“Công tử chớ vội, Nguyên soái tự có an bài.” Hàn tử vân trầm giọng nói: “Nguyên soái phân phó ta mang theo công tử đi đến Lương Châu, cùng binh mã tại nơi này hội hợp, sau đó tiến đến Già Dương đạo, phía sau Sơn Mộc Trấn.”
“Vậy ba vạn đại quân của ta còn lại thì đang ở Lương Châu sao?” Tuy nói không ham muốn nhưng nghĩ lại thì ba vạn đại quân cũng là thật hùng tráng. Lưu Phong không khỏi có chút hồi hộp. Ba vạn nhân mã thực sự không phải là số lượng nhỏ. Lưu Phong tại kiếp trước tại trường đại học của hắn cũng chỉ mới có hơn hai vạn người.
“Công tử, ba vạn nhân mã còn lại đang tập kết tại Lương Châu, chờ người đến.” Hàn Tử Vân cung kính đáp.
Lương Châu? Lưu Phong đầu tiên là ngẩn ra nhưng ngay lập tức hiểu được lực lượng nhân mã đang chờ mình chỉ là nhân mã tập trung từ các hành tỉnh tại phương Bắc tập trung lại, chính là lực lượng hỗn tạp nhất, còn lực lượng binh mã tinh nhuệ-con mẹ nó-đã bị Vương lão đầu lấy hết.
Vốn Lưu Phong đối với mục đích tiễu phỉ không có nhiều hứng thú lắm, bây giờ nghe nói đang chờ đợi mình là một đám binh mã hổ lốn, không khỏi càng cảm thấy thất vọng.
“Công tử, người không nên nghĩ sai cho Nguyên soái. Vốn là Nguyên soái đã an bài cho công tử ba vạn binh của bổn bộ nhưng sau đó Quân Bộ đã có văn kiện chỉ thị xuống, nói để công tử đến Lương Châu chỉnh quân, sau đó mới thống lĩnh nhân mã đi tiễu phỉ.” Hàn Tử Vân không muốn để cho Vương Đức Vọng bị hiểu lầm vội vàng giải thích với hắn.
(Quân Bộ tương đương với Bộ Quốc Phòng ngày nay vậy. )
Lưu Phong hơi kinh hãi: “Quân Bộ? Quân Bộ tại sao lại làm như vậy?”
Hàn Tử Vân thấp giọng: “Công tử, Nguyên soái nói chuyện điều công tử đi Lương Châu chắc chắn là ý tứ của bệ hạ. Bệ hạ dường như có ý khảo nghiệm người, cố ý mượn cơ hội này rèn luyện cho công tử.”
Lưu Phong gật đầu không hỏi nữa, trầm giọng nói: “Như thế cũng tốt. Được rồi, ba vạn quân tại Lương Châu gồm từ mấy nơi hợp lại, thực lực chiến đấu như thế nào?” Lưu Phong bây giờ lo lắng nhất chính là ba vạn quân mã này e chỉ là toàn là người già.
Hàn Tử Vân lắc đầu: “Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ ràng, chỉ nghe nói ba vạn binh mã này là các hành tình tại phương Bắc điều đến. Cụ thể như thế nào thì tiểu nhân cũng không biết. Chỉ cần công tử đi đến ắt sẽ biết.”
Dừng một chút Hàn Tử Vân hỏi: “Công tử, người xem chúng ta có nên ngay lập tức xuất phát hay không?”
Lưu Phong suy nghĩ một chút: “Nguyên soái an bài như thế nào?”
Hàn Tử Vân vội trả lời: “Nguyên soái chỉ dặn tiểu nhân, nói sẽ phụ trách cho công tử về lương thảo còn chuyện lộ tuyến thì chúng ta phải tự mình lựa chọn, chỉ cần không vượt quá thời gian hạn định là được. Mặt khác về việc tùy tùng, công tử cũng có thể tự mình xử trí. Bất quá theo tiểu nhân thì nên mang theo càng ít người càng tốt.”
