Trời vừa chạng vạng tối, Phượng viên bắt đầu lên đèn, toàn bộ hành lang bao quanh Phượng viên đều được thắp sáng lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như ban ngày.
Trương Mỹ Nhân lúc này đang nằm trên một chiếc giường màu hồng, tay cầm một quyển cổ thư, chậm rãi đọc. Ngồi bên cạnh giường chính là nha hoàn Như Ngọc, chốc chốc lại đứng dậy châm thêm nến, thêm nước cho chủ nhân.
“Như Ngọc, Tố nương có đến chưa? Sao vẫn chưa tìm được Phong nhi?” Trương Mỹ Nhân rốt cuộc cũng rời mắt khỏi quyển sách, ngẩng đầu lên, thờ ơ hỏi.
Như Ngọc vội vàng trả lời:
-Bẩm chủ nhân, có lẽ vẫn chưa tìm thấy. nhưng người không cần lo lắng. Tin rằng Tố nương sẽ nhanh cho người báo tin.
Trương Mỹ Nhân lạnh lùng nói:
-Truyền lệnh xuống nói Tố nương phái Phượng vệ đi tìm hắn cho ta.
Như Ngọc hơi kinh hãi, trong lòng có chút khó hiểu, ả biết rõ chủ nhân của mình không thích Lưu Phong nhưng hành động lại như thể đối với Lưu Phong rất quan tâm, thậm chí không tiếc sử dụng đến Phượng vệ thần bí.
Trương Mỹ Nhân như nhìn thấu suy nghĩ của Như Ngọc, giọng đều đều tiếp tục nói:
-Như Ngọc, ngươi theo hầu ta nhiều năm như vậy, ta cũng coi ngươi như là tâm phúc của ta, để ta nói cho ngươi biết. Ta thật sự là không thích Phong nhi nhưng bất kể như thế nào hắn vẫn là thiếu gia của Phượng viên cho nên mọi việc liên quan đến an nguy của hắn phải hết sức cẩn trọng.
Như Ngọc gật đầu:
-Nô tỳ đã hiểu, để nô tỳ truyền mệnh lệnh của chủ nhân xuống.
Đợi cho Như Ngọc rời đi khỏi, Trương Mỹ Nhân sắc mặt có chút biến đổi, khẽ lẩm bẩm:
-Lưu Phong ơi là Lưu Phong, vốn là ta muốn trao cho ngươi một mối hảo nhân duyên, không ngờ người không biết tốt xấu lại phá hỏng, lần này xem ta chỉnh ngươi như thế nào.
...
Trong đêm tối, từng làn gió nhè nhẹ lạnh lẽo thổi qua, ánh trăng hờ hững trôi trên bầu trời... Bên một vách núi cheo leo, một vị đạo sĩ trung niên đứng trên một mỏm đá, ngẩng đầu quan sát thiên tượng, hai mắt ánh lên vẻ suy tư...
Đột nhiên từ xa xuất hiện một đạo nhân ảnh. Đạo sĩ trung niên lập tức hồi phục tinh thần chăm chú nhìn theo. Bóng người từ phía xa khẽ chớp lên rồi đột nhiên lại biến mất.
“Là ngươi sao? Đạo Diễn?” Trung niên đạo sĩ tựa như đã biết trước được thân phận của bóng người, lập tức cao giọng hỏi.
“Thiên Sư, năm năm không gặp, không nghĩ ra ngươi vẫn như trước, uy phong lẫm liệt, phong thái không hề suy giảm.” Trong bóng tối, một tiếng thở dài khẽ vọng đến.
Ánh trăng lúc này xuyên qua các ngọn cây, lúc ẩn lúc hiện, thanh âm phát ra phiêu hốt không ngừng vang vọng tứ bề.
“Đạo Diễn, nếu đã tới đây sao không mau hiện thân, hành tung ám muội dấu đầu lòi đuôi như thế không phải là đã làm ảnh hưởng đến thân phận đệ nhất mưu sĩ của Yến vương hay sao?” Trung niên đạo nhân có chút giận dữ thốt lên.
