Chương 167: Dục Vọng Của Nữ Nhân.


Công phu của Lý Đại đối với Lưu Phong mà nói, thật sự không là gì. Vốn Lưu Phong có thể trong vòng một chiêu đánh hắn chết.

Nhưng Lưu Phong cũng không làm như vậy, hắn muốn nghiên cứu một chút khí tức tà ác trên người của Lý Đại.

Lý Đại hét lớn một tiếng, tay phải một trảo đánh thẳng trước ngực Lưu Phong, thập phần hung mãnh.

Lưu Phong cười lạt, nhẹ nhàng phất tay, đón nhận hữu trảo của Lý Đại.

Chưởng trảo giao nhau, một tiếng nổ truyền ra, hai bóng người đều tự bắn ra hai bên.

Lý Đại sau khi rơi xuống đất chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng, chân khí không thông, vội vận chân khí hòng đả thông kinh mạch.

“Hắc ám tu chân tại Hoa Hạ hoàng triều đã tuyệt tích, Yến vương phủ vì sao còn có Hắc Ám tu chân, có phải Yến Vương vụng trộm quan hệ cùng Cao Lệ, Phù Tang hay không?” Lưu Phong cũng không nhân cơ hội giết chết Lý Đại, mà quát một tiếng hỏi hắn.

“Công tử, thân là quan lớn Cẩm Y Vệ, ngươi hẳn là rõ ràng, điều này sao lại phải hỏi ta?” Lý Đại đáp lời, nhãn châu chuyển sang, hướng ánh mắt tới Thanh Âm.

Nhìn Thanh Âm, Lý Đại ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị, tựa hồ nghĩ tới cái gì. Chỉ thấy Lý Đại thân hình chợt lóe lên, đã thấy tung một trảo khống chế Thanh Âm trong tay.

Vương Bảo Nhi nhất thời kinh hãi: “Đại ca, nhanh cứu Thanh Âm.”

Lưu Phong hướng về Vương Bảo Nhi cười cười: “Yên tâm, hết thảy mọi chuyện ta đều nắm trong tay. Được rồi, Vương huynh không phải cùng chưởng quỹ Thanh Âm hình như có quan hệ rất tốt thì phải?” Ngay khi mới vừa vào cửa, Lưu Phong đã cảm giác được Vương Bảo Nhi và Thanh Âm đầu mày cuối mắt, quan hệ có chút mập mờ.

Chuyện tới bây giờ, Vương Bảo Nhi cũng không muốn giấu diếm, cười hắc hắc, nói: “Lão Đại, chuyện gì đều cũng không thể gạt được mắt của ngươi, ta và Thanh Âm đã sống ước định chung thân.”

Lưu Phong âm thầm cười trộm, không nghĩ tới kẻ từng mây gió hoa lớn hoa nhỏ, hôm nay bị một nữ tử phong trần giữ chân. Thế giới này quả thật thần kỳ, mọi vật đều đã được định sẵn cả.

Lý Đại bắt được Thanh Âm, trong nháy mắt phong bế huyệt đạo của nàng, để cho nàng khỏi kêu thét đỡ mệt người.

Thanh Âm bị Lý Đại chộp trúng tay, tâm lý cực kỳ lo sợ, không biết hắn đối đãi với mình như thế nào, nghĩ đến đủ loại kết quả đáng sợ, Thanh Âm nhịn không được hoảng sợ, vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Bảo Nhi. Người đang cảm thấy xấu hổ, khi người đàn bà vừa âu yếm cùng mình gặp tai nạn, nhưng hắn lại chỉ có thể đưa mắt bàng quan. Hy vọng duy nhất của Vương Bảo Nhi lúc này chỉ là hảo lão đại của mình.

Vương Bảo Nhi biết, có Lưu Phong tại đây, nữ nhân của mình tuyệt đối sẽ không bị thương.

“Thả Thanh Âm, ta cho ngươi được thống khoái.” Lưu Phong lạnh lùng đích nói.

Lý Đại sợ Lưu Phong thừa cơ cướp người, thân pháp nhanh như thiểm điện, nhảy dựng lên

Tốc độ của Lý Đại tuy nhanh, nhưng bất quá không nhanh bằng Lưu Phong.

