Chương 242: Trương Thiên Sư Xảy Ra Chuyện


Ân Tố Tố cũng đã biết chuyện của tiểu Linh nhi, thấy hắn gọi Lưu Phong là ba ba cũng không ngạc nhiên, chỉ nghĩ thầm trong lòng tiểu nha đầu này thật đáng yêu. Ngồi xổm xuống, ôn nhu nói: “Tiểu tinh linh quỷ, ngươi hỏi chuyện này làm gì. Ta và ba ba của ngươi có chuyện gì cũng không được hỏi.” Thật ra những lời này cũng là cố ý nói cho Bạch Vũ nghe.

“Ngươi...” Bạch Vũ mắt có chút đỏ lên, cắn răng trừng mắt nhìn Lưu Phong một cái, : “Đại ca, sau này thanh âm nên nhỏ một chút.”

Ân Tố Tố nghe vậy không vui, rên rỉ nhỏ một chút? Ngươi là nữ nhân, sao lại có thể nói những lời như vậy.

Liễu Thanh Nghi nãy giờ quan sát, hiểu được chuyện có chút không đúng, vội vàng kéo Bạch Vũ lôi đi. Ai ngờ Bạch Vũ thấy Liễu Thanh Nghi đi đến, lại muốn vì nàng mà ra mặt, đòi lại sự công bằng cho Liễu Thanh Nghi.

“Thanh Nghi tỷ, người ta nói hạnh phúc là do chính mình nắm giữ. Sao tỷ không chủ động một chút. Người ta đoạt lấy nam nhân của tỷ. Tỷ thì sáng sớm đã hầu hạ cho người ta, thật không biết tỷ nghĩ gì.” Bạch Vũ tưởng Thanh Nghi thực sự ủy khuất. Tối qua không những là nàng mà ngay cả Liễu Thanh Nghi và Đóa Đóa đều nghe được xuân thanh, suốt đêm không ngủ được.

Liễu Thanh Nghi mỉm cười: “Bạch Vũ muội muội, muội nói gì vậy? Ta chỉ là một nha hoàn. Công tử đối với ta rất tốt rồi...”

“Tỷ đấy, muội thật không hiểu phải nói sao tỷ mới hiểu đây...” Bạch Vũ đối với thái độ cam chịu của Liễu Thanh Nghi, cũng cảm thấy bất mãn.

Ân Tố Tố thấy Bạch Vũ bộ dáng ngúng nguẩy, trừng mắt nhìn mình. Trong lòng cũng nổi lên sự tức giận, nghĩ thầm chuyện nhà chúng ta chừng nào mới đến lượt con nhóc tỳ như ngươi quản. Không lẽ mới sáng sớm đã phải chửi ngươi.

“Ta nói muội nghe. Chuyện gia đình chúng ta sẽ do phu quân ta xử lý.” Ân Tố Tố cố ý nhấn mạnh hai chữ phu quân. Nhắc nhở Bạch Vũ hiểu được thân phận của mình.

Phu quân? Phu quân là cái quái gì? Phải biết rằng danh xưng này cho đến lúc đó vẫn chưa thông dụng. Ân Tố Tố là do Lưu Phong chỉ dạy mới nói như vậy. Nhưng Bạch Vũ lại không thể hiểu được.

tiểu Linh nhi thì khác, nó thụ giáo được nhiều điều từ Lưu Phong, vội vàng thấp giọng giải thích cho Bạch Vũ nghe, sau đó hừ một tiếng, không để ý đến Ân Tố Tố.

“Thanh Nghi tỷ, người yên tâm, phu quân sẽ không quên tỷ đâu. Sau này chúng ta sẽ như thân tỷ muội vậy.” Ân Tố Tố cũng hiểu được Lưu Phong và Liễu Thanh Nghi có mối quan hệ như thế nào. Mặc dù cũng không hài lòng nhưng việc cũng đã xảy ra. Hơn nữa Lưu Phong cũng thật tâm thích Liễu Thanh Nghi. Ân Tố Tố không còn cách nào khác là tiếp nhận Liễu Thanh Nghi.

Liễu Thanh Nghi thấy đường đường thiên kim của Tổng đốc đại nhân muốn cùng mình xưng hô tỷ muội, nhất thời luống cuống, vội nói: “Thiếu nãi nãi, làm như vậy không được, vạn vạn lần không được. Thanh Nghi làm sao dám như vậy.”

Ân Tố Tố khẽ kéo tay áo Liễu Thanh Nghi, tựa hồ thị uy với Bạch Vũ: “Thanh Nghi tỷ tỷ, người một nhà không nên khách sáo. Chúng ta say này cứ xưng hô là tỷ muội.”

Lưu Phong thấy Liễu Thanh Nghi vẫn còn chần chừ, muốn từ chối, lập tức lên tiếng: “Thanh Nghi, không nên phụ tấm lòng của Tố Tố.”

