Chương 57: Chẳng Lẽ Hắn Là Pê-Đê


Nữ tử thấy Lưu Phong nhìn chằm chằm vào hai vú của mình, cũng có chút xấu hổ, muốn dùng hai tay che lại, nhưng lại sợ ma ma trách phạt. Cũng may Lưu Phong không quên mục đích của chính mình, vội vàng phục hồi tinh thần lại, cầm lấy cái áo ngực, cất giọng nói: “Các vị, ta bây giờ ta sẽ làm mẫu, mọi người nhìn kỹ, đợi lát nữa các ngươi sẽ chiếu theo phương pháp của ta mà mặc vào.” Nói xong Lưu Phong liền tự mình mặc chiếc áo ngực cho nữ tử này.

Lão bảo ánh mắt không kém, vội hỏi: “Các ngươi đã nhìn rõ chưa?”

“Công tử gia, ma ma, chúng ta đều đã thấy.” Kỳ thật cũng có mấy nữ tử muốn nói là không, muốn để cho Lưu Phong giúp bọn họ mặc áo. Nhưng cũng hiểu được Lưu công tử là một người đứng đắn, nghiêm chỉnh, nên chưa kịp nói ra khỏi miệng đã lập tức nuốt lại vào bụng.

Rất nhanh chóng một đám cô nương xanh xanh đỏ đỏ bắt đầu cởi áo, lộ ra song nhũ trắng như tuyết, bốn phía nhất thời phát ra ngập tràn mùi vị của đậu hũ non.

Lưu Phong do dự một chút, quay đầu đi ra, hắn nghĩ mình đứng tại đây có chút không ổn, chính mình tốt xấu gì cũng là đến từ xã hội hiện đại, là một thanh niên tốt, hắn cũng có nguyên tắc làm người của mình.

Đám cô nương thấy Lưu Phong rời đi, không khỏi có chút thất vọng, vốn còn muốn trước mặt Lưu Phong khoe bộ ngực hoàn mỹ của mình, bất quá bây giờ đã không còn cơ hội nữa.

Đàn bà đối với áo ngực của mình tựa hồ có được lĩnh ngộ trời sinh, chỉ nhìn thoáng qua, các nàng liền hiểu được nguyên ủy của nó, thời gian không lâu sau đã dựa vào kích cỡ của thân thể, tìm được áo ngực thích hợp với mình mặc vào.

Sau đó, Lưu Phong dựa theo kiếp trước mà hướng dẫn các nàng thực hiện các hành vi biểu diễn kích tình như thế nào, cẩn thận miêu tả một chút, để các nàng có thể hình dung ra.

Đám nữ nhân này mặc dù bao năm chinh chiến nơi phong nguyệt, nhưng vẫn hiểu được Lưu Phong miêu tả cảnh tượng này quá mức chấn động. Đối với các nàng thì chuyện trước mặt bao nhiêu người lại cởi bỏ hết quần áo biểu diễn thì dường như là quá lộ liễu.

Cho đến khi Lưu Phong ra hiệu cho lão bảo hứa hẹn sau mỗi màn trình diễn một người mỗi đêm có thể thu được hai mươi lượng bạc, đám cô nương ‘thẹn thùng’ này mới vui vẻ đáp ứng.

Kế tiếp Lưu Phong tuyển ra mấy người, cái vóc người thon thả bốc lửa đối với các nàng giảng giải yếu lĩnh và động tác, kết hợp sao cho tốt các tác dụng của vũ đạo và tiếng rên rỉ.

“Công tử gia, người nói là phải rên rỉ như lúc lên giường đúng không? Người yên tâm, bọn tỷ muội chúng ta rất giỏi về vấn đề này, mấy ngày trước Trương viên ngoại tại cửa đông thành Giang Nam, còn chưa kịp làm gì cả, chỉ nghe ta rên rỉ vài tiếng đã đạt đến cực hạn, xuất tinh như mưa... công tử có tin không? Nếu không tin, bây giờ ta rên cho công tử nghe.” nữ tử nọ tựa hồ cố ý đùa giỡn Lưu Phong, thân thể vặn vẹo hướng Lưu Phong, làn môi anh đào hé mở, phát ra tiếng rên rỉ mê người.

Hay thật, nữ tử trước mắt dùng chữ quốc ngữ để rên rỉ, so với tiếng rên rỉ trong phim xxx mà hắn xem tại kiếp trước thì hay hơn nhiều.

Bất quá, Lưu Phong không định đến thế giới này để nghe tiếng rên, hắn vẫn định quyết tâm chấm dứt kiếp sống xử nam của mình. Hắn không muốn để cho hạ thể, tiểu đệ đệ bị sưng huyết liên tục như vậy, rất dễ bị liệt dương. Tại thời đại này, chưa nói đến liệt dương không có thuốc chữa mà ngay cả ho khan cảm mạo cũng có thể gây chết người.