Lưu Phong sắc mặt trầm xuống, thân hình biến di, trong nháy mắt thay đổi tám phương vị, tốc độ cực nhanh, kinh hãi thế nhân.

Thấy qua tốc độ của Lưu Phong, tâm lý Lý Đại bất giác dâng lên một cảm giác khiếp sợ không thể diễn tả bằng ngôn ngữ. Tên tiểu tử này vẫn còn trẻ tuổi, như thế nào lại luyện được một thân công phu như vậy?

“Công tử, ta thả chưởng quỹ, ngươi có thể chấp thuận cho huynh đệ chúng ta an toàn rời đi không?” Lý Đại có chút kinh hãi, nội tâm đã không tự chủ được, trong lòng nảy lên sự sợ hãi.

Lưu Phong vẻ mặt thản nhiên cười nhẹ, có vẻ tiêu sái ung dung, nhướng hai hàng lông mày rậm của mình, lộ ra thần sắc tà dị nói: “Nói dư thừa, ta không muốn lằng nhằng nữa. Thả Thanh Âm, ta có thể cho ngươi thống khoái. Về phần các ngươi còn muốn chạy, kỳ thật cũng không khó, chỉ cần ngươi nói cho ta biết chuyện của Hắc Ám tu chân là được.”

Lý Đại sắc mặt lạnh lùng nói: “Công tử, ta chỉ là một võ giả, ta không biết ngươi nói chuyện gì về Hắc Ám tu chân. Nếu ngươi không muốn chưởng quỹ chết, tốt nhất là đem cho chúng ta một con ngựa. Phải biết rằng, chúng ta đều là tri khách của Yến Vương phủ, giết chúng ta, đối với ngươi cũng không có gì tốt cả.”

Lưu Phong nhìn hắn, khóe miệng lộ ra một tia khinh thường, nhẹ giọng nói: “Uy hiếp rất ngu xuẩn. Xem ra ngươi muốn ta ra tay cứu người.”

“Cứu người?” Lý Đại trong miệng cười lạnh nói: “Muốn cứu người, vậy phải xem bản lãnh của ngươi như thế nào.” Nói xong tay phải vung lên một đạo trảo phong, đánh thẳng tới Lưu Phong, uy lực thập phần kinh người.

Lưu Phong ánh mắt lộ ra tiếu ý, thân thể nhoáng lên, chân đạp Thất Tinh, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Lý Đại, nhìn hắn với ánh mắt mỉm cười.

Lý Đại thần sắc cả kinh, trong lòng biết hôm nay xem như hoàn toàn thất bại, vị Phượng Viên thiếu gia này căn bản không phải võ giả bình thường. Từ biểu hiện cường thế của hắn bây giờ, ít nhất cũng là người tu chân. Tu chân không phải là chỗ Lý Đại có thể đụng vào, hôm nay chính là đã không có đường quay đầu lại. Chuyện của Hắc Ám tu chân bao nhiêu hắn cũng biết một chút, nhưng cũng không thể nói cho Lưu Phong được. Thủ đoạn của Yến Vương hắn rất rõ ràng, sự trừng phạt đối với kẻ phản bội, so với chết còn kinh khủng hơn.

Vương Bảo Nhi thấy nữ nhân yêu thích của mình còn đang trong tay của Lý Đại, tâm lý có chút khẩn trương, thỉnh thoảng nhìn quanh về Lưu Phong, hy vọng đại ca có thể đại phát thần uy cứu Thanh Âm ra.

Thanh Âm cũng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lưu Phong.

Lý Đại thấy thế, con ngươi đảo quanh, ánh mắt lộ ra một tia âm độc.

“Muốn chết!”

Hét lên một tiếng, thân thể Lý Đại nhằm phía Lưu Phong, tay phải một trảo xuất ra, đồng thời tay trái ném Thanh Âm về hướng Lưu Phong.