Liễu Thanh Nghi thấy ngay cả công tử cũng nói như vậy, nếu không tiếp thụ thì có chút không được, vội vàng quay về Ân Tố Tố nhún mình: “Đa tạ thiếu nãi nãi hậu ái.”

“Còn gọi là thiếu nãi nãi sao? Sau này tỷ cũng như phu quân, cứ gọi muội Tố Tố là được.” Ân Tố Tố cười nói, nắm lấy tay của Liễu Thanh Nghi.

“Có thích hợp không?” Liễu Thanh Nghi có chút hơi do dự.

“Có gì mà không thích hợp.” Lưu Phong cười nói: “Cứ quyết định như vậy đi.” Lưu Phong là người hiện đại, trong lòng cũng không phân chia giai cấp. Thiên kim cũng tốt, nha hoàn cũng tốt, ai cũng là nữ nhân của mình.

Chẳng biết tại sao nhưng thấy Liễu Thanh Nghi và Ân Tố Tố thân mật như vậy, Bạch Vũ lại cảm thấy có chút chua xót. Vốn nàng tưởng mình và Liễu Thanh Nghi cùng chung một chiến tuyến. Bây giờ Liễu Thanh Nghi lại đứng sang phía Ân Tố Tố, cô lập nàng.

Nghĩ vậy, Bạch Vũ có chút nộ khí, xoay người lại nói: “Đại tẩu, muội có ý kiến này. Sau này buổi tối các người nên giảm thiểu âm thanh một chút. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của tiểu Linh nhi.”

Ân Tố Tố nhíu mày: “Động tĩnh của chúng ta lớn lắm hay sao?”

Bạch Vũ có thu hết lấy dũng khí trả lời: “Sao mà không lớn. Muội còn nghe rõ, cái gì là rất thoải mái, rất sướng, rất hưng phấn...”

Lưu Phong thấy Bạch Vũ nói vậy, cũng cảm thấy xấu hổ. Mẹ nó, cách âm của phòng ốc thời cổ đại này thật là quá kém.

Quả nhiên Ân Tố Tố bị câu nói này của Bạch Vũ không chế, nhất thời hai má ửng hồng, tiểu cước khẽ dẫm lên chân Lưu Phong, chỉ vào Lưu Phong, làm bộ tức giận: “Đều là do chàng, đại sắc lang làm hại ta. Sau này làm sao thiếp có thể sống đây...”

Ân Tố Tố thật ra tối qua la lớn hoàn toàn là do nàng, bây giờ đổ hết qua cho Lưu Phong. Bất quá hắn vẫn cam lòng đỡ đạn cho thê tử của mình, nở nụ cười, vỗ vai Ân Tố Tố: “Đều là do ta sai, sau này ta sẽ chú ý.”

Ân Tố Tố ngượng ngùng, cúi đầu lí nhí: “Phu quân, sau này thiếp còn được lớn tiếng nữa không?”

Lưu Phong cười: “Đương nhiên, chẳng lẽ nàng không biết phu quân nàng thích gì hay sao?”

“Sắc lang.” Ân Tố Tố bất giác mặt mũi đỏ bừng, vừa vui vừa thẹn.

“Yên tâm, để sau này ta xây một tòa nhà lớn. Đến lúc đó ai cũng không thể nghe thấy được.” Kỳ thật Lưu Phong đã sớm xác định Phượng viên không phải là địa bàn của mình. Đừng nghĩ Trương Mỹ Nhân bây giờ đối đãi với hắn rất tốt mà tưởng lầm. Lưu Phong cũng không phải là người muốn sống nhờ dưới nhà người khác. Với địa vị và quyền lực của hắn bây giờ thì hoàn toàn có năng lực tách ra. Khiếm khuyết duy nhất bây giờ của hắn là chưa có được một lực lượng mạnh mẽ như Phượng vệ. Lưu Phong đã từng thử qua Ngũ Hành trận của Phượng vệ. Nếu có một lực lượng tương đương như Phượng vệ để phòng thủ phủ đệ của mình. Lúc đó mới hoàn toàn an tâm.

“Phu quân, chàng có việc thì đi trước đi. Hôm nay thiếp muốn đàm đạo với Thanh Nghi tỷ.” Ân Tố Tố kéo tay của Liễu Thanh Nghi, thập phần thân thiết. Ai không biết ắt sẽ tưởng hai người là tỷ muội ruột thịt.

Quay sang cười với Lưu Phong một cái. Ân Tố Tố kéo Liễu Thanh Nghi rời đi.

Lưu Phong trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Thầm nghĩ Tố Tố quả thật là hiểu sự. Nhìn bóng hai người rời khỏi, trong lòng hắn nổi lên một ý tưởng xấu xa. Đó chính là việc làm tình ba người.

Lưu Phong quay sang nhìn Bạch Vũ, mỉm cười nói: “Tiểu muội, chuyện thanh âm quá lớn, sau này chúng ta sẽ chú ý. Được rồi, việc buôn bán của Bạch gia gần đây như thế nào?”

Bạch Vũ sắc mặt lạnh lùng, hừ một tiếng: “Vẫn tốt, bất quá...”

