Chương 115: Hài Tử Đã Hiểu Biết, Phải Cho ...


Quả nhiên là Phi nhi hiểu được điều Lưu Phong nói, nó hiểu được Lưu Phong nói nó là bằng hữu, đôi mắt nhỏ lập tức hiện ra một tia hưng phấn.

“Các ngươi cùng lên đi!” Không biết tại sao nhưng mông diện nữ tử trong lòng có chút cảm giác e ngại đối với tiểu điểu này.

Phi nhi kiêu ngạo kêu lên một tiếng, thân thể hóa thành một đạo thanh quang lao về phía mông diện nữ tử. Lưu Phong vội vàng gọi Phi nhi dừng lại. Hắn muốn chính mình tự tay động thủ.

“Đối phó với loại đàn bà ‘hung đại vô não’ (vú to thì ngu), chỉ mình ta là đủ rồi.” Lưu Phong nói chuyện với Phi nhi nhưng ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào bộ ngực vươn cao của mông diện nữ tử.

“Dơ bẩn, chịu chết đi!” Mông diện nữ tử sắc mặt lạnh lẽo đoản kiếm rung lên phát ra âm thanh như long ngâm, cuồng phong lập tức nổi lên, đạo đạo kiếm khí nhất thời bao phủ ngập trời.

Lưu Phong lạnh người, quát lên, nhuyễn kiếm trong tay tung hoành ngang dọc, bạch mang kiếm khí bắn ra, thôn phệ hoàn toàn kiếm khí của mông diện nữ tử.

Mông diện nữ tử thấy vậy hét lớn, toàn thân tỏa ra một đạo huyền quang càng ngày càng đậm đặc bao trùm bó sát vào thân thể nàng, phảng phất như một hắc sắc khôi giáp vậy. Đoản kiếm trong tay cũng từ từ biến sắc, trở nên đen nhánh, quỷ dị vô cùng.

Lưu Phong sắc mặt kinh hãi: “Quả nhiên là tà ma ngoại đạo.” Cảm nhận được sát khí từ thân đoản kiếm kia phát ra. Lưu Phong cũng không dám đùa cợt nữa, vẻ mặt lộ ra nét nghiêm trọng.

“Đi chết đi! Mông diện nữ tử kêu lên, đoản kiếm phát ra một tiếng như quỷ hống, một đạo hắc quang nhất thời như điện xạ bắn ra.

Lưu Phong không dám chậm trễ, nhuyễn kiếm trong tay, dựng đứng, bạch mang kiếm khí mạnh mẽ xuất ra nghênh đón.

Phi nhi tựa hồ ý thức được Lưu Phong gặp nguy hiểm, toàn thân biến thành một đạo thanh quang, nhanh như chớp lao đến.

“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, công kích của song phương chạm nhau. Vốn dĩ lực công kích của mông diện nữ tử mạnh hơn Lưu Phong một chút nhưng Phi nhi gia nhập cuộc chiến thì tình thế lại bị dảo ngược lại, sức ép nặng nề ập tới, mông diện nữ tử không tự chủ được, lảo đảo thối lui mấy bước mới có thể đứng vững, máu huyết trong người nhộn nhạo, chỉ trực trào ra ngoài, nhìn xuống cánh tay của mình, đã thấy một vết cắt mang theo một vết khí lưu màu xanh đọng lại, đau đớn không thôi. Xem ra vết thương này chính là trúng phải lợi trảo của tiểu điểu.

“Lưu Phong, không ngờ ngươi xuất ngôn mà không giữ lời, không phải ngươi nói đơn đả độc đấu với ta sao?” Mông diện nữ tử ánh mắt thù hận nhìn Lưu Phong nói.

Lưu Phong giả ngu giả ngơ nhìn mông diện nữ tử, mỉm cười nói: “Vị... Madam này thật sự là vú to đầu nhỏ mà, ta nói như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng Phi nhi thấy ta chết dưới kiếm của ngươi cũng không được cứu sao?” Một kiếm vừa rồi thật vô cùng hung hiểm, nếu không phải Phi nhi cơ trí thì hắn không chết cũng bị thương. Ngày mai nhất định phải đi bắt sâu cho nó ăn vậy, bất quá nó có ăn haykhông thì Lưu Phong cũng chưa dám chắc.

Phi nhi nghe hắn nói vậy, đắc ý, kêu lên tra tra.

“Lưu Phong ngươi chết đi. !” Vừa nghe hắn thốt ra một câu vú to thì ngu. Mông diện nữ tử không khỏi phát điên.

Lưu Phong khinh thường nói: “Như thế nào? Vẫn muốn đánh nữa sao?”

