biệt thự đắt đỏ nhất Cảng Thành, mỗi mét vuông đều trên một trăm ngàn, nghe nói giá thấp nhất cũng là hai ba chục triệu, giá cả cao còn cả trăm triệu.
- Tống...Tống thần y, còn tiền của tôi?
A Tài ở bên cạnh không nhịn được phải hỏi một câu.