Chương 1004: Kinh Sợ.


- Thực xin lỗi đại ca, thật xin lỗi, em không muốn bán rẻ anh, cũng không muốn trêu vào Thiết Quải Thất, lúc nãy hắn vừa đến đây tìm anh, sau đó thấy em cầm bóp của hắn, vì vậy hắn nhận định em có liên hệ với anh. Hắn hỏi em anh ở đâu, em không có biện pháp, chỉ có thể nói anh có khả năng đến khách sạn Tâm Duyệt.

Tên thiếu niên tàn tật nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt có chút sợ hãi:

- Là Thiết Quải Thất đập gãy chân em, sau đó em hôn mê, không biết bọn họ đi đâu.

- Đúng là vô dụng, một tên què chết tiệt thì có gì phải sợ.

Hạ Thiên không muốn so đo với những tiểu nhân vật, hắn chỉ nói vài lời khinh thường rồi hiếu kỳ hỏi một câu:

- Này, chân của chú vừa bị người ta đánh gãy, vậy trước kia không phải đã gãy rồi sao?

- Đại ca, thật ra trước đó em không tàn tật, em chỉ giả vờ như vậy mà thôi. Đại ca có lẽ không biết, chúng tôi có rất nhiều người cố ý giả tàn tật, nếu không thì làm gì có ai chịu cho tiền?

Tên thiếu niên dùng giọng có chút ngượng ngùng đáp lời, hắn nhìn vài tên ăn mày ở gần đó rồi hạ giọng nói:

- Đại ca, thật ra bọn họ đều như em, ngoài một người thật sự tàn tật, những người khác đều là giả.

- Như vậy à? Vậy các chú không phải là lừa đảo sao?

Hạ Thiên càng khinh thường, hắn ghét nhất những tên lừa đảo.

- Đại ca, chúng em thật sự không gạt người, chẳng qua chỉ vì miếng cơm mà thôi, chúng em cũng không muốn như vậy.

Tên thiếu niên khẽ hạ giọng nói:

- Chúng em phải giả vờ tàn tật, nếu không thì chỉ có một kết quả, đó là chúng em thật sự biến thành tàn tật, ví dụ như em bây giờ, căn bản không phải giả vờ.

Giống như sợ Hạ Thiên nghe không hiểu, tên thiếu niên tiếp tục giải thích:

- Đại ca, thật ra đám ăn mày chúng tôi nhìn qua có vẻ giống như mỗi người kiếm ăn riêng nhưng thực tế đều bị người khống chế, đều nằm dưới sự phụ trách của Thiết Quải Thất, mỗi ngày đều phải nộp tiền. Hơn nữa số tiền mỗi nơi cũng khác nhau, trên cầu như chúng em là ba mươi đồng một ngày, Thiết Quải Thất yêu cầu chúng em giả tàn tật, nếu không thể thì hắn sẽ cho người đánh chúng em thành tàn tật...

Hạ Thiên không có tâm tình nghe tên ăn mày lải nhải, hắn cảm thấy làm ăn mày rất bực bội, chuyên gia lừa đảo, hắn không muốn nói nhiều với đám người này, vì vậy xoay người đổi chỗ đi dạo.

Hạ Thiên tiếp tục đi thêm mười phút, hắn nghĩ rằng thời gian lâu như vậy thì Ninh Khiết đã tìm được người Tống Ngọc Mị cho đi theo, vì thế quyết định không tiếp tục đi dạo mà quay về khách sạn Tâm Duyệt.

Bây giờ Hạ Thiên không đi nhanh, hơn mười phút sau hắn mới chậm rãi về khách sạn Tâm Duyệt, phòng của hắn ở lầu ba, khách sạn này cũng không có thang máy, hắn chỉ có thể đi bộ lên lầu.

Khi vừa đến lầu ba thì Hạ Thiên phát hiện một đám người đi tới, một tên trong số đó thấy mặt hắn thì lập tức hô lên:

- Chính là tiểu tử này, lên cho tao.

Người này chính là Thiết Quải Thất mà sáng nay bị Hạ Thiên đánh cho một trận và cướp đi vài trăm đồng, lúc này Thiết Quải Thất không đi một mình, sau lưng hắn còn có năm sáu tên đàn ông trẻ tuổi, có vài tên cầm gậy gộc. Khi nghe hắn hét lên thì đám người chợt phóng về phía Hạ Thiên.

