Chương 147: Phi Nhi Lớn Lên


“Ta không thể thất bại. Ta tuyệt không thể thất bại.” Hắc ảnh cố gắng ổn định lại tinh thần, khuôn mặt thống khổ hét lên một tiếng, hai tay kết ấn, ngưng tụ lực lượng chung quanh mình lại thành một hỏa cầu, ném về phía Lưu Phong.

“Công tử cẩn thận, hắn đang thiêu đốt linh hồn của chính mình.” Trương Thiên Sư sợ Lưu Phong lâm địch chưa có đủ kinh nghiệm, vội lên tiếng nhắc nhở.

Lưu Phong khóe miệng nhếch lên mỉm cười, nét mặt không chút sợ hãi, cho đến bây giờ hắc ảnh căn bản vẫn chưa thể uy hiếp được hắn.

Mắt thấy hắc sắc hỏa cầu ập đến. Lưu Phong hét lớn một tiếng, nhuyễn kiếm giơ cao quá đầu trảm xuống, kiếm quang chói mắt tựa như lưu tinh phát ra bạch quang bắn về phía hắc ảnh.

Bạch quang chói lọi, soi sáng cả một vùng không trung rộng lớn. Một âm thanh tựa tiếng sấm nổ vang lên.

Lưu Phong thu hồi nhuyễn kiếm, vẻ mặt bình tĩnh, mái tóc đen bay lãng đãng theo từng cơn gió, hai mắt bắn ra tinh quang.

Nhìn lại hắc ảnh đã không còn tỏa ra hắc sắc khí tức nữa. Mặc dù vẫn chi trì được một chút nhưng gân mạch trong cơ thể đã đứt đoạn, cũng không còn duy trì được bao lâu nữa.

“Tố Nhã... Tố Nhã...” Hắc ảnh giơ tay về phía nam, không ngừng thảm thiết kêu lên tên ai đó. Giây phút sau từ từ rớt xuống mặt đất... tử vong.

Trương Thiên Sư cẩn thận khám xét thi thể, hắc ảnh không phải vì trúng một kiếm của Lưu Phong mà tử vong. Người này quả thực là đã giấu độc dược trong đan điền, kích thích lên bộc phát mà chết.

Phùng Nguyệt và Bạch Thọ mang theo nhân mã của Cẩm Y Vệ đến nơi thì mọi chuyện đã kết thúc, thấy Lưu Phong vô sự cũng yên tâm rất nhiều.

“Phùng Nguyệt, điều tra cho ta một người tên là Tố Nhã.” Trương Thiên Sư bình thản phân phó.

Phùng Nguyệt cũng không dám chậm trễ, vội hỏi: “Thiên Sư yên tâm, hạ quan sẽ phái người truy tìm ngay lập tức.”

Lưu Phong lại nói: “Hai vị đại nhân, bằng mọi giá phải tìm được nữ tử Tố Nhã kia. Chúng ta có thể từ nàng mà tìm ra được người đứng sau vụ việc ngày hôm nay.”

Bạch Thọ gật đầu đáp lời: “Công tử yên tâm.” Xưng hô với vị Tuần Sát Sử này Phùng Nguyệt và Bạch Thọ vẫn xưng hô là Lưu Phong công tử. Lưu Phong cũng cảm thấy cách xưng hô này thuận tiện hơn rất nhiều.

“Nếu có tin tức gì xin hai vị đại nhân báo cho ta biết.”

“Công tử, việc này là bản sự của bọn họ, họ làm sẽ rất tốt.” Trương Thiên Sư hướng ánh mắt nhìn Lưu Phong nói: “Thời gian cũng đã quá trễ để nghỉ ngơi, hay là công tử cùng bần đạo vừa đi vừa nói chuyện phiếm nhé.”

Lưu Phong gọi Phi nhi trở về đậu trên vai, gật đầu nói: “Được rồi, vừa hay tại hạ cũng có chuyện muốn hỏi Thiên Sư.”