“Khâm Thiên giám đại nhân, ngươi nên cẩn thận, có khi cái miệng lại làm hại cái thân.” Âm thanh vừa truyền đến thì tại không trung đã xuất hiện một bóng người, người này trang phục phi tăng phi đạo, mắt hình tam giác, bộ dạng hạ lưu vô sỉ, nhưng song nhãn lại bắn ra nhãn quang sắc bén, uy thế bức nhân.
Trung niên đạo nhân hừ lạnh một tiếng, rồi nói:
-Bần đạo đã từ quan, sau này ngươi không cần gọi ta là Khâm Thiên giám đại nhân nữa. Ngươi theo dõi ta đã một ngày một đêm rốt cuộc là muốn gì?
Đạo Diễn cũng không để ý đến thái độ tức giận của Thiên Sư, hắn mỉm cười nói:
-Thiên Sư, chẳng lẽ là ngươi đang giả ngây giả ngô, đáng ra ngươi phải biết chúng ta cùng xuất hiện ở Giang Nam đều có cùng một mục đích đó là tìm ra quý nhân. Bằng bản sự của ngươi không lẽ nhìn không ra chuyện này sao?
Trung niên đạo nhân khẽ rúng động, thở dài một tiếng rồi nói:
-Đạo Diễn, lão đạo có một chuyện không rõ, xin chỉ giáo.
“Ồ!” Đạo Diễn khẽ cười cợt.
-Trong thiên hạ còn có chuyện mà Trương Thiên Sư không rõ, thật là hiếm thấy, nếu như tại hạ có thể mở lời vì Thiên Sư thì quả thật là rất vinh hạnh cho tại hạ.
“Ngươi biết đã biết rõ thiên mệnh, vì sao còn muốn giúp Yến vương tạo phản?” trong mắt trung niên đạo nhân lập tức bắn ra hàn quang, ngữ khí lạnh lẽo như băng thật là làm cho người ta phải rùng mình.
“Trong cung đã biết chuyện Yến vương mưu phản?” Đạo Diễn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trung niên đạo nhân im lặng một lúc, sau đó cất lời:
-Ta hỏi ngươi lại một lần nữa. Ngươi có định dừng tay lại hay không?
“Thiên Sư, ta và ngươi đã biết nhau từ lâu, ngươi hẳn phải biết rõ mục đích làm người của ta. Ta sanh ra chính là để tạo phản. Mũi tên đã bắn ra tuyệt không thể thu hồi lại được. Mặc kệ sau này có chuyện gì phát sinh, ta cũng không quay đầu lại.” Đạo Diễn nói ra điều này hiển nhiên thể hiện rất rõ quyết tâm tạo phản của hắn.
“Đã như vậy, đêm nay ta sẽ giết ngươi, tránh để ngươi giúp sức cho kẻ ác. Thiên hạ tất sẽ trở nên loạn lạc.” Trung niên đạo nhân sắc mặt lạnh lẽo như băng tuyết, song nhãn hiện lên sát khí kinh nhân, miệng nói nhưng trên tay đã xuất hiện một thanh bạch sắc trường kiếm, thân thể cũng từ từ bay lên không trung, bạch quang từ trường kiếm bắt đầu cuồn cuồn phát ra uốn lượn quanh thân thể. Cuối cùng tụ lại mũi kiếm, một tia sáng phảng phất như bạch long rít lên bắn về phía Đạo Diễn.
Trương Thiên Sư và Đạo Diễn vốn là cựu thù, biết rõ bản lãnh của Đạo Diễn, người này vốn tài hoa bất phàm lại là tâm phúc thân cận bên cạnh Yến vương thật sự là mối hiểm họa lớn cho triều đình. Trương Thiên Sư từ lâu đã muốn ra tay giết chết người này nhưng Đạo Diễn ít khi xuất hiện bên ngoài Yến phủ, lại có Yến vương bảo vệ, muốn xuống tay quả thật là việc vạn nan. Hôm nay có cơ hội tốt như thế này, Trương Thiên Sư như thế nào có thể bỏ qua được.