Hạ Thiên tiếp tục đi về phòng mình không chút hoang mang, hắn lấy khóa ra rồi chậm rãi đi vào, hắn không đóng cửa, tất nhiên đám người kia sẽ lập tức tiến vào phòng.

Một tên cầm tuýp chạy nhanh nhất, tên này vọt đến trước mặt Hạ Thiên rồi vung ống tuýp đập xuống, hơn nữa còn đập xuống đầu. Rõ ràng tên này không đơn giản chỉ muốn dạy cho Hạ Thiên một bài học, bộ dạng này giống như muốn đánh chết Hạ Thiên.

Hạ Thiên lại không kinh hoàng, đây chi là vài tên trời ơi, hắn căn bản không quan tâm. Hắn rút ra hai cây châm rồi đạp Phiêu Miểu Bộ tùy ý né qua đòn tấn công của đối phương, đồng thời hai tay vung vẫy, ngân châm đâm lên người đối phương, vài giây sau tên này đã ngã đập đầu xuống đất.

Tên này vừa ngã xuống thì tên thứ hai đã xuất hiện, người này dùng tay trần nhưng một nắm đấm khủng bố lại được tung ra.

Hạ Thiên không né tránh, hắn trực tiếp dùng ngân châm tiếp đón nắm đấm của đối phương.

- Á...

Tên đáng thương bị Hạ Thiên châm vào nắm đấm và lập tức phát ra tiếng hét thảm thiết, sau đó hắn vội vàng thu nắm đấm trở về, đồng thời một đá cũng được tung ra.

Hạ Thiên vẫn không né tránh, ngân châm vẫn được đâm ra ra rất chính xác, vừa vặn đâm vào bàn chân của đối phương, lần này lại kết hợp thêm vài châm. Kết quả là tên này gào lên thảm thiết, sau đó thu chân trở lại, nhưng còn chưa đứng vững đã bị Hạ Thiên đá vào bụng, vì thế mà ngã ngay xuống đất.

Không thể nghi ngờ, tuy Hạ Thiên không còn công lực nhưng kỹ thuật đánh đấm vẫn rất mạnh, đánh bại vài tên côn đồ bình thường là chuyện rất dễ dàng. Sở dĩ hắn muốn ra tay trong phòng vì không muốn để Tống Ngọc Mị biết mình vẫn còn đánh nhau rất lợi hại.

- Hừ, tiểu tử này vẫn còn có thể ra tay.

Khi thấy hai đồng bạn bị đánh ngã trong khoảnh khắc thì một người không khỏi mắng một câu, sau đó lao đến, đồng thời cũng có một kẻ lao đến không một tiếng động. Hai tên này một cầm dao găm một cầm gậy, rõ ràng trang bị không tệ.

Gian phòng này vốn khá nhỏ, hơn nữa còn đặt một chiếc giường lớn, không gian thật ra tương đối có hạn, nhiều người đánh nhau rõ ràng là không đủ. Hai tên kia phóng lên có vẻ chen chúc, nhưng địa phương chen chúc thế này lại có vẻ có lợi cho Hạ Thiên, Phiêu Miểu Bộ của hắn có nhiều phạm vi hoạt động hơn, trên cơ bản chỉ cần đi qua đi lại, có thể nói là thuận lợi thi triển.

Dao găm đâm mạnh về phía Hạ Thiên, cây gậy đến chậm hơn một chút, ánh mắt hắn chợt xoay chuyển, sau đó hắn lầm bầm một câu:

- Xem ta tứ lạng bạt thiên cân.

Hạ Thiên vừa nói dứt lời thì đã có tiếng hét thảm vang lên, tên cầm dao găm chợt choáng váng, sao hắn có thể chọc sai người được?

- Này, mày...Sao mày lại đâm tao?

Tên cầm gậy ôm lấy bụng với vẻ mặt đau đớn, cây gậy rơi xuống đất.

Người này không kịp trả lời, vì khi hắn ngây người thì Hạ Thiên đã nhặt gậy lên, sau đó gõ lên đầu đối phương, làm cho tên này trực tiếp ngất xỉu.

- Chú cũng nên ngất đi là vừa.

Hạ Thiên thuận tay gõ lên đầu tên bên cạnh, người này vừa bị xiên một đao, bây giờ bị đánh vào đầu, tất nhiên sẽ hôn mê ngay lập tức.

- Tiểu tử, bây giờ chú đã biết kết quả khi đắc tội với Thiết Quải Thất anh rồi chứ...

