Chương 341: Tình Báo Miễn Phí


Duẫn vương vẫn không hề rên lên một tiếng. Được làm vua, thua làm giặc. Đạo lý này vĩnh viễn không thay đổi. Duẫn vương đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết.

Từ một khía cạnh nào đó thì biểu hiện của Duẫn vương giờ phút này quả thực cũng là một hảo hán tử.

“Ngươi không nói, ngươi không biết nói sao? Hay là ngươi cho là ta đã già nên không thèm để vào mắt?” Hoa Hạ đại đế hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua một lượt đám bá quan, vẻ mặt thật sự âm trầm khó đoán.

Trong đại điện nhất thời biến thành một bầu không khí nặng nề, ai cũng không dám nói chuyện.

Duẫn vương bởi vì đau đớn mà sắc mặt trở nên tái nhợt, nửa người máu tươi ứa ra. Giờ phút này nhìn hắn có phần dữ tợn.

Hoa Hạ đại đế trong mắt hiện lại vài đạo dị sắc, đột nhiên đi về phía trước vài bước, khẽ ghé sát lỗ tai Duẫn vương nói nhỏ: “Ngươi không nói, không lẽ đợi chết hay sao? Không lẽ ngươi cho rằng phụ hoàng thật sự muốn giết ngươi?”

Duẫn vương khẽ giật mình, nhưng không lên tiếng. Ngoại trừ cái câu thừa nhận có tội, hắn quả là không biết nói thêm gì nữa.”

Hoa Hạ đại đế cười lạnh vài tiếng, trợn mắt nhìn Duẫn vương, cười nói: “Hay lắm, hay lắm, quả là có chút tiết khí của con cháu Chu gia. Thật là đáng khen.”

“Nói đi, ngươi muốn ta xử trí ngươi thế nào?” Hoa Hạ đại đế cười lạnh hỏi.

Duẫn vương như trước, không hề mở miệng. Từ đầu đến cưới, hắn chỉ biết cúi đầu, ngay cả một cái liếc mắt nhìn Hoa Hạ đại đế cũng không dám.

Lưu Phong thấy rõ ràng trên mặt Hoàng thái tôn lộ ra một nét vui mừng nhưng bất quá cũng không quá lộ liễu. Dù sao thì hôm nay có thể là Duẫn vương nhưng ngày mai rất có thể người đang quỳ giữa điện lại là hắn.

Từ ngày xảy ra chuyện, Hoa Hạ đại đế quả thật đã thay đổi. Hắn đã không còn là lão gia gia hiền lành như trước nữa.

“Các vị ái khanh, các ngươi nói nên xử trí nghịch tử này như thế nào?” Hoa Hạ đại đế ánh mắt bắn ra hàn quan, chuyển thân nhìn bá quan văn võ.

Trong điện vẫn như trước, bất kể là người của Đông cung hay người của Yến phủ đều không ai dám hé răng nói một lời. Hoa Hạ đại đế muốn thông qua Duẫn vương, cảnh cáo mọi người một chuyện. Chừng nào hắn vẫn còn sống thì vẫn là đế vương duy nhất của Hoa Hạ đế quốc.

Hoa Hạ đại đế sắc mặt sa sầm xuống, quát: “Duẫn vương bị câm, các ngươi cũng bị câm. Ngày thường không phải các ngươi nói rất nhiều sao?”

“Hình Văn Danh, ngày thường thượng triều không phải ngươi nói nhiều nhất hay sao? Trương ái khanh, ngươi nói trẫm nên làm thế nào?”... Hoa Hạ đại đế thở dài, lạnh lùng cười: “Các ngươi đều im lặng, hay lắm, chuyện không liên quan đến thì im lặng...”

