Chương 139: Thiếu Phụ Bạch Khiết


“Nữ nhân? Chu Phong?”

Nghe được âm thanh đó, Lưu Phong cảm thấy chấn động, Chu Phong không chết, mà biến thành nữ nhân?

“Ai là Chu Phong? Ta là Bạch Khiết.” Trong đầu lại truyền đến âm thanh của một người đàn bà.

Lưu Phong cố gắng tĩnh tâm lại, thử dò hỏi cùng thanh âm đó trò chuyện với nhau:

“Ngươi là ai? Ngươi như thế nào nói chuyện trong đầu ta?”

“Ngươi chính là một người tu chân, như thế nào mà một điểm thường thức ấy cũng không hiểu.” Thanh âm phụ nữ ấy tựa hồ có chút khinh thường.

Lưu Phong không hề tức giận, hỏi: “Không liên quan đến ngươi, ngươi là ai nói mau?”

“Tu vi không cao, tính tình lại nóng nảy.” Nữ nhân yên lặng chốc lát, buồn bã nói: “Ta là Bạch Khiết!”

“Bạch Khiết? Thiếu phụ Bạch Khiết?” Lưu Phong kinh ngạc nói: “Thiếu phụ Bạch Khiết tại kiếp trước là một đãng phụ trong truyền thuyết trên mạng, như thế nào gặp mình trong đầu. Lão thiên không phải ngươi trêu ta chứ?”

“Cái gì phụ Bạch Khiết? Ta là tu chân Bạch Khiết.” Nữ nhân nhanh chóng hướng tới Lưu Phong sáng tỏ thân phận chính mình.

“Tu chân Bạch Khiết?” Lưu Phong trong đầu nháy mắt có phản ứng: “Ngươi và Tam Phân Quy Nguyên Đan có quan hệ gì?”

“Ta chính là Tam Phân Quy Nguyên Đan.”

Lời nói của người đàn bà khiến Lưu Phong chấn động. Mẹ nó, cái gì nói đan dược có thể nói được, ngay cả trong tiểu thuyết cũng chưa từng gặp qua.

Có thể nói như vậy, Tam Phân Quy Nguyên Đan nằm ngoài sự hiểu biết của Lưu Phong.

“Ta đây như thế nào có thể ăn ngươi được?” Vẫn còn khiếp sợ, Lưu Phong hỏi một câu mà ngay cả hắn cũng cho rằng là một câu nói ngu xuẩn

Quả nhiên, thanh âm người đàn bà mang theo tức giận nói: “Ngươi muốn ăn ta?”

“Đúng vậy, ta cần tăng lực lượng cho nên phải ăn ngươi.” Lưu Phong nghĩ đan dược này rất thông minh, cùng nàng so tâm tư không bằng nói ra luôn mục đích.

“Ngu ngốc, tên nào nói cho ngươi ăn Tam Phân Quy Nguyên Đan là có thể tăng lên tu vi?” Giọng nói mang theo chút trào phúng.

Lưu Phong ngạc nhiên nghĩ cẩn thận nhưng hoàn toàn không có ai nói cho hắn. Đan dược không cần ăn chẳng lẻ là để nói chuyện phiếm.

“Tu chân bây giờ thật thiếu trình độ, cái gì cũng không biết.” Người đàn bà thở dài một tiếng.

Lưu Phong thấy chính mình bị đan dược khinh bỉ, trong lòng rất khó chịu, mắng: “Ngươi chỉ là đan dược, ta nào quản ngươi có thể ăn được hay không, dù sao ta cho rằng đan dược được dùng để ăn, nghĩ lại ta nhất định nghĩ biện pháp ăn ngươi.”

Có thể cảm thấy Lưu Phong quả thật không đùa, thanh âm người đàn bà có chút run rẩy nói: “Không... không nên ăn ta, kỳ thật ta không phải là đan dược, ta là Bạch Khiết, ta là tinh thể nguyên thần.”

Lưu Phong không tức giận nói: “Ngươi đã nói qua. Ta hoàn toàn có thể giải thích như vậy, người là một hoàn đan được tên là Bạch Khiết.”

“Không, ta thật sự không phải đan được, ta là nguyên thần linh thể, ta van cầu ngươi, ngươi không nên ăn ta, ta có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi.” Người đàn bà dùng hàng loạt câu cầu khẩn nói.

Lưu Phong không nhanh không chậm nói: “Ngươi có thể giúp tu vi của ta tăng lên Nguyên Anh kỳ không?”

“Không thể...”

“Ngươi có thể cho ta trường sanh bất lão không?”

“Không thể...”

“Ngươi có thể cho ta quyền thế vô tận không?”

