Chương 148: Hắc Ám Tu Chân.


Kỳ thật Lưu Phong đối với Trương Thiên Sư gây ra hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Đầu tiên Lưu Phong là một cao thủ Kim Đan kỳ cao thủ mà không biết ngự kiếm phi hành, cái này đã làm hắn hoàn toàn chấn động. Sau đó Phi nhi biến thành cự điểu lại càng làm hắn kinh tâm hơn. Trương Thiên Sư chừng này tuổi đầu, đây là lần đầu tiên hắn gặp lien tục hai quái sự trong ngày.

“Phi nhi, tiểu đồ vật... à quên, đại đồ vật này sao không nói cho ta biết sớm một chút khả năng biến hóa của ngươi. Nếu biết sớm ta đã bay đi đây đó.” Lưu Phong bất mãn vỗ vỗ đầu Phi nhi.

Phi nhi dáng vẻ như oan ức, tựa hồ có chút ủy khuất như muốn nói: “Là ngươi không chịu hỏi ta đấy chứ.”

“Công tử, chúng ta hạ xuống ngọn đồi kia đi.” Trương Thiên Sư rốt cuộc cũng muốn dừng lại.

Sauk hi hạ xuống đất, Phi nhi lại đại biến thân, trở thành nhỏ nhắn như xưa, đậu trên vai Lưu Phong, gục gặc tiểu đầu, ra vẻ rất là khoái trá. Lớn lên, lớn lên. Phi nhi cuối cùng cũng thực hiện được tâm nguyện của Lưu Phong. Đương nhiên là tâm tình rất vui vẻ.

Lưu Phong lấy Phi nhi xuống cho nó đậu trên tay, khẽ vuốt ve lông vũ của nó, hưng phấn nói: “Phi nhi, ngươi chính là bảo bối của ta, ngươi đã trưởng thành. Sau này chúng ta mỗi ngày sẽ mang theo Thanh Nghi và Linh nhi, còn có Tố Tố cùng nhau bay lượn... thật là hạnh phúc...” Nghĩ đến viễn cảnh những người thân yêu của hắn cùng nhau tiêu dao tự tại giữa trời xanh, Lưu Phong trong lòng phát sinh một sự hưng phấn cùng cực.

Trương Thiên Sư vội hỏi: “Công tử, không thể, vạn lần không thể. Thần điểu như thế nào lại là cái thứ cho người ta cưỡi lên. Công tử không thể để cho người khác mạo phạm thần điểu.”

Lưu Phong khẽ nhếch mép cười thầm. Lão đạo sĩ này ăn nhiều quá nên đâm ra lẩn thẩn, quản cả chuyện của ta. Phi nhi là của ta. Mọi người ta thương yêu cũng có thể ngồi lên lưng nó. Có gì mà quan trọng.

“Phi nhi, ngươi có nguyện ý để Thanh Nghi và Linh nhi, Tố Tố... các nàng bay không?” Lưu Phong cố ý hỏi.

Phi nhi sớm thông linh, mặc dù không thể nói chuyện nhưng trong long lại có thể hiểu được những điều Lưu Phong nói. Những người đàn bà mà Lưu Phong đề cập đền đều là nữ nhân của hắn. Không thể đắc tội. Nhất là cái... tiểu nha đầu kia nhỏ tuổi nhưng ma quái, cứ bắt mình ăn sâu bọ. Tóm lại là những người này nó đều nguyện ý, nguyện ý vô điều kiện.

Trước mặt Trương Thiên Sư, Phi nhi gật đầu như điên. Tỏ ý bằng lòng yêu cầu của Lưu Phong.

Lưu Phong mỉm cười nói: “Thiên Sư, người thấy không? Phi nhi nguyện ý.”

Trương Thiên Sư cười khổ, cười một tiếng nói: “Công tử, ngươi đã là Kim Đan kỳ cao thủ vì sao không biết ngự kiếm phi hành?”