Mắt thấy Thiên Sư miệng nói nhưng tay đã động thủ. Đạo Diễn tuy hơi kinh hãi nhưng tuyệt không bấn loạn, vẫn giữ vững được phong thái của cao thủ, vận khởi đề khí, trong tay lập tức xuất hiện một thanh hắc sắc trường kiếm.
Kiếm quyết lập tức trở nên biến ảo, không phát ra công kích nhưng lại hình thành một mạng lưới vô hình sẵn sàng nghênh đón công kích của đối phương.
Trong chớp mắt kiếm khí quang ảnh đan xen vào nhau tung hoành, không gian như bị xé rách, một tiếng nổ mạnh vang lên, khắp nơi chỉ thấy hắc sắc kiếm khí bắn ra tung tóe rồi biến mất, bạch sắc kiếm khí thì vỡ vụn thành trăm đoạn.
“Thắng làm vua, thua làm giặc. Ngươi tưởng ngươi có thể đại diện cho chính nghĩa ư?” Đạo Diễn khẽ ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo:
-Tương lai nếu ta có thể phò tá Yến vương lên ngôi cửu ngũ thì ta sẽ là chính nghĩa còn ngươi sẽ trở thành tội nhân bị ô danh muôn thuở, ngươi là ác ma còn ta sẽ là thần thánh... Ha ha...
Trương Thiên Sư hừ lạnh một tiếng, giọng điệu chế nhạo nói:
-Ngươi sai rồi, lịch sử từ trước đến giờ không phải cứ dùng cường quyền là có thể thay đổi được... Nếu các ngươi có thể mưu phản thành công thì cũng vẫn chỉ là tiểu nhân mà thôi, hàng ngàn vạn người sẽ nguyền rủa các ngươi là nghịch thần tặc tử, đâu thể nào trở thành Vương giả được. Vương giả vốn là phải coi trọng nhân nghĩa, coi dân là chính... Bọn chuột nhắt các ngươi như thế nào có thể hiểu được. Đạo Diễn, ta tưởng ngươi cũng là bậc anh hùng, tài trí hơn người, bụng đầy kinh luân... nhưng bây giờ ta mới biết ngươi chỉ là một tên tiểu nhân ham thích hư danh quyền lực, vì một chút ân oán riêng tư liền làm chuyện khiến cho thiên hạ lê dân phải thương sanh chịu khổ.
Đạo Diễn vốn là người rất trọng danh vọng quyền lực, thường ngày tại Yến vương phủ được mọi người hết mực coi trọng, thân phận cao quý vô cùng, hôm nay bị Trương Thiên Sư nhục mạ một trận thật là khắc cốt ghi tâm, song mục trợn tròn, chỉ hận không thể ngay lập tức ăn tươi nuốt sống tên đạo sĩ trước mặt.
Đạo Diễn phẫn nộ quát lên, song thủ vũ động, hắc sắc quang mang lập tức như mưa bắn ra u ám cả bầu trời.
Hắc sắc kiếm khí thế như chẻ tre lập tức điên cuồng chém xuống người Trương Thiên Sư.
Thiên Sư thấy kiếm thế vô cùng bá đạo, trong lòng nhất thời kinh hãi, cũng không dám ngạnh tiếp, thân thể lập tức như khinh linh quỷ ảnh thối lui về phía sau, trường kiếm trong tay hoa lên tạo thành một lớp kiếm khí phòng ngự.
Trương Thiên Sư ngay khi thân mình có thể đứng vững liền xoay tròn, vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Đạo Diễn, trường kiếm toàn thân được bao bọc bởi một làn ánh sáng màu trắng hung hãn phóng thẳng ra.