Bạch Vũ thoáng do dự một chút, trầm giọng nói: “Đại ca, có còn nhớ lần trước muội đã nói là Bạch gia cần một nam nhân không?”

Tiểu nha đầu này dám chắc là đã tư xuân động tình rồi, nếu không thì sao năm lần bảy lượt muốn tìm nam nhân thế nhỉ. Lưu Phong cười cười, nói: “Ta vẫn nhớ, bất quá yêu cầu của muội quá cao. Bây giờ nam nhân tốt ở trên đời không nhiều lắm, ta sẽ từ từ tìm kiếm cho muội, muội có thể chờ được không?”

Bạch Vũ ây một tiếng, cúi đầu nói: “Chỉ cần đại ca đừng quên chyện này là được.”

Lưu Phong cười nói: “Nếu lâu quá thì muội cưới đại ca luôn đi, dù sao thì ta so với cực phẩm nam nhân cũng là một chín một mười.”

“Muội không cần.” Bạch Vũ hai má nóng lên, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, trong lòng có chút bối rối.

Lưu Phong cũng không để ý đến vẻ căng thẳng của Bạch Vũ, mà chuyển sang đề tài khác: “Tiểu muội, hay là ta dạy cho muội Huyền nữ bí pháp để muội tu luyện hàng ngày nhé?”

“Hì, đại ca nói thứ đó rất tốt, có thể giữ mãi vẻ thanh xuân, trường thọ. Muội tự nhiên không từ chối” Bạch Vũ thật thà nói.

Lưu Phong âm thầm bật cười, đàn bà! Luôn luôn thích đẹp, vừa nói có tác dụng giữ mãi vẻ thanh xuân thì động tâm ngay.

Trong lúc Lưu Phong xử lý vấn đề gia đình thì Cẩm Y Vệ Phó chỉ huy sứ Bạch Thọ hộc tốc chạy vào, vừa mới đến cửa, nhìn thấy Lưu Phong, lập tức hô: “Tước gia, chuyện lớn rồi, mau theo ta đi gặp lão Thiên Sư.” Nói xong liền kéo tay Lưu Phong chạy như bay ra ngoài.”

Lưu Phong trong lòng ngạc nhiên, không nghĩ ra là chyện gì, với tính cách trầm tĩnh của Bạch Thọ thì bình thường hắn sẽ không vội vã thất lễ như vậy.

Trên đường đi, Lưu Phong hỏi: “Bạch đại nhân, cuối cùng là chuyện gì vậy?”

“Tước gia, Thiên Sư đã xảy ra chuyện, lão nhờ ta mau tìm người đến, có chuyện trọng yếu muốn nói với Tước gia.” Bạch Thọ vừa đi vừa giải thích.

Một linh cảm không hay chợt nảy lên trong lòng Lưu Phong, sắc mặt hắn đột biến hỏi: “Bạch đại nhân, lão Thiên Sư cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Tước gia, trên đường không thể nói hết, đợi người đến đó sẽ biết, chúng ta nhanh lên một chút, sợ không có nhiều thời gian lắm.” Bạch Thọ bất giác gia tăng cước lực.

Lưu Phong nghe vậy, trong lòng thầm đoán lão Thiên Sư nếu không phải là bị thương thì...

Nghĩ vậy, Lưu Phong lập tức thi triển Thần Hành chú, như một cơn gió lốc, mang theo Bạch Thọ chạy đến địa điểm bí mật của Cẩm Y Vệ tại Giang Nam.

Đến trước phòng của Trương Thiên Sư đã thấy đại đội Cẩm Y Vệ phiên tử và Chỉ huy sứ Phùng Nguyệt đang ở trước cửa lo lắng, chờ đợi, thấy Lưu Phong và Bạch Thọ đi vào, Phùng Nguyệt vội nói: “Tước gia, người nhanh tiến vào trong, lão Thiên Sư đang chờ.”

Lưu Phong cũng không nói nhiều, vội vàng đẩy cửa đi vào.

“Công tử, người đến rồi.” Trương Thiên Sư đang ngồi trên bồ đoàn, sắc mặt tái nhợt, con ngươi cũng trở nên ảm đạm. Bất quá khi vừa nhìn thấy Lưu Phong thì trong khoảnh khắc, ánh mắt khẽ lóe sáng lên một chút.

Lưu Phong vội bước đến, nói: “Lão Thiên Sư, đã xảy ra chuyện gì?” Thấy Trương Thiên Sư ngoại trừ sắc mặt tái nhợt thì không còn gì khác thường nữa, Lưu Phong cũng yên tâm rất nhiều.

“Chuyện không hay, ta gọi ngươi đến là có chuyện muốn nói với ngươi. Hôm nay là ngày đại hôn đầu tiên của ngươi, vốn ta không muốn quấy rầy nhưng là...” Nói đến đây Trương Thiên Sư chợt ho húng hắng, rồi phun ra một búng máu.

Hi Du Hoa Tùng - Chương #242