Lưu Phong nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hoa Hạ đại đế, hiểu được lão hoàng đế cũng không thật sự muốn giết Duẫn vương. Đáng tiếc chuyện này có chút khó khăn. Nếu không có ai chủ động xin tha cho Duẫn vương thì Hoa Hạ đại đế tuyệt đối không thể xuống thang. Bởi vì chuyện này có liên quan đến quốc pháp, hơn nữa lại là chuyện trong hoàng gia. Nếu không xử nghiêm thì không được.

Lưu Phong ý thức được chuyện này, Duẫn vương cũng ý thức được. Hắn vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho những người có quan hệ tốt với mình. Bất quá họ không phải không thấy mà căn bản là họ làm như không hiểu ý của hắn.

Đúng vậy, ai dám mạo hiểm đắc tội với lão hoàng đế chứ?

Ai có thể dám chắc Hoa Hạ đại đế sẽ tha cho Duẫn vương.

Nếu không nắm chắc mười phần thì không ai dám đem mạng nhỏ mình ra đùa cợt được.

Sự nhẫn nại của Hoa Hạ đại đế cũng có giới hạn, hắn quả thật là đang chờ đợi một cơ hội, chờ một người giúp mình xuống thang nhưng nhìn quanh thì đám bá quan trước mặt không ai dám nguyện ý bước ra vì Duẫn vương.

Đối mặt với tình thế này, lão hoàng đế cũng giống như đang cưỡi hổ vậy, thật sự khó xuống.

Nói cho cùng thì lão hoàng đế cũng không muốn giết con mình. Dù sao thì hắn cũng là con mình. Hổ dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ lão hoàng đế so với hổ dữ còn tàn nhẫn hơn?

Duẫn vương lúc này trong lòng có một tia hy vọng, quay đầu nhìn về phía các đại thần cầu cứu, hy vọng sẽ có ai đó vì hắn cầu hoàng đế tha tội.

Bất quá nhìn hai ba vòng vẫn không có ai bước ra.

Duẫn vương đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười bất lực. Cho đến ngày hôm nay hắn mới hiểu bản thân hắn ngay cả một bằng hữu cũng không có.

Hoa Hạ đại đế cũng vì con mình mà cảm thấy bi ai, đây là Thân vương cao cao tại thượng ư?

Một khi gặp rủi ro thì cũng chỉ biết phó mặc.

Rốt cuộc trong ánh mắt của Duẫn vương đã lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hoa Hạ đại đế cho hắn cơ hội nhưng bởi vì không có ai vì hắn xuất đầu mà cơ hội đã trôi đi trong gang tấc.

“Bệ hạ, thần có chuyện muốn bẩm báo.”

Đột nhiên Lưu Phong tiến lên, cung kính nói: “Thần có ý kiến.”

Lão hoàng đế nao nao, do dự một chút, trầm giọng nói: “Lưu ái khanh có chuyện gì, cứ nói.”

Bệ hạ, vi thần nghĩ Duẫn vương điện hạ chưa đáng tội chết?” Lưu Phong chậm rãi nói ra mục đích của mình. Hắn vì Duẫn vươn mà cầu xin.

Hoa Hạ đại đế trong mắt hiện lên một sự tán dương. Trong lòng thở phào một hơi, trầm giọng hỏi: “Được rồi, ngươi nói lý lẽ của ngươi xem.”

Lưu Phong gật đầu, chậm rãi nói: “Duẫn vương điện hạ cố nhiên là phạm vào tử tội nhưng người dám chủ động nhận tội, cho nên phải được giảm hình phạt. Theo ý kiến của thần thì bệ hạ có thể cắt đi vương tước của điện hạ, giáng xuống làm thứ dân.” Ý của Lưu Phong rất rõ ràng, tử tội có thể miễn, chỉ là tước đi quyền lực.

Ý nghĩ này cũng giống với ý nghĩ trong đầu của Hoa Hạ đại đế. Không phải giết Duẫn vương nhưng vẫn có thể thị uy.

