Lưu Phong hừ một tiếng, lạnh lùng nói tiếp: “Không phải không báo, mà là chưa tới lúc, phải làm thật kín đáo < thiên y vô phùng >, hôm nay sẽ là ngày báo ứng của ngươi.”
...
...
“Chủ công, nhân chứng đã đưa đến, có thể bắt đầu chưa?” Hắc Vân đi tới xin chỉ thị.
Lưu Phong gật đầu nói: “Ân. Có thể bắt đầu được rồi.”
Sau đó, Hắc Vân đằng không vọt lên cao, hắn đứng trên đài cao trong quân doanh hét lớn một tiếng rồi nói: “Mọi người yên lặng một chút, Vương gia muốn nói vài lời với các vị.”
Các tướng sĩ Long Vệ quân thấy Hắc Vân hành động như vậy thì nhất thời kinh ngạc ngây người. Khi bọn hắn nghe được Trịnh vương muốn nói vài lời thì lập tức im lặng, lẳng lặng lắng nghe.
Lưu Phong vận khởi nguyên anh lực, trầm giọng nói: “Các vị, ta phải tuyên bố một tin không hay. Hữu Long Vệ quân những ngày qua tiền lương thiếu hụt trầm trọng, lương thảo không đủ, cuộc sống của các huynh đệ quá nghèo nàn và gian khổ. Thế nhưng các ngươi biết không? Vì sao các ngươi gặp phải chuyện như vậy? Bản vương hiện tại đã điều tra rõ, xuất hiện tình huống như vậy, trách nhiệm hoàn toàn do chủ soái của các ngươi Tư Mã Hạo Kiệt. Trong những ngày đó, hắn cùng một vạn thân tín không ngừng cắt xén tiền quân lương, lương thảo, đồ quân nhu, toàn bộ hắn đều lưu lại bỏ vào túi riêng. Bản thân thì sinh hoạt rượu chè be bét... Hiện tại, ta đã bắt được quan quân nhu và quan hậu cần, còn có phó tướng thân tín của Tư Mã Hạo Kiệt đem tới. Các ngươi hảo hảo hỏi một chút, bọn họ rốt cuộc tham ô làm sao, tư túi mọi thứ quân lương như thế nào...”
Lời này vừa nói ra, hiện trường nhất thời ầm ĩ.
Nhất là khi Lưu Phong đã thu xếp một số người bên trong nhân lúc đó lên tiếng chửi bới Tư Mã Hạo Kiệt. Một hòn đá rơi gây trận đá lở < nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng >. Rất nhanh, dường như toàn bộ tướng sĩ trong quân doanh đều bắt đầu chửi bới Tư Mã Hạo Kiệt và thân tín của hắn.
Cùng lúc đó, Lưu Phong cho đem mấy vị quan tham ô lên cho tướng sĩ đối chất.
Tư Mã Hạo Kiệt nhìn tình hình các các tướng sĩ đang kích động thì khản giọng hò hét, liều mạng giải thích. Thế nhưng lúc đó tiếng chửi bới nối tiếp nhau, tựa như âm thanh của hắn đã sớm bị hàng vạn âm thanh lấn áp.
Mặt hắn tái xanh nhìn Lưu Phong cả giận nói: “Ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện, ngươi cho là như vậy là có thể lật đổ ta sao. Không tệ. Ngươi bắt đã những người thân tín của ta. Ta biết bọn họ tuyệt đối sẽ không bán đứng, hãm hại ta.”
“Phải không?” Lưu Phong không để ý đến lời hắn nói cười nhạt: “Ngươi cứ chờ xem kịch vui đi.”
Quả nhiên khi chất vấn thì tất cả mọi quan viên thân tín dưới trướng Tư Mã Hạo Kiệt đều nói hết chuyện mình cùng chủ tướng tham ô tiền quân lương. Mọi chuyện đã rõ ràng. Nhất là hai tên quan quân nhu và quan hậu cần. Thậm chí bọn họ còn đưa ra cuốn sổ dày có ghi lại rõ ràng ngày tháng bọn họ đã tư túi tiền quân lương và lương thảo...
“Đồ hỗn trướng, ta đây không có. Chúng ta không có tham ô. Hữu Long Vệ quân bị thiếu thốn đó là Bộ Binh và Trịnh vương cố ý hãm hại ta...” Tư Mã Hạo Kiệt xông tới chỗ bọn quan thân tín rống lên giận giữ.
Lưu Phong đi tới, hừ một tiếng mà nói: “Tư Mã Hạo Kiệt, sự tình tới nước này rồi, lẽ nào ngươi còn muốn bằng mọi cách chống chế sao?”