Mông diện nữ tử đang muốn lên tiếng thì Thánh sứ lên tiếng khuyên nhủ.”Đại nhân, địch cường ta nhược chúng ta hay là trước mặt tạm nhẫn nhịn, sau này đợi cơ hội trả thù sau.”

“Tiểu tử thúi, hôm nay bổn tiểu thư tha cho ngươi một mạng, sau này sẽ không trả mối hận vũ nhục mẹ ta dâm.” Mông diện nữ tử thân hình do dự một chút, lập tức quyết định nghe theo đề nghị của Thánh sứ, hôm nay tạm thời rút lui.

Lưu Phong khóe miệng xuất hiện nụ cười, dâm nhãn nhìn chằn chằm vào thân thể của mông diện nữ tử, cười nói: “Vị madam này, nếu chẳng may sau này Thánh giáo giải tán thì nhớ PM cho ta, ta sẽ giới thiệu nàng vào Thiên Thượng Nhân Gian, bằng vào dáng vóc của nàng tuyệt đối có thể trở thành đệ nhất lưu của nghệ thuật biểu diễn gia.

“Ngươi...” Mông diện nữ tử giận đến nỗi không nói được câu nào.

Thánh sứ trong lòng cũng cảm thấy kinh hãi, vị Lưu công tử này lá gan thật không nhỏ, dám trước mắt thượng cấp của nàng đùa cợt như vậy.

“Miệng chó không thể mọc ngà voi, ta không có thời gian để lôi thôi với ngươi nữa.” Mông diện nữ tử cũng hiểu rẳng mình tuyệt không thể đấu khẩu lại tên vô lại này, thở nhẹ một tiếng quay sang nói với Thánh sứ: “Thánh sứ, chúng ta đi.”

“Đêm khuya, đi đường nhớ cẩn thận, có thời gian thì cứ ghé lại đây, nhớ kỹ là thay ta chuyển lời cầu hôn đến Thánh giáo chủ”

“Tiểu tử thúi, chúng sẽ còn gặp lại, ngươi cứ chờ đó.” Mông diện nữ tử hậm hực nói xong, xoay người bỏ đi.

Nội y hiện đại đã thu được thành công lớn, Lưu Phong thừa thế xông lên tiếp tục cho sản xuất ra áo choàng bên ngoài, thông qua Thiên Thượng Nhân Gian mà tuyên truyền quảng cáo ra ngoài. Sản phẩm này ngay lập tức cũng bán chạy. Bất quá điều kiện kỹ thuật bây giờ không có cách nào sản xuất hàng loạt được. Mỗi ngày chỉ có thể sản xuất ra 50 cái.

Vì thế Lưu Phong không còn cách nào khác là ưu tiên bán mặt hàng này cho giới thượng lưu trước, nhắm vào các lão thái thái, các tiểu thư...

Vốn Lưu Phong còn muốn cho ra loại quần áo liền nhau nữa nhưng hắn phát hiện ra tại thời đại này nữ nhân tuyệt không thể tiếp nhận loại quần áo như vậy.

Cho đến bây giờ Thiên Thượng Nhân Gian đã phát triển mạnh mẽ trở thành một tập đoàn thanh lâu, massage chân, bán trang phục... trải dài đi khắp nơi, không những tại Giang Nam mà ngay cả những đại phương khác cũng có chi nhánh, ngay cả tại Yến kinh hay những thị thành lớn cũng đều có phân điếm của Thiên Thượng Nhân Gian. Đáng tiếc tại Kinh đô vì tình hình chính trị phức tạp, các thế lực thay đổi liên tục nên Thiên Thượng Nhân Gian tại đây phát triển rất chậm.

Lưu Phong quyết định ở Giang Nam thêm một thời gian nữa, xây dựng lực lượng của mình vững chắc một chút sau đó sẽ đến kinh thành. Kinh thành... nơi này sớm muộn gì hắn cũng phải đến.

Mấy ngày gần đây, mỗi lần tu luyện xong, khi đi ngủ Lưu Phong đều nằm mơ thấy mình đáp ứng ba điều kiện của với linh hồn chủ nhân của thân thể.

Dựa theo nghiên cứu của kiếp trước thì có giả thuyết cho rằng nếu ban ngày có điều lo nghĩ thì ban đêm sẽ nằm mơ thấy điều đó, nhưng trước giờ Lưu Phong chưa bao giờ bận tâm về chuyện này. Bây giờ hắn đã xác định được giả thiết ở trên là không đúng. Hắn dù thế nào đi nữa thì hết lần này đến lần khác vẫn mơ thấy chuyện này.

Trực giác mách bảo hắn đây chính là do linh hồn chủ nhân của thân thể hắn đang giở trò.

