Chương 46: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân


Buổi sáng sau khi tỉnh giấc, Lưu Phong lập tức đi tìm Tố nương hỏi xem ba người Đình Nhi có quay trở lại hay không. Đáng tiếc là họ vẫn không thấy quay trở lại.

Ăn điểm tâm xong, hắn một mình ra khỏi Phượng viên nhàn hạ tản bộ, dọc đường đi hắn nhìn đông ngó tây, bất giác một lát đã vượt qua hai con phố náo nhiệt.

Chớp mắt đã đến giờ cơm trưa, hắn quyết định tìm một tửu lâu ăn uống, tối sẽ về Di Hồng viện ăn món ăn của Liễu Thanh Nghi nấu sau.

Hắn cứ thế mà vừa đi, vừa nghiêng ngó, vượt qua mấy tòa tửu lâu nhưng vẫn chưa thấy chỗ nào hợp nhãn.

Bỗng nhiên một mùi hương kì dị phiêu đãng trong không khí bay đến. Lưu Phong hít hít mũi, đoạn khen:

-Thơm thật, mùi thịt thật là thơm quá.

Ánh mắt quét ra xa đã thấy phía trước xuất hiện một tòa tửu lâu.

Tiến đến xem xét, Lưu Phong phát hiện ra đúng như dự liệu của hắn, thực khách của tửu lâu này rất đông.

Lưu Phong vừa bước tới lập tức một tiểu nhị nhanh nhẩu bước đến đón tiếp:

-Vị công tử này, xin mời vào trong.

Lưu Phong tìm một bàn trống, hai con mắt đảo qua đảo lại tìm thức ăn mà lúc nãy hắn đã ngửi thấy: “À, thật là thơm... cho ta một phần... như thế trước đã.”

“Công tử, người thật là biết thưởng thức, đây chính đặc sản của tiểu điếm chúng tôi chính là gà Tây Hồ nấu đông, được nấu theo phương pháp bí truyền của cung đình.” Tên tiểu nhị được thế liền sổ ra một tràng khoe khoang.

Lưu Phong cười nói:

-Nhanh lên, sáng đến giờ ta đi đường đã mệt lắm rồi.

Sáng nay Lưu Phong tâm tình không tốt, ăn điểm tâm rất ít, bây giờ đã cảm thấy đói meo.

“Công tử chờ một chút, ta đi vào bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho ngài.”

Một lát sau lại thấy một tên tiểu nhị đến đem cho hắn xem một tờ thực đơn.

-Công tử, người xem qua thực đơn của bổn tiệm chưa?

Lưu Phong tiếp nhận thực đơn liếc thoáng qua chỉ thấy trong đó liệt kê:

-Vịt nấu chao, đậu hũ bát trân, tổ yến ngào đường, bàn tay gấu nhồi hạt sen, bồ câu nướng ống tre...

Tiểu nhị nhìn sắc mặt Lưu Phong không có biểu hiện gì, vội vàng nói:

-Công tử, tất cả những món ăn này đều là những món đặc sắc nhất tại bổn tiệm. nếu như người muốn dùng thử, để tiểu nhân đi bảo nhà bếp chuẩn bị.

Lưu Phong thản nhiên nói:

-Có gì ngon cứ mang hết ra.

Dù sao thì tiền bạc của hắn cũng là của Trương Mỹ Nhân cấp cho, thuận tay hắn còn thưởng cho tiểu nhị thêm một thỏi bạc vụn.

Có tiền quả thật là mua tiên cũng được, trong chốc lát rượu thịt đã được dọn ra đầy trên bàn. Lưu Phong ăn thử một miếng gà Tây Hồ nấu đông, quả nhiên là mùi vị thật đặc biệt.

“Ngon lắm.” Lưu Phong tán thưởng, không ngừng gắp thức ăn cho vào miệng.

Lúc này đột nhiên từ cửa truyền đến vài tiếng ồn ào. Hắn nhìn lại chỉ thấy có một người cầm đầu một toán người, tiến vào tửu lâu, đám người nay ai cũng đeo đao vác kiếm. Theo những bộ phim cổ trang mà hắn đã xem thì những người như thế này chính là nhưng vai phản diện, không phải tốt đẹp gì.

Quả nhiên là đám người này không vào ăn uống mà đứng giữa đại sảnh ngó nghiêng tìm kiếm.

Cuối cùng người thủ lĩnh của nhóm người đó, ánh mắt dừng lại trên người một nữ nhân đang ăn cơm. Lưu Phong cũng theo thế mà nhìn nữ tử. Chỉ thấy nữ nhân này dáng người thon thả, mắt ngọc, mày ngài, da dẻ trắng nõn, tóc dài chấm lưng, khuôn mặt đẹp như tạc... Thực là một vưu vật.