Lưu Phong thấy Thanh Âm bị ném lại, không dám chậm trễ, thân thủ vội vàng ôm Thanh Âm lại, động tác cũng không quá mạnh, tay phải đặt trên bộ ngực vun đầy của Thanh Âm, chỉ thấy một cảm giác mềm mại như bông, tràn ngập sự co dãn, cảm giác tuyệt vời cực kỳ, thực vừa vặn nắm chặt.

Nhìn Thanh Âm liếc mắt một cái, thấy nàng vẻ mặt

phá lệ, mê người. Lưu Phong nhịn không được tay phải dùng sức xoa bóp một chút. Vú kia tràn ngập co dãn, mềm mại, cảm giác tuyệt vời. Thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, mới bất đắc dĩ dời tay, chuyển xuống ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng.

Cũng may một màn này, cũng không để cho Vương Bảo Nhi chứng kiến.

Lý Đại vốn kế hoạch thừa dịp Lưu Phong trong khi tiếp được Thanh Âm, thi triển sát thủ, ai biết tốc độ Lưu Phong cực nhanh, căn bản là không có lưu cho hắn cơ hội gì.

Công kích không được, chỉ có thể đào tẩu.

Lưu Phong nhìn Lý Đại đào tẩu, ánh mắt lộ ra một vẻ khinh thường, phóng xuất nhuyễn kiếm, quay về mấy người chạy trối chết giũ ra mấy đạo hoa kiếm.

Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, toàn bộ mấy người Lý Đại trúng kiếm, không còn khả năng chạy trốn. Liền đó xuất hiện một đám phiên tử xúm lại trói nghiến đám người của Lý Đại.

“Đại nhân, nên xử trí bọn họ như thế nào?” Đối phương dù sao cũng là người của Yến Vương, thủ lĩnh phiên tử không dám tự quyết định chủ trương.

Lưu Phong híp mắt hừ nói: “Mấy người này giả mạo tri khách Yến Vương, ý đồ hành thích Bổn đại nhân, trước tiên giam lại, đợi sau khi thương thế chuyển biến sẽ tái thẩm vấn.”

“Thanh Âm nàng không sao chớ?” Vương Bảo Nhi vội vàng chạy tới, cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Thanh Âm, ân cần thăm hỏi.

Lưu Phong lúc này mới phát hiện ra Thanh Âm đã bị Lý Đại âm thầm gây thương tích, vội vàng nhẹ giọng hỏi” Ngươi không sao chớ?”

Thanh Âm sắc mặt đỏ lên, khóe miệng lộ ra một tia máu tươi, cái miệng nhỏ nhắn khẻ nhếch: “Ta không có việc gì, ngươi buông tay ra nhanh...”

Lưu Phong lúc này mới ý thức được, tay mình không biết lúc nào lại từ bên hông của Thanh Âm, kéo lên tới bộ ngực của nàng rồi.

“Đại ca, còn không buông tay.” Vương Bảo Nhi trừng mắt hỏi.

Lưu Phong cười hắc hắc, vội vàng buông lỏng tay ra. Tuy nói kiếp trước nói chuyện không khách khí với vợ bằng hữu, nhưng Lưu Phong dù sao không có vô sỉ tới cực điểm. Làm người phải có nguyên tắc sống.

Một hồi phong ba như vậy đã là quá khứ. Nhưng chuyện trước mắt không đơn giản chút nào. Ít nhất hắn cũng đã đắc tội với Yến vương, chính thức trở thành đại địch của Yến phủ.

Đương nhiên, xem từ thế cục lúc này, Yến Vương cũng không vội vàng vì chuyện Chu Tam và hắn mà ngay lập tức cùng hắn đối nghịch.

Có lẽ trước cơn mưa gió thường có sự yên lặng, những ngày tiếp theo, Lưu Phong sống rất là tự tại, bên kia Yến Vương phủ cũng không có cử động. Ma giáo và Thái tử phi cũng không có làm ra chuyện gì bất lợi đối với Lưu Phong. Cuộc sống của Lưu Phong rất là thích ý. Cả ngày ngoại trừ chỉ dạy Tiểu Linh Nhi đọc sách, chính là cùng liễu Thanh Nghi tán tỉnh. Chỉ là Tố Nương từ sau một đêm tình, đối với hắn lãnh đạm hơn rất nhiều, có đôi khi cố ý lánh mặt hắn. Khiến cho Lưu Phong rất là buồn bực.