“Không biết là không biết. Hỏi như thế thì ta biết trả lời thế nào?” Lưu Phong vốn không quan tâm đến chuyện phi hành, tán gái mới là thứ hắn quan tâm nhất.

Trương Thiên Sư không buông tha, tiếp tục truy cứu: “Công tử, Kim Đan kỳ mà không biết ngự kiếm phi hành có lẽ công tử là người đầu tiên tại tu chân giới. :

Lưu Phong bây giờ là Kim Đan kỳ cao thủ thế nhưng chuyện về tu chân giới cũng không biết nhiều lắm. Câu nói của Trương Thiên Sư nhất thời làm cho hắn cảm thấy hứng thú.

“Thiên Sư, lời này nói ra là ý tứ gì?”

Trương Thiên Sư chậm rãi giải thích cho hắn hiểu: “Là thế này, bình thường thì đạt đến Ích Cốc hậu kỳ đã có thể ngự kiếm phi hành.”

“Ồ!” Lưu Phong xem như được mở mang kiến thức. Hắn hiểu rằng mình cũng giống như một tên quái vật vậy. Không trách được lão đạo sĩ ngạc nhiên như vậy.

Bất quá cũng không thể trách Lưu Phong được. Hắn tu hành tốc độ quá nhanh, thứ hai hắn ngoại trừ Thái Âm Thất Tinh Huyền ra thì căn bản là chẳng còn pháp quyết nào nữa. Ngự kiếm phi hành chẳng có ai dạy hắn cả.

“Quên đi, hôm nào sẽ nhờ Bạch Khiết chỉ giáo.” Vốn là Lưu Phong định nhờ Trương Thiên Sư chỉ dạy cho hắn phi hành nhưng lại chuyển niệm nghĩ rằng Trương Thiên Sư lão đầu này vốn là người của Thiên Sư đạo, vốn không cùng một hệ phái với Phiêu Hương Cốc. Hơn nữa Bạch Khiết so với lão đạo sĩ này đương nhiên là pháp thuật cao cường hơn rất nhiều. Ít nhất là cũng bổ khuyết cho hắn chỗ còn thiếu của Thái Âm Thất Tinh Huyền. Nói đến chuyện này hắn phải cảm tạ Bạch Khiết. Nếu không phải nhờ nàng bổ khuyết thì ngày hôm nay cùng hắc ảnh giao phong, vị tất đã bảo toàn được tính mạng.

“Thiên Sư, việc này không vội. Mà ta muốn biết vì sao lão lại biết ta bị ám toán mà đến?” Chuyện này Lưu Phong đã muốn hỏi sớm. Theo như hắn nghĩ thì từ địa điểm giao tranh đến Phượng viên là gần nhất, nếu có thể cảm ứng thì phải là Trương Mỹ Nhân mới đúng.

Trương Thiên Sư bình thản nói: “Là thám tử của Cẩm Y Vệ thấy ngươi bị tấn công, thông tri cho Phùng Nguyệt. Sau đó Phùng Nguyệt báo lại với ta.”

“Thì ra là như thế.” Lưu Phong lại hỏi tiếp: “Lúc đang giao phong, lão nói ‘Ám đan’ có nghĩa là gì vậy? Người có biết lai lịch của sát thủ tu chân đó không?”

Trương Thiên Sư trầm tư một chút nói: “Ám đan chính là một loại đan dược của Hắc Ám tu chân chế tạo ra. Tại thời điểm sanh tử khẩn yếu có thể phục dụng. Sau khi uống xong có thể trong nháy mắt kích phát toàn bộ tiềm lực của cơ thể.”

Lưu Phong kinh hãi hỏi: “Nói như vậy thì Ám đan là bảo vật? Lão có biết làm thế nào để mua được Ám đan không?”