...

Kinh đô hoàng thành tại một cung điện vắng vẻ, hẻo lánh. Một vị mỹ phụ mặc cung trang, hai tay nắm chặt, khẽ dựa vào một cột nhà, hướng ánh mắt vào trung niên nam tử cách đó không xa, ôn nhu nói: “Lãnh Nguyệt tiên sinh, người nói bổn cung đối phó với Lưu Phong bằng cách nào đây?”

Lãnh Nguyệt chính là tiến sĩ năm thứ mười ba của Hoa Hạ hoàng triều. Nổi danh là học rộng tài cao. Sau đi theo thái tử điện hạ trở thành mưu sĩ thân cận của thái tử. Sau khi thái tử mất, hắn tiếp tục phò tá cốt nhục của thái tử là Hoàng thái tôn. Ngày thường vẫn thường cùng Thái tử phi thương nghị đại sự

Lãnh Nguyệt sắc mặt không hề thay đổi nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ thận trọng nói: “Điện hạ, người vì sao phải đối phó với Lưu Phong? Người này thực không dễ đối phó.”

Thái tử phi khinh thường, lạnh lùng cười: “Ta đã điều tra ra tứ cô nương của Phượng viên cũng không phải là muốn tốt cho Lưu Phong. Không được Phượng viên ủng hộ, hắn căn bản chẳng là gì. Lãnh Nguyệt tiên sinh sợ rằng hơi đề cao hắn quá.”

Lãnh Nguyệt vẫn như trước, sắc mặt không chút thay đổi: “Điện hạ, người sai rồi. Lưu Phong mặc dù không có Phượng viên hậu thuẫn thì hắn cũng không phải người thường. Tiểu nhân được biết hắn so với những người tuổi trẻ khác rất cách biệt, có thể nói là thiên tài... theo ý của thuộc hạ thì người tạm thời không nên cùng hắn tranh đấu.

Thái tử phi không nghĩ như vậy, hừ một tiếng: “Lãnh Nguyệt, sau khi thái tử mất đi, lá gan của ngươi hình như càng ngày càng nhỏ, làm việc e trước sợ sau như vậy thực không thể làm được chuyện đại sự. Khơi khơi chỉ là một tên tiểu tử Lưu Phong có là gì. Ta muốn hắn sống thì hắn sống. Ta muốn hắn chết thì hắn chết.”

Lãnh Nguyệt âm thầm thở dài: “Điện hạ, tứ cô nương và Lưu Phong cho dù không hòa hợp lắm nhưng nàng cũng không ngồi yên giương mắt nhìn Lưu Phong chết.”

“Ta biết, cho nên bây giờ ta cũng chưa muốn giết hắn. Ta chỉ muốn giáo huấn hắn một chút. Thu lấy Thiên Thượng Nhân Gian của hắn.” Thái tử phi lãnh đạm nói.

“Điện hạ, thứ cho thuộc hạ nói thẳng. Người thực sự không phái người giết hắn sao?” Lãnh Nguyệt nhíu mày hỏi.

Thái tử phi sắc mặt đại biến: “Tiên sinh, đây là ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta lừa ngươi hay sao?”

Lãnh Nguyệt trầm giọng nói: “Điện hạ có điều chẳng biết. Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức Lưu Phong bị ám toán. Cẩm Y Vệ bắt đầu truy tìm tung tích hung thủ. Có người nghĩ rằng sát thủ đó là điện hạ sai phái.”

Thái tử phi kinh hãi hỏi: “Lưu Phong thế nào? Hắn có chết không?”

Lãnh Nguyệt bình thản hỏi ngược lại: “Điện hạ muốn hắn chết hay muốn hắn còn sống?”

Thái tử phi trầm tư một chút nói: “Ý của tiên sinh là sao?”