Trải qua vài lần thí nghiệm, hắn nhận thấy nếu ban ngày hắn suy nghĩ về chuyện thực hiện lời hứa với linh hồn nọ thì ban đêm sẽ không mơ thấy chuyện này. Còn nếu hắn làm lơ, lo việc khác, tức thì đêm đó lại nằm mơ. Rõ ràng là linh hồn nọ muốn hắn thực hiện lời hứa với mình.

Báo thù, lấy lại những gì hắn đáng được hưởng, chiếu cố Tiểu Uyển. Ba chuyện này không phải là dễ thực hiện. Tiểu Uyển ở địa phương nào cho tới nay Lưu Phong cũng không hề biết. Hắn chỉ biết là nàng có răng khểnh, hai má có lúm đồng tiền. bây giờ nàng đã trưởng thành, hình dáng như thế nào thì có chúa mới biết được.

Từ khi cùng Ân Tố Tố phát sinh quan hệ, Lưu Phong đã không còn che dấu tình cảm của mình với Liễu Thanh Nghi nữa. Mỗi khi ngủ đều dùng tay kích thích cho nhau.

Bất quá như thế một vấn đề nhỏ cũng xuất hiện, Liễu Thanh Nghi mấy lần cực khoái đều phát ra tiếng rên rỉ làm cho Tiểu Linh nhi bừng tỉnh. Tiểu Linh nhi mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nó cũng nhận thức được mẹ nó ngủ chung với một nam nhân. Chuyện này không phải là chuyện tốt đối với một đứa nhỏ.

Vì thế Lưu Phong quyết định bố trí cho Tiểu Linh nhi một gian phòng nhỏ.

Tại kiếp trước, ở xã hội hiện đại, ba tuổi đã ngủ một mình. Dù sao thì ban đêm, cha mẹ cũng cần phải hành sự. Còn nhỏ mà đã chứng kiến chuyện ân ái giao hoan thực sự là không tốt.

Tiểu Linh nhi từ nhỏ đã quen ngủ với mẹ, bây giờ muốn tách nó ra, quả là khó khăn, bất kể Lưu Phong dụ dỗ, hứa mỗi đêm đều kể chuyện cổ tích cho nó, nó cũng không màng.

Liễu Thanh Nghi khuyên bảo nó cũng không được, nàng chưa kịp nói thì nó đã rơm rớm nước mắt, Liễu Thanh Nghi tuyệt không có cơ hội để thuyết phục nó.

Tuy nhiên Lưu Phong và Liễu Thanh Nghi cũng phát hiện ra tiểu nha đầu này trong mắt có gì đó quái lạ, thích thú.

Ngày hôm nay đột nhiên Tiểu Linh nhi chủ động đòi ra ngủ riêng. Lưu Phong mừng rỡ như điên, tìm nó ngay lập tức.

“Đại ca ca, người khoan cao hứng đã, Linh nhi có một điều kiện.” Tiểu nha đầu này nói ra như vậy, Lưu Phong cũng đình chỉ nụ cười trên môi lại.

“Nó có thật là ba bốn tuổi không nhỉ?” Lưu Phong không khỏi nghi ngờ, tiểu quỷ này tinh minh như vậy, căn bản không hề giống với những đứa nhỏ khác bằng tuổi nó.

“Nói đi, là điều kiện gì?” Lưu Phong hứng thú nhìn nó hỏi. hắn muốn xem con bé quái quỷ này nghĩ ra được quái chiêu gì nữa đây.

“Đại ca ca, Linh nhi biết người và mẹ muốn Linh nhi ngủ một mình.” Tiểu Linh nhi hai con mắt mở to ra nói.

Lưu Phong phì cười hỏi: “Biết là tốt, bất quá ca ca cũng giải thích cho ngươi một chút. Ngủ một mình chính là muốn tốt cho ngươi, để cho thân thể ngươi thêm khỏe mạnh, phát triển.”

“Không phải.” Tiểu Linh nhi tức giận nói: “Là vì ca ca và mẹ muốn ngủ chung với nhau.”

Ai da, nhìn cái miệng chu ra của nó, Lưu Phong cũng chỉ biết ngẩn người ra, không biết nói gì nữa.

Tiểu Linh nhi thấy hắn như vậy, vẻ mặt có chút đắc ý nói tiếp: “Ha ha không nói được gì nữa đúng không? Đại ca ca, các người không cần gạt Linh nhi, Linh nhi đã nhiều lần trông thấy ca ca và mẹ ngủ chung với nhau.”

Nhìn Tiểu Linh nhi đắc ý tươi cười, Lưu Phong nhất thời xuất hiện thứ cảm giác như bị người ta bắt quả tang mình đang gian dâm trên giường vậy.

“Đại ca ca, người cũng biết là Linh nhi rất đồng ý cho ca ca ngủ với mẹ, có điều người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.” Câu này nói ra quả thật làm cho Lưu Phong mắt tròn mắt dẹt.