“Dừng lại, không cần rên nữa, ngươi phát âm rất tốt, đúng rồi, bất quá, khi chánh thức biểu diễn thì âm lượng nên lớn hơn nữa.” Lưu Phong nghiêm trang bình luận.

Nữ tử nọ có chút thất vọng, công phu rên rỉ của chính mình thanh danh vang xa trong phạm vi mười tám dặm quanh đây, chỉ cần là nam nhân thì không có ai có thể chịu được, thật không ngờ hôm nay công tử xinh đẹp này hết lần này tới lần khác không có chút gì phản ứng, còn nói chính mình rên rỉ rất tốt, thôi bỏ đi, ta cũng không phải là ca sĩ để mà rên hay hơn.

“Chẳng lẻ hắn là thỏ tử (pê-đê)?” nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nữ tử đột nhiên ngộ ra nguyên nhân trong, không phải mị lực của chính mình không đủ, mà là nàng và hắn vốn giống nhau một điểm, hắn cũng thích đàn ông, nàng cũng vậy.

Bởi vì quá phong lưu tuấn tú mà Lưu Phong lại bị cho rằng hắn là thỏ tử!

Đáng thương là Lưu Phong không biết ý nghĩ trong lòng của nàng, nếu không e là hắn sẽ cưỡng gian nàng ngay tại đây để chứng minh hùng phong nam nhân của mình.

Trải qua hai canh giờ giảng giải và tập luyện, đám cô nương cuối cùng cũng đã hiểu rõ thứ mà Lưu Phong miêu tả, đó chính là một màn biểu diễn, kích thích dụ hoặc người khác.

Ngày thứ hai, Lưu Phong để cho lão bảo gọi tới Túy Xuân lâu một đội nhạc công.

Nói là nhạc đội, kỳ thật chỉ là một đám nhạc khí có một hai đàn tỳ bà, hai đàn nhị, đàn tranh, thổi tiêu... tổng cộng gần mười người.

Lưu Phong tận lực nhớ lại các bản nhạc kích dục tại kiếp trước, cố gắng mô tả cho đám nhạc công này.

Đám nhạc công này đều là đại hành gia, đối với âm nhạc cảm ngộ rất cao, mặc dù là bất đồng thời đại thế nhưng chỉ cần Lưu Phong diễn giải đến lần thứ hai đã nắm được quy luật của loại nhạc này.

Bất quá lại xuất hiện một vấn đề khác, đó chính là tại thời đại này các nhạc cụ quá thô sơ, không thể diễn tả được hết âm thanh kích dục.

Lưu Phong âm thầm cười khổ, chính mình tại kiếp trước cũng chỉ là một người thường, ngoại trừ có chút hiểu biết ra thì cũng không cách nào tại thời đại này tạo ra được những thứ như guitar điện hay piano...

Bất đắc dĩ Lưu Phong không thể làm gì khác hơn là để cho đám đại hành gia này tự mình mày mò, dù sao thì cũng chỉ còn cách vận dụng tất cả phương tiện âm nhạc đang có để đạt hiệu quả cao nhất, đó là kích thích dục vọng.

Ngày thứ hai Lưu Phong không đến, lão bảo thống lĩnh hai mươi cô nương nóng bỏng chăm chỉ luyện tập từ sáng cho đến đêm khuya mới đi nghỉ.

Ngày thứ ba Lưu Phong vẫn không đến, người phụ trách nhạc đội và ma ma thương nghị một chút, để cho hai bộ phận nhân mã bắt đầu hợp luyện với nhau. Thời gian một ngày trôi qua quả nhiên là hiệu quả thật phi thường.

Cho đến giữa trưa ngày thứ sáu, Lưu Phong mới mang theo Vương Bảo Nhi cùng đến đây.

Bên trong luyện thất chính giữa trung ương, một người, một cột gỗ nổi bật trên đài. Một nữ tử thân mặc nội y màu đen đang đứng bên cột gỗ, thở hổn hển, toàn thân phát ra dục tính mê người, vặn vẹo vung vẩy hai chân thon thả, hai tay không ngừng vuốt ve chà xát lên các bộ phận mẫn cảm trên người, phát ra tiếng rên rỉ thật kích thích người xem.

Nữ tử đó cứ như vậy phối hợp với âm nhạc phô diễn toàn bộ nét đẹp của cơ thể, làm cho toàn bộ luyện thất nhất thời tràn ngập không khí kích dục.

Vương Bảo Nhi sống hai mươi năm không món phong nguyệt nào là không biết thế nhưng một cảnh biểu diễn nóng bỏng, kích thích như thế này thì hắn chưa bao giờ được thấy qua, bất giác máu huyết trong người sục sôi, hạ thân cương cứng mãnh liệt...

Hi Du Hoa Tùng - Chương #57