Ngày hôm nay thông qua chuyện Duẫn vương, Hoa Hạ đại đế chính là muốn nói cho bá quan văn võ một điều, chỉ cần lão còn tại vị thì đừng ai nghĩ đến chuyện mạo phạm đến sự uy nghiêm của lão.

Duẫn vương nghe Lưu Phong nói, rõ ràng là cảm thấy ngạc nhiên. Quan viên trong toàn đại điện đều không ai dám vì hắn cầu khẩn nhưng Lưu Phong thì lại ngược lại. Hắn và Lưu Phong không quen biết, hơn nữa Lưu Phong là quan viên còn trẻ, có cầu khẩn thì cũng không có bao nhiêu phân lượng, nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh Lưu Phong mới là người cứu hắn.

“Tốt, chuẩn y lời ái khanh vừa nói, tước bỏ vương tước của Duẫn vương, thu hồi lãnh địa, biếm thành thứ dân.” Hoa Hạ đại đế tuyên bố trừng phạt Duẫn vương xong cũng không cảm thấy cao hứng, ngược lại trong lòng lại có một chút mất mát.

“Tạ phụ hoàng khai ân.” Duẫn vương quỳ dưới đất tạ ơn.

Sau đó Duẫn vương đứng dậy, nhìn Lưu Phong ôm quyền cảm tạ. Lưu Phong cũng không chối từ, nhìn Duẫn vương cúi đầu. Quả thật hôm nay một mạng của Duẫn vương là do hắn cứu.

Duẫn vương bị biếm thành thứ dân, nguy cơ từ hai mươi ngàn quân Tam vệ dưới tay hắn đã hoàn toàn được giải trừ.

Vì phòng ngừa tại lãnh địa của Duẫn vương sinh biến nên Hoa Hạ đại đế đã phong tỏa, ém nhẹm tin tức Duẫn vương bị phế. Sai người mang theo hổ phù của Duẫn vương, ngay trong đêm đi tiếp nhận hai mươi vạn Tam vệ quân của hắn.

Chuyện của Duẫn vương cũng khiến cho Lưu Phong nhìn nhận rõ hơn về sự vô tình trong gia đình đế vương. Ác cảm của hắn đối với Thái tử phi cũng tăng lên vài phần.

Liên tiếp vài ngày tâm tình của Lưu Phong đều không tốt, cả ngày hắn ở trong phòng tu luyện, quên đi những chuyện khiến cho hắn không hài lòng.

Mười ngày sau, vào một buổi chiều. Vương Bảo Nhi có việc gấp cần gặp hắn, mới đi vào phòng gọi Lưu Phong.

“Đại ca, tổ chức Hắc Ám võ sĩ muốn mời người nói chuyện.”

“Bọn họ biết đường tìm đến ngươi, xem ra công tác tình báo cũng có chút hữu dụng.” Lưu Phong khẽ cười một tiếng, nói: “Là người của Y Đẳng đúng không? Hắn có nói gì nữa không?”

Vương Bảo Nhi gật đầu nói: “Đại ca, người thật sự là thần minh, quả là Y Đẳng. Hắn nói trưởng lão hội muốn nói chuyện với đại ca. Vì tỏ vẻ thành ý, họ đặc biệt tặng cho đại ca một tin tình báo miễn phí. Đây, lá thư này chỉ dùng sáp nến để phong khẩu đệ cũng chưa mở ra xem.”

Lưu Phong tiếp nhận, mở ra đọc, trong mắt hiện lên một đạo dị sắc: “Quả nhiên là thế...”

Lưu Phong ngàn lần cũng không nghĩ tới Hắc Ám tổ chức có thể cung cấp tin tình báo mà ngay cả Nữ Nhân Hoa cũng không tra ra. Nếu đúng như vậy thì tin tình báo này có thể trợ giúp cho Lưu Phong rất nhiều. Bất quá hắn vẫn nghi ngờ, không biết tin tức này có chính xác không.

Hi Du Hoa Tùng - Chương #341