“Không thể”

“Ta khinh, cái này không được, cái khác cũng không được, tóm lại ngươi có khả năng gì?” Lưu Phong vẻ mặt buồn bực. Hắn cũng thật ra biết rằng Bạch Khiết cũng không phải là thần linh sao có thể thỏa mãn nguyện vọng hắn.

Bạch Khiết sợ Lưu Phong lại làm ra sự tình gì, vội nói: “Ta có thể dạy cho người phương pháp tu chân tốt.”

“Nguoi cho ta ngu ngốc, ta đã có bốn vị sư tôn.” Lưu Phong cự tuyệt nói.

Bạch Khiết cười lạnh một tiếng, nói: “Cho dù ngươi có bốn mươi sư tôn thì thế nào, bây giờ không còn tu chân chân chính, ngươi luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền căn bản là không hoàn chỉnh. Ta có thể cho ngươi pháp quyết tu chân hoàn chỉnh. Ngươi có thiên phú, hơn nữa dưới sự chỉ điểm của ta, tụ thành Nguyên Anh căn bản là không lâu.

“Ngươi nói thật? Ngươi có thể giúp ta rút ngắn thời gian tu thành Nguyên Anh?” Lưu Phong mừng rỡ hỏi.

“Đương nhiên là thật, Nguyên Anh kỳ thật ra cũng không có gì to tát, tại chỗ chúng ta tùy tiện không phải là đệ tử cũng có thể tu thành Nguyên Anh.” Bạch Khiết trào phúng nói.

“Chờ một chút.” Lưu Phong đột nhiên cảnh giác hỏi: “Ngươi như thế nào biết ta tu luyện chính là Thái Âm thất tinh huyền? Có thật ngươi là thượng cổ tu chân không?”

“Ngươi có thể ngừng hỏi các vấn đề không?” Bạch Khiết trước khi đáp lời Lưu Phong nói, sau đó trả lời: “Ta biết ngươi tu luyện Thái âm thất tinh huyền là vì ngươi trích máu nhận chủ.”

“Còn nói ta là thượng cổ tu chân thì kỳ thật ta bây giờ mới chỉ có một ngàn tuổi mà thôi, Khoảng cách so với thượng cổ tu chân còn rất xa đấy.” Bạch Khiết đối với người khác thắc mắc tuổi mình rất là không hài lòng.

Trời ạ, một ngàn tuổi. Lưu Phóng hít một hơi, nói: “Vậy ngươi giờ tồn tại dưới dạng gì? Quỷ? Hồn phách? Hay là đồ vật gì?”

Bạch Khiết tức giận nói: “Hỗn trướng, ngươi như thế nào lại so sánh ta với loài quỷ hồn đê tiện.”

“Ta khinh, ngươi lại dám nói như thế với chủ nhân sao? Có đúng là muốn tạo phản sao? Lưu Phong mất hứng nói.

“Chủ nhân?” Bạch Khiết lạnh giọng nói: “Ngươi là chủ nhân ai? Ngươi nói ta ah? Chỉ bằng tu vi Ích Cốc trung kỳ của ngươi? Chờ khi ngươi tu thành Thiên nhân chi cảnh, ngươi nói mạnh miệng cũng không trễ.”

Lưu Phong cảm thấy nao nao, không đúng a, không phải là linh vật nhận chủ a, như thế nào mà Bạch Khiết lại không nhận ta? Chẳng lẽ Xích Tuyết thuyết pháp là sai sao. Không được ta phải hỏi lại a.

“Bạch Khiết lớn mật, ngươi hấp thu máu huyết ta, chẳng lẽ không phải là nhận ta làm chủ sao?” Nói xong hết Lưu Phong lại nghĩ vấn đề của mình có chút ngu ngốc. Nàng ta đã bày tỏ là không nhận chủ mà.

“Ai nói cho ngươi hấp thu máu huyết ngươi, ta sẽ nhận ngươi làm chủ?” Bạch Khiết dập tắt suy nghĩ ngu ngốc của Lưu Phong, nàng hoàn toàn không nghĩ ra người tu chân như thế nào lại không biết được điều này. Thật sự là thế sự suy đồi a.

Quả nhiên là dâm thư tiểu thuyết cũng quả thật không thể tin được, cái này bị Xuyết Tuyết hại thê thảm. Lưu Phong buồn bực cực độ: “Quên đi, ta không hi vọng ngươi nhận chủ, ngươi dạy ta tu chân như thế nào... Ta giờ tạm thời đáp ứng không ăn ngươi.”

“Ta không tin ngươi. Ngươi phải thề trên linh hồn mình!” Bạch Khiết hiểu được nhân phẩm của Lưu Phong cùng trí thức của hắn không thể không giống nhau.

“Lại là linh hồn khởi thệ? Lần trước bị Chu gia tiểu tử bắt thề thốt, lần này không thể hồ đồ, linh hồn khởi thệ không có thể tùy tiện đáp ứng

“Không được, kệ ngươi tin hay không. Không tin ta cũng không cần ngươi dạy ta nữa, ta tiếp tục nghĩ biện pháp làm thế nào để ăn ngươi.” Lưu Phong giọng nói có chút xúc phạm.