“Các huynh đệ. Các ngươi đều đã nghe được, đây là chủ soái của các ngươi. Hắn đã đối đãi với các ngươi như thế nào...” Lưu Phong đau đớn nói tiếp: “Nếu như không phải ta đã sớm có tin tức bắt tay vào điều tra chuyện này thì ta nghĩ không bao lâu nữa trong các ngươi sẽ có rất nhiều người bị chết đói... Các ngươi hảo hảo mà nhìn chủ soái của mình để thấy rõ bộ mặt của hắn. Xem hắn ghê tởm thế nào, đáng hận thế nào...”
“Giết chết hắn—_!”
Cũng không biết là ai đã hô.
Sau đó, toàn bộ binh lính trong quân doanh đều bắt đầu hò hét. Các tướng sĩ Hữu Long Vệ quân sau khi biết rõ sự việc, bọn họ rất phẫn nộ yêu cầu tru sát Tư Mã Hạo Kiệt.
Lưu Phong phất tay, ý bảo mọi người im lặng, hắn trầm giọng nói tiếp: “Các vị! Trước tiên không nên kích động, hành vi của Tư Mã Hạo Kiệt đã có triều đình xử trí. Từ hôm nay trở đi, Hữu Long Vệ quân tạm thời do ta tiếp quản. Ta hứa, từ hôm nay trở đi các ngươi sẽ được phát quân lương gấp đôi, hơn nữa mỗi ngày đều có rượu, thịt...”
Lời này vừa nói ra, lần thứ hai trong quân doanh lại tuôn ra khẩu hiệu Trịnh vương vạn tuế.
Tư Mã Hạo Kiệt lúc này sắc mặt tái nhợt oán hận nhìn Lưu Phong, đột nhiên hắn rút trường kiếm trong lưng áo ra giận dữ hét: “Ta liều mạng với ngươi—_!”
Lưu Phong khẽ cười một tiếng mà nói: “Ngu xuẩn—! “
Vừa dứt lời, đột nhiên trong quân doanh phát ra một tràng hò hét: “Bảo hộ Vương gia—!”
Sau đó hàng loạt < phô thiên cái địa > mũi tên và trường thương đều hướng về phía Tư Mã Hạo Kiệt công kích. Đáng thương cho Tư Mã Hạo Kiệt còn không có tiếp cận được Lưu Phong thì thân thể đã hóa thành con nhím.
Tư Mã Hạo Kiệt vừa chết, hiện trường nhất thời tuôn ra những tiếng hoan hô lẫn âm thanh ủng hộ. Chỉ có một số người trung thành len lén rơi lệ, có lẽ trong lòng bọn họ biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Chỉ là, thế lực trước mắt của Lưu Phong quá cường đại nên bọn họ cũng đành bất lực.
“Mọi người yên lặng một chút—!”
Lưu Phong lăng không nhảy lên đài cao nói: “Tư Mã Hạo Kiệt mặc dù có tội, nhưng về lý nên để triều đình xử trí. Hiện tại mọi người đã giết hắn, khó tránh khỏi có chút phiền phức. Bất quá mọi người yên tâm, chuyện này ta sẽ gánh hết trách nhiệm, ta sẽ mau chóng tâu rõ ràng với bệ hạ. Mọi người tuyệt đối sẽ không bị liên lụy”
Lời này vừa nói ra, các tướng sĩ trong quân doanh nhất thời tán dương hắn là người nhân đức.
...
...
Khi đêm xuống, căn cứ theo danh sách nắm giữ trước đó, ba người Đan Hùng, Hắc Vân, Thiên Đại tự mình dẫn một đội quân nhằm loại bỏ những kẻ trung thành với Tư Mã Hạo Kiệt.
Thẳng đến khi bình minh, đã chém đầu hơn năm nghìn người. Thi thể bị Lưu Phong trực tiếp dùng Tử Vi Linh hỏa đốt cháy sạch sẽ, không còn một thân thể nào < hủy thi diệt tích >.
Một tướng công thành vạn cốt khô, lần này Lưu Phong đã tận mắt chứng kiến cuộc đấu tranh tàn khốc.
Ngày thứ hai, Lưu Phong phái người đưa tấu chương lên lão Hoàng đế. Trong tấu chương, Lưu Phong nói rõ cho lão Hoàng đế, Hữu Long Vệ quân Tư Mã Hạo Kiệt bởi vì tham ô quân lương nên khiến quân đội bất ngờ làm phản, cuối cùng chết thảm trong bạo loạn. Cũng may đúng lúc đó hắn thu được tin tức nên mới khống chế mọi chuyện không đi quá xa. Đồng thời toàn bộ binh lính tham gia bạo lọan bị giết sạch.