Lưu Phong suy nghĩ một chút quyết định mang theo Trương Đại Đầu. Từ khi Lưu Phong trở thành Cẩm Y Vệ Tuần Sát Sứ cho đến nay thì huynh đệ của Kim Long bang đều được an bài vào trong lực lượng Cẩm Y Vệ. Hồ An, Trương Đại Đầu đều đã lên đến Bách Hộ.
“Hàn tướng quân, ngươi có cao kiến gì trong việc chỉnh đốn quân bị?” Dọc đường đi, Lưu Phong cũng nhân cơ hội này hỏi về cách hành binh khiển tướng. Hắn dù sao cũng chỉ là đại cô nương lên kiệu hoa lần đầu, không khỏi có chút hồi hộp.
Hàn Tử Vân khẽ sợ hãi: “Công tử, khơi khơi chỉ là ba vạn binh lính, đối với công tử hẳn không có vấn đề gì. Tiểu nhân nghe Nguyên soái nói người đối với công tử rất có lòng tin, hơn nữa thuộc hạ cũng cho rằng công tử chỉ hỏi cho vui. Mấy ngày nay thuộc hạ cũng đã nghiên cứu qua thông tin về công tử, phát hiện ra công tử thật là một nhân vật truyền kỳ. Còn trẻ tuổi nhưng tài năng tại chốn quan thương thật là chấn động lòng người, có thể nói là Đế quốc đệ nhất nhân...” Hàn Tử Vân là người bộc trực, hắn nói như vậy, tuyệt đối không phải là để vỗ mông ngựa. Lưu Phong ở trong lòng hắn thật sự là một nhân vật truyền kỳ. Vương Đức Vọng đã từng nói với hắn rằng: “Đời này ngươi đi theo ta, e rằng tiền đồ không sáng sủa cho lắm. Nay ta đề cử người cho Lưu Phong. Chỉ cần đi theo hắn, ngươi sớm muộn gì cũng có cơ hội.”
Lúc đó Hàn Tử Vân cũng không cho là đúng. Chỉ là đến khi Vương Đức Vọng thuyết phục hắn vì mối liên hệ giữa Vương Đông Đông và Lưu Phong thì Hàn Tử Vân mới đồng ý đi theo Lưu Phong. Theo ý nghĩ của hắn thì Lưu Phong cũng là người nhà, đi theo cô gia cũng giống như đi theo lão gia vậy.
Vương gia lão đầu thật là hại ta chết mà. Lưu Phong muốn khóc muốn cười cũng chẳng xong. Phải biết lời nói của Vương Đức Vọng đối với Hàn Tử Vân quan trọng như thế nào, bây giờ hắn muốn mở lời thanh minh, e cũng rất là khó.
“Công tử, người có tâm sự sao?” Người lên tiếng chính là Trương Đại Đầu, mặc dù ngữ khí có phần hơi thô nhưng đối với Lưu Phong cũng đã là rất quan tâm.
“Không có gì.” Hàn Tử Vân đã tin tưởng vào lời Vương Đức Vọng như vậy, không lẽ bây giờ còn thanh minh gì nữa. Chỉ là ba vạn người mà thôi, lão tử dù sao cũng đã từng xem qua không ít phim chiến tranh tại kiếp trước. Hơn nữa nếu có gì không ổn thì hắn vẫn có trợ thủ đắc lực chính là Hàn Tử Vân.
“Công tử, người đang lo lắng việc quân sao?” Hàn Tử Vân tựa hồ cảm thấy được một chút manh mối.
Lưu Phong cười ha ha: “Chỉnh đốn quân tình có gì mà phải lo lắng. Ta đang suy nghĩ xem có phương pháp nào nhanh nhanh một chút hay không. Nếu phải trì hoãn lâu thì thì khi trở về ta cũng không có gì vẻ vang cả...”
Hàn Tử Vân lắc đầu hiếu kỳ hỏi: “Công tử, người sợ ai tranh công hay sao?”