Trương Thiên Sư mỉm cười, tựa hồ như hiểu được ý nghĩ của Lưu Phong: “Công tử, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm. Ám đan thật ra không phải là bảo vật gì đó như ngươi tưởng tượng. Sau khi sử dụng Ám đan thì hậu quả của nó không phải là người tu chân nào cũng nguyện ý gánh chịu. Một khi là Hắc Ám tu chân sử dụng Ám đan thì tu vi sẽ giảm đi một cảnh giới. Còn tu chân phổ thông sử dụng, không những giảm đi một cảnh giới mà còn có thể bị phá hủy tâm chí...”

Lưu Phong nuốt một ngụm không khí ban đêm hỏi: “Trách không được lại gọi là Ám đan thì ra nó tà dị như vậy.”

“Tà?” Trương Thiên Sư cười nói: “Hắc Ám tu chân cũng không phải là tà ác. Bọn họ chỉ theo đuổi lực lượng và thực lực mà thôi. Bất quá chuyện ám sát ngươi cũng có chút tà dị. Thứ nhất tại hoàng triều, người có năng lực sai khiến tu chân cũng không có nhiều. Thứ hai là người tu chân bình thường cũng không dễ gì có được Ám đan. Huống hồ tại hoàng triều bây giờ Hắc Ám tu chân giả đã hoàn toàn biến mất.”

Lưu Phong cảm thấy kinh ngạc: “Thiên Sư, nếu hoàng triều đã không còn Hắc Ám tu chân, vậy chuyện vừa rồi là như thế nào?”

Trương Thiên Sư suy nghĩ một lát, ánh mắt nhìn Lưu Phong nói: “Theo ta được biết thì bây giờ chỉ có Cao Lệ quốc và Phù Tang quốc là còn có Hắc Ám tu chân giả.”

Cao Lệ? Phù Tang? Mẹ nó thời đại này sao lại có tiểu quỷ tử (chỉ người Nhật Bản) và bổng tử (chỉ người Hàn Quốc). Lưu Phong vội hỏi: “Thiên Sư, ý của người là muốn nói chuyện này liên quan đến Cao Lệ và Phù Tang?”

Trương Thiên Sư suy nghĩ rồi nói: “Hắc Ám tu chân giả ở Cao Lệ và Phù Tang là chính xác nhưng chuyện liên quan đến sát thủ thì chưa chắc liên quan đến Cao Lệ và Phù Tang.”

“Thiên Sư nói thật hữu lý. Bổn công tử quả thật chưa hề đắc tội với ‘tiểu quỷ tử’ và bổng tử.” Bất quá hắn đối với tiểu quỷ tử và bổng tử thì thật chán ghét,

“Tiểu quỷ tử? Bổng tử?” Trương Thiên Sư nghe Lưu Phong xưng hô một cách quái lạ, bất giác mỉm cười: “Người của Phù Tang quốc quả thật là thông minh, mưu kế thâm sâu, não bộ thật lớn. Ngươi gọi là ‘tiểu quỷ tử’ cũng có phần không sai. Nhưng vì sao lại gọi người Cao Lệ là ‘bổng tử’, tựa hồ có chút...”

Lưu Phong sửng sốt nhưng cũng không biết phải giải thích như thế nào cả. Tất cả mọi người tại kiếp trước đều gọi như vậy. Năm đó đi học hắn đã từng có thảo luận về vấn đề này, nhưng mọi giả thiết về cách xưng hô này đều khác nhau. Có người nói người Cao Lệ khi giặt quần áo thường dùng một cây mộc bổng để đập quần áo cho sạch, nên gọi người Cao Lệ là bổng tử. Cũng có người nói bởi vì trong lịch sử Trung Quốc tám năm kháng chiến, người Cao Lệ đã giúp người Phù Tang đàn áp người Hán. Bị người Hán thù ghét nên mới bị gọi là bổng tử.