Lão Hoàng đế sau khi nhận được tấu chương thì chỉ nhìn thoáng qua rồi xé thành hai nửa vứt mạnh xuống sàn. Còn vẻ mặt đầy phẫn nộ, hai mắt đều biến thành màu đỏ đậm, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Xích Long thấy chủ tử tức giận, vội vàng nói: “Bệ hạ có việc gì? Sao người giận giữ như vậy?”
Lão Hoàng đế căm hận nói: “Tiểu tử Lưu Phong khinh người quá đáng. Hắn vừa dâng tấu chương nói là Hữu Long Vệ quân bất ngờ làm phản, chủ soái Tư Mã Hạo Kiệt đã tử vong trong bạo loạn”
Xích Long hơi biến sắc mặt: “Hữu Long Vệ quân làm sao lại bất ngờ làm phản. Hơn nữa uy tín Tư Mã Hạo Kiệt trong quân rất lớn, thế nào lại gặp phải sự tình như vậy. Sợ là có điểm khác lạ?”
“Hừ—!”
Lão Hoàng đế phẫn nộ hừ một tiếng rồi mắng: “Còn phải suy nghĩ sao? Chuyện này rõ ràng là do một tay Lưu Phong tạo ra. Ta hiện tại rốt cục cũng đã minh bạch, vì sao lâu như vậy không thấy Tư Mã Hạo Kiệt gửi tấu chương về, nguyên lai từ mấy tháng trước đã bị Lưu Phong vây khốn a.”
“Trong tấu chương Lưu Phong có nói Tư Mã Hạo Kiệt tham ô quân lương, các tướng sĩ do không còn đường sống mà bất ngờ làm phản, điều này sao có thể? Tư Mã Hạo Kiệt năm đó cùng trẫm nam chinh bắc chiến vô số trận. Nhân cách của hắn ta còn không rõ ràng sao. Hắn như thế nào lại có khả năng tham ô quân lương. Ta xem a, chuyện này chính là do Lưu Phong cố ý làm ra. Hắn nhất định là bất mãn việc ta sắp xếp thân tín trong địa bàn của hắn, cho nên mới làm ra việc như thế để thanh trừng Tư Mã Hạo Kiệt”
“Bệ hạ. Bây giờ chúng ta nên làm gì? Tư Mã Hạo Kiệt tuy rằng đã chết, thế nhưng hai mươi vạn đại quân còn đang trong Phong Thành a? Có thể để Lưu Phong tiếp quản được sao?” Xích Long hỏi.
Lão Hoàng đế thở dài một tiếng nói: “Lưu Phong đã dự mưu từ trước. Rõ ràng hắn đã bày kế một tên bắn hai chim a. Không những loại trừ được Tư Mã Hạo Kiệt, mà còn nhân cơ hội tiếp quản hai mươi vạn đại quân Hữu Long Vệ Quân... Ài. Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy thôi, cho dù là trẫm bây giờ cũng không có biện pháp...”
“Thế nhưng bệ hạ, như vậy không bằng cổ vũ hắn càng thêm kiêu ngạo sao?” Xích Long nhíu mày nói.
“Ta biết—_!”
Lão Hoàng đế hầm hừ nói: “Ta đã nhẫn nhịn hắn lâu rồi. Thế nhưng hiện tại đế quốc không thể không cần hắn, hơn nữa phía sau hắn còn có ả di nương mà ngay cả Hoàng Đình Đấu Ti cũng không giám dây vào, ta có thể sao?”
“Xích Long, dặn dò làm chiếu chỉ phúc đáp Lưu Phong. Hữu Long Vệ quân tạm thời do hắn tiếp quản, đợi sau khi Bộ Binh thương nghị sẽ cẩn thận đưa ra quyết định” Lão Hoàng đế bất đắc dĩ nói.
Xích Long tấu nói: “Bệ hạ, hai mươi vạn đại quân a. Như thế quá tiện nghi cho Lưu Phong, nên chăng có chút...”
“Được rồi—!” Lão Hoàng đế không nhịn được phất tay, nói: “Cứ theo lời ta mà làm. Mặt khác đem hai ả xử nữ đến, trẫm trong lòng khó chịu, ta muốn phát tiết.”
...
Sau khi nhận được thánh chỉ của lão Hoàng đế, Lưu Phong vui mừng cười lớn. Tuy rằng đã sớm đoán ra kết quả, bất quá trong lòng hắn vẫn cực kì vui vẻ. Tự dưng có thêm hơn hai mươi vạn đại quân a, sao có thể không hài lòng. Kỳ thực sức chiến đấu của Hữu Long Vệ quân quả không tệ. Chỉ cần một chút thời gian huấn luyện, tuyệt đối có thể mạnh hơn Thủ Bị quân Phong Thành rất nhiều.