Lãnh Nguyệt nghiêm nghị nói: “Điện hạ, có một số chuyện người còn chưa biết. Tứ cô nương mặc dù vị tất đã quan tâm đến Lưu Phong nhưng các vị tỷ tỷ của tứ cô nương lại rất quan tâm đến hắn. Trước đó vài ngày thuộc hạ đã nhận được tin tức một vị tỷ tỷ của tứ cô nương đã đến Phượng viên, đối với Lưu Phong hết mực thương yêu. Tứ cô nương đối với tỷ tỷ của mình lại hết mực cung kính... hẳn là điện hạ đã hiểu được ý tứ của thuộc hạ.”

Thái tử phi chấn động trong lòng: “Ý của tiên sinh... Lưu Phong chính là tâm điểm của Phượng viên?”

“Không sai. Lưu Phong rất có thể ảnh hưởng rất lớn đến sự hợp tác của chúng ta và Phượng viên. Phượng viên cũng không phải tứ cô nương có quyền quyết định hết thảy.”

Thái tử phi kinh hô lên một tiếng: “Tiên sinh, ngươi còn chưa nói cho ta biết Lưu Phong cuối cùng là sống hay chết?”

Lãnh Nguyệt lạnh nhạt nói: “Hắn không sao cả. Lưu Phong thực lực rất mạnh. Sát thủ bị hắn giết chết, hơn nữa còn để lại một ít manh mối. Cẩm Y Vệ đang từ manh mối này truy tìm tung tích của chủ nhân đứng sau tên sát thủ.”

Vậy theo ý của tiên sinh thì bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Thái tử phi không ngốc, trải qua sự phân tích của Lãnh Nguyệt, nàng căn bản đã hiểu được có người muốn giết Lưu Phong, giá họa cho Đông cung. Muốn phá vỡ mối quan hệ giữa Phượng viên và Hoàng thái tôn.

Lãnh Nguyệt trầm tư một chút nói: “Vốn tưởng rằng việc này là điện hạ làm ra. Bây giờ xem ra mọi chuyện lại phức tạp hơn một chút. Cũng may là Lưu Phong không hề hấn gì. Chúng ta bây giờ phải nghĩ ra biện pháp trợ giúp Cẩm Y Vệ tìm ra chân hung thủ, thanh minh và củng cố cho mối quan hệ của chúng ta với Phượng viên.”

“Chuyện này xin cứ theo ý tiên sinh.”

Lãnh Nguyệt gật đầu nói: “Điện hạ, xin yên tâm, thuộc hạ đã phái người đi làm việc.”

Thái tử phi nghe vậy mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, mở miệng cười nói: “Lãnh Nguyệt tiên sinh quả nhiên là khiến bổn cung yên tâm.” Lời nói ôn nhu nhẹ nhàng, thực là dẫn động lòng người. Ngay cả Lãnh Nguyệt khuôn mặt vốn lạnh như băng lúc này cũng xuất hiện một nụ cười.

“Điện hạ, chuyện này thuộc hạ sẽ cố hết sức chu toàn. Bất quá hiện tại điện hạ không nên gây phiền toái cho Lưu Phong nữa. Địch thủ đích thực của chúng ta chính là Yến vương phủ.”

Thái tử phi do dự một lúc nói: “Được rồi, ta sẽ nghe lời tiên sinh. Chỉ đáng tiếc là Thiên Thượng Nhân Gian...”

Lãnh Nguyệt lạnh lung nói: “Điện hạ vội vã cướp đoạt Thiên Thượng Nhân Gian như vậy là muốn đưa vào vụ khố?”

Lãnh Nguyệt là người của mình, Thái tử phi cũng không muốn giấu diếm, gật đầu nói: “Bổn cung đã nhìn thấy phụ hoàng dường như đã bất mãn với việc ta làm. Ta phải ra tay trước, xóa mọi dấu vết, bù đắp lại thất thoát trong nội vụ khố.”