Lưu Phong thần bí cười: “Thiên cơ không thể tiết lộ được.”
Trương Đại Đầu làm ra vẻ như hiểu biết lắm, đạo mạo nói: “Ta biết. Công tử vốn là muốn nhanh chóng trở về với Ân Tố Tố tiểu thư. Tiểu thư dặn dò công tử phải nhanh chóng khải hoàn trở về thật sớm.”
Hàn Tử Vân sửng sốt, giật mình hiểu ra: “Ha ha, trách không được Nguyên soái đại nhân nói với thuộc hạ rằng nếu muốn lập danh từ quân đội thì đừng nên lập gia đình sớm. Thì ra là có nguyên nhân này.”
Lưu Phong nhân cơ hội hỏi: “Hàn tướng quân, ngươi đã từng yêu ai chưa?”
Hàn Tử Vân vẻ mặt có chút cô đơn: “Tử Vân một thân đi theo Nguyên soái đã mười lăm năm, cũng có một chút danh đầu nhưng chưa có cô nương nào thích thuộc hạ cả.”
Trương Đại Đầu cảm thấy đồng tình với hắn, vỗ vỗ ngực nói: “Lão Hàn, đừng lo lắng không có ai thích ngươi. Mọi chuyện liên quan đến cô nương đều ở trên người ta. Sau khi tiễu phỉ thành công, ta sẽ giới thiệu cho ngươi mấy vị cô nương như hoa như ngọc. Cam đoan ngươi sẽ hài lòng.” Trương Đại Đầu mặc dù bây giờ trong Cẩm Y Vệ chỉ là Bách Hộ nhưng tại Thiên Thượng Nhân Gian lại có địa vị hết sức quan trọng. Gần nơi phong nguyệt đã lâu cũng đã có hiểu biết đối với các vị cô nương, cũng đã cưa cẩm thành công không ít người.
Hàn Tử Vân dừng một chút rồi hỏi: “Nếu như vậy thì xin nhờ hết Trương huynh.” Đừng xem Hàn Tử Vân chỉ nói cho qua chuyện, kỳ thật trong lòng hắn cũng rất muốn cùng ai đó thành gia lập thất. Chưa nói đến nhu cầu sinh lý của nam nhân ba mươi, mà hắn còn phải có trách nhiệm sinh con đẻ cái cho dòng họ hắn nữa.
Dọc đường đi, ba người vừa cười nói vui vẻ rất là tương đắc. Trương Đại Đầu và Hàn Tử Vân tính tình rất tương đầu, nói chuyện rất hợp nhau. Chỉ thiếu chút nữa là kết bái huynh đệ.
Lưu Phong vì muốn giảm đi cảm giác chán chường trên đường đi nên thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu chuyện tiếu lâm mặn, làm hai hán tử này cười lớn không ngớt.
Vốn Hàn Tử Vân thấy vẻ ngoài của Lưu Phong anh tuấn, sang trọng, còn tưởng hắn là người lịch sự. Nghĩ không ra hắn cũng ăn nói thô tục như vậy. Chắc là trong nhã có thô, trong thô có nhã. Tóm lại trong đầu Hàn Tử Vân thì vị cô gia này quả thật là người phi thường.
Sau ba ngày đi không ngừng nghỉ, nhóm ba người của Lưu Phong đã đến Lương Châu quận.
Lưu Phong trong người đột nhiên có chút hưng phấn. Dù sao hắn hai kiếp làm người cũng chưa từng được xme mấy vạn bình thao diễn tại luyện trường.
Mặt trời lúc này đã ngả về phái tây, nhìn thành Lương Châu toát lên vẻ thanh bình. Không cách nào nhìn ra nơi đây đang có ba vạn binh mã trú lại.
Trong trí tưởng tượng của Lưu Phong thì nơi mấy vạn đại quân đang đồn trú tối thiểu cũng phải là một nơi náo nhiệt phi thường, tình kỳ rợp trời... Nhưng giờ phút này nơi đây lại hoàn toàn im lặng. Như thế nào hắn cũng không thể nghĩ ra đây là nơi ba vạn đại quân đợi mình được.