Lưu Phong quyết định trước khi rời Phong Thành sẽ phải chỉnh đốn xong xuôi Long Vệ Quân. Hai mươi vạn đại quân cũng đủ kiến tạo thành một đại quân đoàn. Quân đoàn trưởng tất nhiên phải do người được hắn có thể tin tưởng chính là Vương Đông Đông. Quân đoàn sẽ có tên là Phượng Hoàng quân đoàn.
Được Vương Đức Vọng dạy dỗ từ nhỏ, Vương Đông Đông kỳ thực rất có năng lực chỉ huy. Thời gian trước chẳng qua không có cơ hội cho nàng phát huy tài năng, lần này nên cho nàng có cơ hội thi triển quyền cước a.
Vấn đề then chốt là, để cho Vương Đông Đông nắm giữ Phượng Hoàng quân đoàn hắn rất yên tâm. Hiện giờ bên người Lưu Phong, ngoại trừ Hắc Vân, Thiên Đại đã có lời thề linh hồn của Hắc ám võ sĩ để tuyệt đối có thể tin cậy được thì cũng chỉ có những nữ nhân bên cạnh hắn. Tiếp theo mới đến đám bộ hạ cũ của Thái tử.
...
Bình minh vừa lên, mặt trời rạng rỡ. < Triêu dương sơ thăng, hà quang vạn trượng > Phong Thành đắm chìm trong ánh sáng ban mai dần dần cho thấy tiếng ồn ào vang lên báo hiệu một đô thị phồn hoa vừa hình thành. Lưu Phong đứng trên cổng thành nhìn xuống người đi lại trên con đường thông đạo phía dưới, nhịn không được cảm thán than nhẹ, trong mắt lộ ra tình cảm ấm áp. Nhớ tới buổi đầu của Phong Thành so với bây giờ, trong lòng xúc động không thôi.
Đây là một thành trì do mình tự thân sáng lập a.
Hôm nay, Lưu Phong đối với Phong Thành còn có một tình cảm khác.
Lưu Phong quay đầu nhìn về phía Ân Tố Tố đang mệt mỏi bên cạnh cười nói: “TốTố, có phải hạ thân có chút không thoải mái...”
Ân Tố Tố trợn tròn đôi mắt đẹp, không có chút máu < bạch liễu tha nhất nhãn >, tức giận nói: “Đại sắc lang, chàng thật không biết xấu hổ mà. Cũng tại chàng đã hại người ta bây giờ...”
Lưu Phong cười khổ nói: “Oan uổng a, đêm qua ai đã điên cuồng đòi nữa... nữa... Ta đúng là oan uổng mà... Nàng cũng không biết, ta thiếu chút nữa đã bị nàng và Thanh Nghi biến thành phế nhân a...”
Ân Tố Tố nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng, bật cười, đôi mi thanh tú mở lớn, dịu dàng nói: “Hừ, chờ sau khi chàng đi, tỷ muội chúng ta sẽ thương lượng lại rồi nhất định phải làm một cái giường lớn hơn...”
Lưu Phong ngượng ngùng cười, xem ra bản thân trước khi đi vẫn còn bị đè nén a. Bất quá bị đè nén như vậy, ta thích.
Ngừng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: “Tố Tố, kỳ thực ta cũng không muốn mình phải rời khỏi nơi đây. Phong Thành là nơi tự tay ta sáng lập, được xây dựng theo ý tưởng của ta. Ta hy vọng có thể bỏ qua hết tất cả mọi phiền muộn, trở về Phong Thành cùng các nàng sống cuộc đời sảng khoái”
Thân thể mềm mại của Ân Tố Tố khẽ run, đôi mắt đẹp ầng ậng nước. Nàng đi tới nghiêm trang nói: “Lão công, sẽ có một ngày... , Thiếp tin tưởng”
Ánh mắt Lưu Phong toát ra cảm tình sâu sắc, lớn tiếng nói: “Tốt, sẽ có một ngày như vậy. Ta tin tưởng sớm muộn cũng cho các nàng cuộc sống yên ổn hạnh phúc”
“Chàng định lúc nào thì đi?” Vẫn còn chuyện trọng yếu phải làm mà, nàng cười khổ nói: “Qua đêm nay hẵng đi nha, bọn tỷ muội đều rất chờ mong...”
Lưu Phong mỉm cười, ngửa đầu nhìn bầu trời, nói: “Sau hai ngày nữa.”
“Còn muốn chạy, sợ là ngươi đi không được nha?” Đột nhiên, một âm thanh thảm khốc từ xa vang lên.