Bắt Đầu


Người đăng: chausupersoi123@

-Được rồi, đầu tiên nhóc thử dùng cây súng này nhắm và bắn vào cái ô màu đỏ ta tô trên gốc cây đằng kia đi. Để ta xem thử trình độ nhóc tới đâu mà dạy.

Benn Beckman quăng cho Garret cây súng rồi chỉ tay vào 1 gốc cây cách nơi cả 2
đang đứng 100m. Nghe lời nói của Beckman, Garret biết đây là bài đo đạc thiên
phú của cậu với con đường xạ thủ mai sau, nếu mà thuận lợi thì con đường sau
này của cậu còn tốt tí, nếu không thì phải cố gắng vượt qua giới hạn mà đi.

Cầm cây súng có phần thân bằng một loại gỗ nào đó hắn không biết nhưng nó bốc
lên một mùi thơm thật nhẹ nhàng dễ ngửi, lẫn trong mùi gỗ là mùi thuốc súng
nhè nhẹ khiến cho tâm Garret dần dần trở nên tĩnh lặng như 1 hồ nước. Không
biết có phải do tác dụng của kĩ năng “Thiên phú Xạ Thủ” hay không mà Garret
cảm thấy cây súng này rất là thân thuộc như một người bạn lâu năm chưa gặp lại
vậy. Cậu nhắm mắt lại cảm nhận cây súng như có từng nhịp thở lúc mạnh lúc nhẹ,
nâng lấy tay sờ qua từng đường nét, góc cạnh cứ như muốn ghi tạc lại nó trong
lòng.

Cạnh bên Garret, Benn Beckman thu mọi hết mọi hành động vào trong mắt, ông
nhếch miệng cười. Đây đích thực là một bài kiểm tra dành cho cậu nhưng nó
không có thử xem thiên phú cậu hay không, mà là thử cảm giác của cậu đối với
súng. Với một xạ thủ, súng cứ như là một người bạn thân vậy, ngoại trừ chiến
đấu cùng với nó ra, ta cũng phải chăm sóc, lau chùi nó, cũng như hiểu hết thẩy
từng góc cạnh, từng tác dụng của cây súng đó. Nhưng đa số người chỉ nghĩ súng
chỉ là một món vũ khí công kích từ tầm xa mà thôi, sau cùng nó cũng hư có gì
bỏ tiền ra mua cây khác quan tâm chăm sóc nó làm gì. Có rất ít người như
Garret nhắm mắt lại mà cảm nhận hơi thở, góc cạnh của súng, kể cả ông ngay khi
mới tập tành luyện súng cũng chỉ nghĩ súng là một món vũ khí tự vệ mà thôi.
Sau này khi bắt đầu có tí thành tựu ông mới hiểu rằng súng của xạ thủ giống
như kiếm của kiếm sĩ nó là một người bạn. Mà những người làm như Garret thường
là thiên sinh chú mệnh với con đường xạ thủ này, họ ít hay nhiều cũng sẽ có
thành tựu xa trên con đường này

Như khắc xong cả cây súng vào trong tim, Garret mở mắt ra sử dụng hai tay nâng
súng lên ngắm về phía mục tiêu là gốc cây kia. Dù sao súng cũng khá nặng, với
lại cậu cũng chỉ mới bắt đầu học sử dụng súng mà thôi, chưa tới trình độ nâng
bằng 1 tay như Beckman được. Hít thở nhẹ một hơi, ngón tay để trên cò súng,
bấm nhẹ vào và rồi “Đùng”. Viên đạn rời khỏi súng với một tốc độ siêu thanh
bay đến cái cây vang lên một tiếng “phạch”, nhìn lại trên thân cây ta có thể
thấy rõ ràng rằng nó một lủng 1 lỗ sâu tầm 3 cm, rộng 2 cm cách cái tâm màu đỏ
mà Beckman vẽ khoảng 5 cm.

-Chậc, làm tốt lắm nhóc với lần đầu tiên sử dụng mà đã được như thế là tạm ổn rồi. -Beckman tặc lưỡi an ủi Garret

Nói thì nói vậy chứ Beckman cũng chả bình tĩnh gì cả, hắn nhớ lại lúc trước
lần đầu tiên học tập bắn súng gã còn chưa nâng nổi cây súng nữa là nói chi bắn
trúng mục tiêu. Dù vậy hắn cũng rất kinh hỉ khi nhận dạy Garret học bắn súng,
người xưa hay nói thầy nào mà không muốn có một người học sinh giỏi đúng không
?

-Giờ thì ta dạy nhóc tư thế bắn chính xác nhé. Đưa súng cho ta.

Garret đưa lại súng cho Beckman, cầm lại súng ông nâng súng lên theo tư thế
ngắm bắn nhất và mở miệng giải thích:

-Đầu tiên 2 chân đặt cách nhau 10cm, súng giơ lên ngang vai, mặt để lại gần súng nhưng đừng gần quá không lúc bắn trúng mặt bị thương lại khóc.
Ngắm thẳng mục tiêu, hít thở thật đều và cuối cùng thì bấm cò thôi.