Sau khi đi vào cửa thành thì hắn nhận thấy nơi này mặc dù không thể so sánh với Giang Nam về sự phồn hoa nhưng cũng có rất nhiều cửa hàng, tửu lâu, thanh lâu, đổ quán...
“Công tử, nơi này Thiên Thượng Nhân Gian có thể tiến tới hay không?” Hàn Tử Vân đột nhiên hỏi.
Lưu Phong lắc đầu: “Thiên Thượng Nhân Gian trước mắt là phát triển tại Giang Nam và hành tỉnh xung quanh. Tại phương Bắc này ta còn chưa nghĩ đến chuyện tiến vào. Địa phương này rộng lớn, lại còn nhiều cường khấu.” Lưu Phong sở dĩ chưa nghĩ đến việc phát triển đến nơi đây là vì hắn bây giờ thế lực cũng chưa lớn mạnh. Bây giờ đem Thiên Thượng Nhân Gian phát triển tại đây sẽ rất dễ bị các thanh lâu của địa phương liên hợp đối phó. Chi bằng khi đã đủ lông đủ cánh thì sẽ tiến hành. Tóm lại có một số việc không thể gấp mà được.
Ba người đi vào thành Lương Châu nửa canh giờ mới đến được nơi đóng quân của Thần Cơ doanh chính là Lương Châu thủ bị phủ.
Thần Cơ Doanh đóng tại phía nam thành Lương Châu. Doanh quan có một người. Phó tướng ba người. Mỗi vị phó tướng lại phụ trách năm ngàn quân mã. Toàn doanh cộng lại là một vạn năm ngàn người.
Nhận được thông báo từ Quân Bộ, tiễu phỉ phó Nguyên soái sắp đến. Ba vị phó tướng của Thần Cơ Doanh đã sớm chuẩn bị hương án long trọng nhiệt liệt nghênh đón phó Nguyên soái đại nhân. Còn tên Doanh quan của Thần Cơ Doanh thì giờ phút này đang ở trong Lệ Xuân viện tại Lương Châu ôm nữ nhân ngủ.
Giáo trường cờ bay phấp phới. Toàn quân đứng im. Tướng sĩ đều mặc y giáp, binh khí đầy đủ. Tinh thần sung mãn. Trước trận tiền là hơn mười tướng quân mặc giáp nhẹ, đang chỉnh tề đội ngũ, lẳng lặng chờ đợi.
“Trương huynh, nghe nói lần này Phó Nguyên soái chỉ là một người trẻ tuổi, ngay cả râu còn chưa có. Ngươi nói hắn như thế nào có thể điều binh khiển tướng đây?” Người lên tiếng nói chuyện chính là một vị tham tướng toàn thân mặc khôi giáp màu bạc, vóc ngươi khôi ngô, vạm vỡ, tên là Tạ Thế Kiệt. Còn người được hắn gọi là Trương huynh chính là vị tướng quan mặc giáp vàng Trương Trì.
Trương Trì hừ một tiếng: “Tạ huynh, không thể nói như vậy được. Ta và ngươi đều là quân nhân. Nếu là thuộc hạ của người ta thì phải phục tùng mệnh lệnh. Huống hồ lần này tiễu phỉ là chuyện lớn. Ta không nghĩ rằng Quân Bộ lại phái một gã vô năng đi làm phó Nguyên soái được.”
Tạ Thế Kiệt không đồng ý, cười hì hì: “Trương huynh, cần gì nghiêm túc như vậy. Ta cho rằng tiễu phỉ nếu là chuyện lớn thì nên để Doanh quan của Thần Cơ Doanh đến thống lĩnh mới hợp lý. Bây giờ lại đảo lộn, cho một tên xú tiểu tử làm thống lĩnh. Ta không phục. Được rồi, Tam Ti tham tướng Lữ Hổ bây giờ sao vẫn chưa đến nhỉ?”