Bạch Khiết thở dài một tiếng: “Quên đi, ta cũng không ép ngươi, tất cả là thiên ý.”

Yên lặng một lúc lâu, Bạch Khiết lại nói: “Ta đáp ứng giúp ngươi, nhưng chờ ngươi đạt đến Nguyên Anh kỳ ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.”

“Không thành vấn đề.” Lưu Phong không hề nghĩ ngợi đáp ứng, có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ, đừng nói một điều, cho dù mười điều hắn cũng vui vẻ làm.

“Ta bây giờ trước truyền cho ngươi bản đầy đủ của Thái Âm Thất Tinh Huyền, đợi lát nữa đầu ngươi có chút đau đớn, đó là bình thường, ngươi ngàn vạn lần không được vận công chống cự.” Bạch Khiết vừa mới truyền vào, Lưu Phong cảm thấy trong đầu xuất hiện một cỗ nhiệt lưu, lập tức một đại đoạn văn tự khẩu quyết cũng lưu vào đại não. Cùng lúc đó Lưu Phong cảm thấy đầu đau đớn kịch liệt, cả quá trình diễn ra suốt hai phút hơn, ngay khi Lưu Phong cảm thấy sắp chịu không được thì mọi chuyện đều trở về bình thường

Tẩy não, Lưu Phong lúc này mới hiểu được đau đớn như thế nào, thiếu chút nữa mất cả mạng.

Bạch Khiết tựa hồ không ngờ tới Lưu Phong phản ứng dữ dội như vậy, xin lỗi nói: “Xin lỗi, không tưởng ngươi tu chân tệ đến như vậy!”

Lưu Phong cười khổ một tiếng, đây là xin lỗi hay sao.

“Tốt lắm, ta đã truyền cho ngươi bản đầy đủ của Thái Âm Thất tinh huyền, chỉ cần ngươi khổ tu không tới một tháng là có thể ngưng kết kim đan. Được rồi, nơi này có an toàn không, ta muốn hiện thân một lát?” Bạch Khiết cẩn thận hỏi.”

“Đương nhiên an toàn, nơi này chính là địa phương tư nhân của ta, chỗ này không có ai đến quấy rầy.” Lưu Phong nói nghiêm chỉnh.

Ngay khi Lưu Phong vừa nói xong, Tam Phân Quy Nguyên Đan đột nhiên hiện lên một đạo bạch quang, một thân ảnh mỹ lệ xuất hiện trước mắt hắn.

Lưu Phong khẽ vuốt hạ thể, cất giọng cười vô sỉ, đánh giá từ đầ đến chân Bạch Khiết. Đại khái nàng khoảng 26, 27 tuổi, dung nhan xinh đẹp tinh xảo, nụ cười thánh thiện như tiên nữ hạ phàm. Sóng mắt ôn nhu diễm mạn, đôi môi đỏ mọng căng tròn. Da thịt mịn màng trơn láng. Đầu đội hoa sai Phượng quan. Thân vận hồng y, trước ngực thêu hình ngũ sắc tường vân. Khí chất thoát tục thanh lệ, ung dung tiêu sái.

Bạch Khiết thấy ánh mắt dâm đãng của Lưu Phong, nhất thời cảm thấy lạnh người:

“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”

“Bạch Khiết? không nghĩ tới một lão bà ngàn tuổi lại xinh đẹp như vậy?” Lưu Phong thu hồi nụ cười dâm tà, nghiêm trang nói: “Ta đến bây giờ vẫn chưa từng nếm qua hương vị của nữ nhân lớn tuổi như vậy.”

Bạch Khiết kỳ quái nhìn Lưu Phong, nhíu mày nói: “Ngươi nói cái gì vậy?”

Lưu Phong cười hì hì nói: “Ta nói, ta rất muốn cùng ngươi... cái kia.”

“Cái kia? Người nào?” Đừng nghĩ Bạch Khiết tuổi lớn như vậy là có thể biết hết mọi chuyện. Trước lúc biến thành Tam Phân Quy Nguyên Đan cũng chỉ là hơn hai mươi tuổi, sau khi phi thăng thất bại, tam nguyên phân tán, nguyên thần cũng rơi vào trạng thái hôn mê, ngủ vùi. Cho đến bây giờ mới tỉnh giấc. Việc ân ái nam nữ, nàng cũng không hiểu rõ cho lắm.

“Hung đại vô não, ài, có nói ngươi cũng không hiểu.” Lưu Phong nói chuyện nhưng cặp mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang phập phồng của Bạch Khiết.

Hi Du Hoa Tùng - Chương #139