“Đùng” một tiếng, cái tâm màu đỏ trên gốc cây xuất hiện thêm 1 cái lỗ nữa y
hệt của Garret chỉ có điều là nó sâu hơn, rộng hơn và quan trọng là trúng mục
tiêu 100%. Benn Beckman hơi nhếch miệng nói:

-Đây là tư thế cơ bản thôi, trong chiến đấu không có kẻ địch nào đứng yên cho nhóc bắn đâu, vả lại ta phải thay đổi vị trí liên tục nếu không muốn bị hạ. Nhưng với một tên mới học như nhóc thì làm quen với nó trước đã rồi tính.

-Vâng. – Garret lễ phép trả lời lại Beckman

-Vậy được rồi, xung quanh đây trong vòng đường kính 500m ta đã đánh dấu sắn 100 cái tâm khác nhau. Khoảng 40 tâm trong cách 100m, 30 cách 200m, 20 cách 300m và 10 cái cuối cách 500m. Cho nhóc từ giờ tới hoàng hôn nếu bắn không trúng hết thì đừng nghĩ về nhà ăn tối nhé.

Nói xong Beckman quay người tiêu sái bỏ đi, chỉ để lại cây súng, bao đạn giả
và Garret đang đần mặt ra đó. Garret lấy lại tinh thần cười cười cầm súng lên
bỏ đạn vào và bắt đầu ngắm bắn cây nào được Beckman tô lên. Bắt đầu từ đó
trong sử sách của OnePiece viết lên 1 huyền thoại xạ thủ bách phát bách trúng,
1 xạ thủ được mệnh danh là “Tử Thần”, nhưng đó là chuyện mai sau giờ ta sẽ
không bàn tới.

----------------------------Khoảng Cách----------------------------

Thời gian như gió thổi mây trôi.

Trong khu rừng sau ngôi làng Cối Xay Gió, từng đạo âm thanh “Đùng”, “Phạch”,
“Bùm”, “Beng” phát ra inh ỏi. Giữa những lùm cây có hai thân ảnh hết nhảy từ
chỗ này sang chỗ khác, trên tay họ là hai cây súng liên tục được nạp vào đạn
(T/g: tất nhiên là đạn giả chứ không phải đạn thật). Một thân ảnh có mái tóc
màu đen muối tiêu do tuổi tác gây ra, sắc mặt bình tĩnh, tự tin (T/g: Ko bik
có khoe cá tính ko ?), trên miệng vẫn ngậm một điếu thuốc, không hề hoảng loạn
mà bắn trả lại những viên đạn đang bay tới. Còn thân ảnh còn lại thì có mái
tóc màu xanh lục, khuôn mặt đầy non nớt nhưng có một đôi mắt khiến người ta
nhìn vào mà phải lạnh tới thấu xương, như một người đã trải qua bao nhiêu kiếp
sống rồi vậy. Người này tất nhiên chính là nhân vật chính của chúng ta Monkey
D. Garret, người còn lại tất nhiên là Benn Beckman, là nửa cái sư phụ của cậu
(Ổng ko chịu nhận nên tính nửa thôi)

Hôm nay là ngày tốt nghiệp của Garret sau 1 năm được Benn Beckman truyền dạy
những kiến thức của ông về vị trí xạ thủ cho cậu. Và thử thách để tốt nghiệp
của cậu chính là không được sử dụng gì ngoài súng và sức mạnh cơ thể bắn trúng
ông 1 lần. Tất nhiên nói thì dễ mà làm thì khó khi từ sáng sớm 2 người đã đấu
nhau ầm ĩ nhưng mọi viên đạn cậu bắn tới Beckman luôn ung dung hóa giải bằng
cách bắn ngược lại hướng viên đạn đang bay tới để làm trượt hướng đi. Nếu mà
là chiến đấu thật sự thì chắc Garret đã chết từ sớm rồi quá.

Đang lúc lâm vào bế tắc cậu nảy ra 1 ý định và thực hiện ngay. Một tiếng
“Bùm”, viên đạn bay với vận tốc siêu nhanh ra khỏi súng và u như kỹ Beckman
bắn viên đạn làm chệch hướng đi của nó. Định nhảy sang một cây khác chân ông
truyền đến một cảm giác đau rát, nhìn lại thì ra viên đạn giả đã lăn xuống
chân ông, trong lúc còn ngạc nhiên Beckman nghe 1 giọng non nớt truyền tới:

-Con thắng rồi nhé sư phụ !!!

Cầu thanks, likes, votes

P/s: dạo này bận quá nên hay ra trễ mong mọi người thông cảm


Hệ Thống Xuyên Không Toàn Năng - Chương #6