Lưu Phong rất khó tưởng tượng ra một con nhóc tì ba bốn tuổi lại biết được cái gì gọi là trách nhiệm.

“Linh nhi vậy ngươi nói xem ta phải chịu trách nhiệm như thế nào?” Lưu Phong nghiêm trang nhìn nó hỏi.

“Rất đơn giản, người phải làm cha Linh nhi.” Tiểu Linh nhi làm ra một bộ dạng như bà cụ non, tính toán. Mẹ ta bị ngươi ngủ chung, ngươi không làm cha thì ai làm cha ta đây.

Lưu Phong nghe vậy bất giác thở phào một hơi: “Linh nhi chuyện này lần trước ta đã đáp ứng rồi mà.”

Tiểu Linh nhi hứ một tiếng nói: “Linh nhi biết thế nhưng Linh nhi cũng biết người ngoài miệng thì đáp ứng nhưng có một đêm Linh nhi nghe mẹ nói mẹ đã có một đời chồng, không thể lấy ca ca nữa.”

Ngừng một chút nó nói tiếp: “Đại ca ca Linh nhi không biết mẹ nói như vậy là có ý gì nhưng Linh nhi biết mẹ thích ca ca, ca ca cũng thích mẹ.”

“Ngươi biết thích là như thế nào không?”

Linh nhi ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong nói:

-Linh nhi biết. Thích chính là ngủ chung với nhau, ca ca và mẹ ngủ chung với nhau, chẳng lẽ không thích đối phương hay sao?

Rất kinh điển, câu trả lời rất kinh điển. Thích chính là ngủ với nhau cùng một chỗ. Lời nói này nghe sơ qua thì thấy hơi ngây thơ thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì nó hoàn toàn hợp lý.

Liễu Thanh Nghi quả là có chút cố kỵ, tại thời đại này thân là một nô tỳ, lại từng có một đời chồng như vậy thì muốn gả cho Lưu Phong quả thực không thể.

Cũng còn may là Lưu Phong không sinh ra tại thời đại này, hắn mang ý thức của người hiện đại, Liễu Thanh Nghi đã từng có chồng, hắn hoàn toàn không quan tâm.

“Linh nhi, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, tin tưởng ca ca ngươi.” Lưu Phong dã quyết định đến lúc thích hợp sẽ cấp cho Liễu Thanh Nghi một danh phận, đương nhiên không phải là chánh thất nhưng tiểu thiếp thì không thành vấn đề.

Bất quá chuyện này phải đợi đến khi Ân Tố Tố đến đây đã. Tiểu thiếp đương nhiên phải sau chính thất.

Tiểu Linh nhi trong lòng vui mừng kêu lên ba ba. Thế nhưng tối đến vẫn chui vào phòng Bạch Vũ, dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, ngủ một mình có chút sợ hãi.

Liễu Thanh Nghi biết vậy cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Bạch Vũ cũng vì thế mà thay đổi cách nhìn đối với Lưu Phong không còn chán ghét hắn nữa.

Vắng đi tiểu nha đầu, Liễu Thanh Nghi và Lưu Phong đương nhiên là thoải mái hơn rất nhiều.

Không có Linh nhi, Liễu Thanh Nghi lập tức được Lưu Phong đưa cho nàng một bộ nội y màu đen, đẹp mê hồn. Vốn dĩ là bộ nội y này trước kia Lưu Phong đặc biệt dặn chưởng quỹ của Thiên Y Vô Phùng đích thân chế tạo, chỉ dành cho hoàng triều.

Bộ nội y màu đen bên ngoài có viền ren, phối hợp với vóc dáng nóng bỏng của Liễu Thanh Nghi hoàn toàn phù hợp. Những đường cong trên cơ thể nàng lại được tôn thêm vẻ quyến rũ vốn có của nó.

Đêm nay Linh nhi đã không còn ở đây nữa. Liễu Thanh Nghi cũng tỏ ra bạo dạn hơn rất nhiều. nàng trang điểm đậm hơn một chút, cặp lông mày được vẽ lại cong vút, đôi mắt long lanh tràn ngập xuân ý, đôi môi anh đào đỏ rực mê hoặc mời gọi... toàn thân phô bày ra cặp mông trắng muốt, hòa cùng với mảnh đất tam giác thần bí... nhất nhất đều phô bày ra trước mắt Lưu Phong.

Liễu Thanh Nghi cười, mang theo mùi hương của thiếu phụ thành thục, nhào tới, hai tay như gắt gao ôm chặt lấy Lưu Phong, chà xát thân hình nóng bỏng vào người hắn. Cảm giác nóng ấm hòa với mùi hương của cơ thể nàng nhất thời làm cho Lưu Phong trong lòng rung động mãnh liệt.

“Công tử gia.”

Hi Du Hoa Tùng - Chương #115