“Đại ca, có phải nữ nhân này đã lừa gạt đại ca hay không?” Một người lùn mập dáng vẻ hèn hạ, ăn mặc như khất cái quay sang nói với hán tử cầm đầu.

Người thủ lĩnh lạnh lùng trả lời:

-Không sai, tiểu tam tử, nhãn lực của ngươi thật tốt, chuyện này thành công, ngươi cũng có công lớn.

Gã tiểu nhân dáng người hèn mọn nghe nam tử nói vậy liền cung kính gật đầu rồi đi ra ngoài.

Nam tử nọ trực tiếp đi thẳng đến bên cạnh bàn của nữ nhân, cung tay lễ phép hỏi:

-Vị tiểu thư này, nếu không ngại có thể cho tại hạ ngồi chung bàn không?

Nữ tử lúc này mới ngước mặt lên, khẽ liếc nhìn hắn, có vẻ bực tức, hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không đồng ý.

“Tại hạ là Bạch Thiên Kiệt ngoại hiệu Tiểu Bạch Long, ta thấy cô nương dung nhan diễm lệ, nghi biểu bất phàm, muốn cùng nàng kết giao, không biết ý tiểu thư như thế nào?”

Nữ nhân không nghĩ ra lại có kẻ mặt dày như vậy, giọng nói lạnh tanh cất lên:

-Các hạ thân phận cao quý, ta e rằng mình không có vinh hạnh đó.

Gã nọ thấy mỹ nhân cự tuyệt, trong mắt xuất hiện vẻ giận dữ, mặc dù là không công khai, thế nhưng tại địa phận của Giang Nam hắn quả thật là cũng có chút danh tiếng. Ngày thường đi chơi tán gái, không ai dám thẳng thừng từ chối như vậy. Hôm nay đã hai lần bị nữ nhân này cự tuyệt, nhất thời trong lòng nổi cơn thịnh nộ.

Lưu Phong chứng kiến cảnh tượng này cũng cảm thấy kỳ lạ, từ tiểu nhị cho đến khách nhân trong quán, ai cũng im lặng, ngay cả ăn cơm cũng không dám phát ra tiếng động, còn có một ít người nhát gan, lẳng lặng rời khỏi...

Lưu Phong lập tức suy đoán gã này chắc là có một chút thân phận, ngày thường ngang tang hống hách lắm đây, cho nên mọi người đối với hắn mới kinh sợ như vậy.

“Lão thiên lại ban cho ta cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.” Lưu Phong vừa ăn vừa quan sát sự việc, chờ khi thích hợp sẽ ra tay cứu giúp nữ nhân kia.

Nữ nhân thấy gã nọ cứ mặt dày mày dạn, tặc nhãn giương lên nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, nhất thời giận dữ, mắt phượng trợn tròn, nói:

-Ta đang ăn cơm, xin ngươi để yên cho ta, ta không muốn bị quấy rầy.

“Xú nương môn, ngươi có biết ta là ai không? Tại thành Giang Nam này ai mà không biết ta là Ngọc Diện Tiểu Bạch Long. Nói thật cho ngươi biết, hôm nay lão tử thấy ngươi mặt mũi xinh xắn cho nên muốn mời ngươi cùng hoan hảo một ngày, không ngờ ngươi lại cự tuyệt.” Người nọ thấy thiếu nữ chống đối lại hắn, lại thêm thấy nàng thân cô thế cô. Không có hộ vệ cũng không có nha hoàn theo hầu.

Lưu Phong liền gọi tiểu nhị lại, thấp giọng hỏi: “Người kia lai lịch như thế nào?”

Tiểu nhị nguyên là cũng không muốn lắm chuyện thế nhưng hắn nhớ tới thỏi bạc Lưu Phong đã thưởng cho lúc nãy, vội vàng hạ giọng nói:

-Công tử chẳng lẽ không phải là người ở đây? Người này tên là Bạch Thiên Kiệt ngoại hiệu là Ngọc Diện Tiểu Bạch Long, hắn cùng công tử con trai Tuần phủ đại nhân là huynh đệ kết bái. Thường ngày hoành hành bá đạo đã chà đạp không biết bao nhiêu thiếu nữ nhà lành. Vị tiểu thư này hôm nay xem như là xui xẻo... Quả thật là tạo nghiệt, tạo nghiệt...”

Hừ, Vương Bảo Nhi còn bị ta dạy cho một bài học. Bạch Thiên Kiệt thì là cái thứ gì chứ. Xem ta chỉnh hắn như thế nào.

Bất quá xem ra cũng phải cảm ơn hai tên lưu manh này. Nhờ thế mà Lưu Phong mới có nhiều cơ hội thể hiện bản lãnh anh hùng cứu mỹ nhân.

Hi Du Hoa Tùng - Chương #46