Cũng may Liễu Thanh Nghi nhờ chỉ giáo của Lưu Phong, càng thêm nhiệt tình như lửa, làm cho cuộc sống của Lưu Phong tràn ngập niềm vui thú.

Mười tám tháng chín, nhiệt độ của Hoa Hạ đế quốc đã bắt đầu giảm xuống, sáng sớm, Lưu Phong ăn xong điểm tâm, chuẩn bị tới Thiên Thượng Nhân Gian cùng Vương Bảo Nhi gặp mặt.

Liễu Thanh Nghi giữ chặt Lưu Phong đang muốn xuất môn, thân thể tiến sát trong lòng của Lưu Phong, thân mật nói: “Công tử gia, đi nhớ quay lại sớm một chút a.”

Lưu Phong cười hắc hắc, đôi tay vuốt nhẹ bộ ngực Liễu Thanh Nghi một chút, hôn lên trán nàng, mập mờ nói: “Thanh Nghi, xem ra nàng không thể rời ta ra được.”

“Yên tâm đi, ta sẽ quay lại sớm một chút.”

Công tử gia chờ chút, khoan hãy đi” Liễu Thanh Nghi giữ Lưu Phong lại cười bảo; “công tử, ko phải người bảo mỗi ngày trước khi đi đều phải hôn từ biệt sao?

Hôn từ biệt? Lưu Phong trong lòng như âm nhạc nổi lên, đưa mắt soi kĩ thiếu phụ thành thục này từ chân lên ngực. Bất quá”hôn từ biệt” mà nói, quả thật là có đạo lý của khoa học. Tại kiếp trước, Lưu Phong đã từng xem qua báo chí, cùng người yêu từ biệt, có thể tăng cường cảm tình của hai người.

Lưu Phong ôm Liễu Thanh Nghi vào trong lòng mình, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ nhàng dái tai mẫn cảm của nàng, sau đó lại hôn lên đôi môi anh đào của nàng một chút.

Thân thể Liễu Thanh Nghi run rẩy một trận, ánh mắt trở nên mập mờ, hai tay không khỏi ôm lấy Lưu Phong.

“Thanh Nghi, ngươi không phải muốn...” Lưu Phong không có thể như vậy mới sáng sớm đã... , ánh mắt của Liễu Thanh Nghi nhìn hắn, không nghi ngờ gì nữa chính là phát ra lời gọi mời xxx.

“Công tử, ta...” Liễu Thanh Nghi có chút thẹn thùng, còn có chút tự trách. Mấy ngày nay, nàng tự nghĩ mình có phải đàn bà dâm đãng. Trước kia chưa gặp Lưu Phong, nàng đối nhu cầu của tình ái rất ít. Nhưng bây giờ không như vậy, từ lúc cùng Lưu Phong xảy ra quan hệ, nàng hận không được mỗi ngày đều có thể cùng Lưu Phong làm việc đó. (sung sướng)

“Thanh Nghi, không nên thẹn thùng, tình ái vốn chính là nhu cầu bình thường của loài người.” Lưu Phong trong lòng âm nhạc nổi lên, thầm nghĩ, dục vọng của thiếu phụ xem như hoàn toàn do mình kích thích mà ra. Sau này chắc chắn có thể được hưởng phúc rồi.

Nam nhân luôn thích nữ nhân của mình đối với mình nhiệt tình như lửa, đối với nam nhân khác thì băng lãnh như sương. Không thể nghi ngờ, Liễu Thanh Nghi chính là kiểu đàn bà như vậy.

Lưu Phong ôm thân thể nữ nhân xoay lại để cho nàng đối mặt với mình, sau đó cúi đầu tìm chuẩn xác tìm đến đôi môi căng mọng của nàng khóa chặt lấy.

Thời gian phảng phất như trôi qua cả một thế kỷ vậy, hai người mới tách ra, miệng thở hổn hển, trên mặt cũng bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng lên.

Hi Du Hoa Tùng - Chương #167