Cửa ra vào chợt truyền đến một âm thanh, đúng là Thiết Quải Thất, hắn đến bây giờ mới tiến vào cửa, hắn tưởng rằng thủ hạ đã hạ gục Hạ Thiên, vì vậy mới nói ra những lời vừa rồi. Nhưng hắn còn chưa nói dứt lời đã phải câm nín, vì hắn phát hiện sáu người mình mang đến đã có bốn tên nằm đo đất, hai tên còn lại giống như không dám tiến lên.

- Thằng què chết tiệt, lại đến đưa tiền sao?

Hạ Thiên lười biếng nói một câu, hắn cảm thấy trước khi kiếm được tiền thì phương pháp cướp bóc là khá tốt.

- Tiểu tử, mày đừng...

Thiết Quải Thất ngây người và lập tức có chút tức giận, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì thân thể chợt bay lên, sau đó hắn hét thảm một tiếng và ngã xuống đất.

Một bóng người mảnh khảnh chợt xuất hiện ở cửa ra vào, bàn tay tuyết trắng duỗi ra, cuối cùng hai tên còn đang do dự không dám tiến lên chợt đau đớn ngã xuống đất.

Người đột nhiên xuất hiện tất nhiên là Ninh Khiết, nàng nhanh chóng đánh ngã hai tên côn đồ rồi nói:

- Chồng, cậu không sao đấy chứ?

- Tất nhiên tôi không sao.

Hạ Thiên không chút vui sướng:

- Tôi còn định đánh hai tên này, bây giờ lại bị chị đánh, thôi được, tôi xử lý tên què cũng được.

Hạ Thiên đi đến trước mặt Thiết Quải Thất, hắn cho đối phương vài đá.

- Chồng, đừng quan tâm đến bọn họ, chúng ta còn có chuyện chính sự.

Ninh Khiết nhanh chóng đi đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng ghé vào tai hắn rồi nói:

- Tôi đã chế ngự được Tống Hùng, chồng, trước tiên cậu nên thôi miên hắn để hỏi xem có đồng lõa hay không, nếu không có thì chúng ta tạm thời không cần phải lo đến chuyện Tống Ngọc Mị.

- Tống Hùng sao?

Hạ Thiên có chút sững sờ:

- Tên kia ở đâu?

- Ở trong một gian phòng khác, hắn cũng đặt một gian phòng ở đây, tôi vừa theo hắn vào phòng, hắn căn bản không ngờ tôi sẽ xuất hiện vì vậy mà lập tức bị chế trụ, bây giờ chúng ta đến phòng của hắn.

Ninh Khiết ghé sát bên tai nói với Hạ Thiên.

- Vậy thì được.

Hạ Thiên ngồi xổm xuống lục lọi trên người Thiết Quải Thất, hắn lấy ra một chiếc bóp, lại tìm được không ít tiền, khoảng ba nghìn đồng. Sau đó hắn lục sáu người kia, thu hoạch không nhỏ, có thêm được hai ngàn đồng.

Sau khi cất tiền kỹ càng thì Hạ Thiên nói với Thiết Quải Thất:

- Này, thằng què, bây giờ anh ra ngoài dạo chơi, nếu sau khi anh trở về còn phát hiện chú ở đây, anh sẽ biến chú thành thằn què chết bầm, chú hiểu chưa?

Thiết Quải Thất không dám lên tiếng, lúc này Ninh Khiết lóe người đến bên cạnh Thiết Quải Thất, nàng khẽ vươn tay cầm lấy cây gậy sắt của đối phương, nàng khẽ mỉm cười, cây gậy bị bẻ cong thành hình chữ V.

- Cô...Cô...

Thiết Quải Thất thấy tình cảnh như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi lớn, người khác thì không nhưng hắn biết cây gậy sắt kia được làm thành từ tài liệu nào, người có thể trực tiếp dùng tay bẻ cong cây gậy, đó tuyệt đối là tồn tại không bình thường.

- Chúng tôi không muốn gây chuyện, nhưng chúng ta cũng không sợ, tôi có thể nói anh biết, anh không nên trêu vào chúng tôi, nếu anh còn dám đến tìm phiền toái, tôi có thể đảm bảo tất cả xương cốt trên người anh cũng như cây gậy sắt kia.

Ninh Khiết lạnh lùng nói, nàng biết nên làm gì để đối phương phải kinh sợ.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương #1004