Lãnh Nguyệt tựa hồ như cảm thấy khó hiểu, vội hỏi: “Hoàng thương và nội vụ khố ngay từ năm đầu đã thất thoát. Bệ hạ hẳn là đã phát hiện. Vì sao cho đến nay vẫn không có động thái gì?” Lãnh Nguyệt đi theo thái tử sớm nhất. Hắn rất rõ ràng Hoa Hạ đại đế đối với thái tử rất yêu thương, cho nên sau khi thái tử mất đã chuyển tình thương này sang cho Thái tử phi. Hoa Hạ đại đế mặc dù biết chuyện về hoàng thương kinh doanh thua lỗ thế nhưng vẫn phóng mặc. Dù sao thì Thái tử phi cũng là người nuôi dưỡng Hoàng thái tôn, tiền bạc cũng là để cho Hoàng thái tôn thu dụng.

Thái tử phi thở dài một hơi nói: “Có một số việc ngươi chưa biết, mới đầu ta cũng không tin. Sau đó từ mẫu hậu ta mới biết được phụ hoàng muốn dự trù quân bị, dụng binh đi đánh Phù Tang và Cao Lệ. Người muốn những năm còn sống thì phải tiêu diệt hết những mối uy hiếp đối với Hoa Hạ hoàng triều. Để lại cho con cháu của mình thái bình thịnh thế.”

“Được rồi, tiên sinh. Ta nhớ năm ngoái ngươi từng nói phụ hoàng không còn sống lâu nữa thế nhưng bây giờ ta phát giác ra khí sắc của người ngày càng tốt hơn là sao?” Thái tử phi kinh ngạc mà hỏi.

Lãnh Nguyệt cau mày thở dài: “Điện hạ, việc này cũng không biết nói như thế nào. Vốn là thuộc hạ xem thiên tượng, quả thật là bệ hạ không sống được lâu nữa. Ai mà ngờ thiên tượng dị biến. Tử vi đế tinh vốn là độc lập, đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh một ngôi sao khác không rõ lai lịch. Ngôi sao này xuất hiện mọi việc đều đảo lộn, không thể dự đoán được mọi chuyện nữa. Cho nên điện hạ sau này làm việc phải hết sức cẩn trọng.”

Thái tử phi nhíu mày nói: “Chuyện này ta cũng có nghe nói qua. Bất quá phụ hoàng có nói qua, dị tinh này có lợi cho Hoàng thái tôn.”

Lãnh Nguyệt thở dài cảm thán nói: “Chỉ mong là như thế.”

...

Trong đêm, một vị đạo nhân cước đạp phi kiếm bay đi. Bên cạnh là là một con cự đại thanh điểu mang trên lưng một vị công tử anh tuấn, đang hô to: “Hay quá, lão tử cũng có thể bay... haha... Phi nhi, không nghĩ ra ngươi có thể lớn lên như vậy. Rốt cuộc có thể mang theo ta bay được rồi.”

Hai người này chính là Lưu Phong và Trương Thiên Sư, con chim chính là Phi nhi.

Trương Thiên Sư chứng kiến thực lực của Lưu Phong càng thêm thích thú, cùng hắn nói đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất, tình cảm đối với Lưu Phong càng thêm thân thiết. Bất quá Trương Thiên Sư cũng cảm thấy ngạc nhiên. Ai mà ngờ Lưu Phong đường đường là Kim Đan kỳ cao thủ mà lại không biết ngự kiếm phi hành.

Ngạc nhiên hơn nữa chính là Phi nhi. Nó phát ra một tiếng kêu to, biến thành cự đại, bay thẳng lên thinh không, mang theo Lưu Phong.

Trương Thiên Sư chấn kinh hồn vía, há hốc mồm, suýt chút nữa thì từ trên phi kiếm rớt xuống.

“Trương Thiên Sư này, lão có thể khép miệng lại được không? Ta cũng cảm thấy ngạc nhiên chứ không riêng gì lão. Sớm biết thế này thì ta đã bay từ lâu.”

Hi Du Hoa Tùng - Chương #147