“Thiên Sư, cách xưng hô này thật ra không quan trọng.” Lưu Phong không muốn giải thích về vấn đề naỳ liền chuyển hướng: “Lão nhân gia vẫn chưa giúp ta suy đoán ra cuối cùng là ai muốn đối phó với ta.”

Trương Thiên Sư trầm giọng nói: “Thiên Thượng Nhân Gian của công tử phát triển thật tấn mãnh, đắc tội với không ít người. Bây giờ ai cũng có thể nghi vấn cho nên rất khó đoán biết. Chỉ có cách truy theo manh mối mà sát thủ trước khi chết để lại là Tố Nhã. Đó mới chính là mấu chốt của vấn đề, ”

“Thứ cho ta nói thẳng, công tử và tứ sư tôn hình như không hợp nhau lắm?”

Lưu Phong lãnh đạm hỏi: “Thiên Sư lời này là có ý tứ gì?”

Trương Thiên Sư sợ Lưu Phong hiểu lầm, vội giải thích: “Công tử nói vậy tức là hiểu lầm ý của ta. Ta chỉ muốn nhắc nhở công tử, nhất định phải cùng tứ sư tôn hòa hảo cho tốt. Nếu không người ngoài sẽ nghĩ tứ sư tôn không chiếu cố cho công tử, có thể xuống tay với công tử mà không phải úy kỵ. Bất quá bây giờ xem ra bần đạo lo lắng cũng hơi dư thừa. Tu vi của công tử đã là Kim Đan kỳ, hơn nữa còn có thần điểu hộ vệ. Thực lực tuyệt đối không thua kém ai.”

Lưu Phong lắc đầu nói: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Một khi chưa biết đối thủ là ai thì ta vẫn chưa thể an toàn được.”

“Bây giờ người muốn giết công tử và có năng lực sai khiến tu chân giả, đơn giản chỉ có Thái tử phi, Ma Giáo, Yến vương.”

Lưu Phong có chút kinhn ngạc. Thái tử phi và Ma giáo muốn giết mình thì cũng hợp lý. Nhưng Yến vương thì sao lại cũng xếp vào nhóm này. Lão tử có trêu chọc gì đến hắn đâu? Cho dù là chuyện Vương Đông Đông cũng không thể nào biết được. Như thế nào lại muốn ta chết??

“Thiên Sư, lão nói Yến vương muốn đối phó ta. Ta quả thật không tin.” Lưu Phong muốn từ Trương Thiên Sư tìm ra đáp án.

Trương Thiên Sư suy nghĩ một chút nói: “Việc này không phải đã rõ ràng rồi sao? Yến vương và Hoàng thái tôn chính là đối đầu với nhau, Phượng viên lại ủng hộ Hoàng thái tôn. Ngươi là Phượng viên thiếu gia. Yến vương không muốn giết ngươi mới là lạ.”

“Yến vương muốn ngươi chết, mà không biết tại sao cả. Hơn nữa còn có nguyên nhân khác. Sau khi công tử sáng tạo ra Thiên Thượng Nhân Gian thì cả Thái tử phi, Yến vương và Ma giáo đều muốn chiêu dụ ngươi.”

“Không sai, quả là có tin tức này. Nhưng ta không hề thấy người của Ma Giáo và Yến vương tiếp xúc với ta.” Lưu Phong nghi hoặc nói.”

“Ngươi không thấy họ ra mặt là vì ngươi đã chọn Cẩm Y Vệ của chúng ta để hợp tác.” Trương Thiên Sư cười, đoạn nói tiếp: “Ngươi hợp tác với Cẩm Y Vệ đã khiến cho bọn chúng thất vọng. Đối với tính cách của Yến vương thì nếu ngươi đã không phải là bằng hữu, tất ngươi sẽ trở thành địch nhân của hắn. Cho nên xét về khía cạnh cá nhân hay khía cạnh Phượng viên, ngươi đều là địch nhân của Yến vương.”

Hi Du Hoa Tùng - Chương #148