Bái Sư (1)


Người đăng: chausupersoi123@

Một buổi sớm tại một thị trấn ở hòn đảo nào đó tại biển Đông.

Một chú nhóc có mái tóc màu xanh lụcm mang khuôn mặt hoàn mỹ, tinh xảo nhưng
không kém phần lạnh lùng đi vào trong quán rượu tên Partys Bar. Nhìn quanh
quán rượu đầy người say xỉn, cốc bia bay lăn lốc trên đất cậu mở miệng hỏi cô
gái phục vụ quầy:

-Chị Makino, thằng nhóc Luffy lại đi đâu rồi, với lại chú Shanks và chú Beckman đâu, em muốn tìm họ có chút việc

-Shanks với Beckman đang ở trên thuyền đấy, còn nhóc Luffy thì đi theo họ xin gia nhập vào băng hải tặc rồi. Hì Hì. Đừng bảo em cũng muốn gia nhập đấy nhé Garret.- Makino mỉm cười hơi đùa giỡn trả lời Garret

-Haha, em không ngốc như Luffy đâu không lại bị ông nội cho “nắm đấm tình thương” vào đầu lại mệt lắm.

Garret cười cười tự giễu nói, hắn mặc dù được Garp cưng chiều hơn Luffy do
thông minh và chăm chỉ, nhưng không có nghĩa là hắn không bị ăn cái kí đầu của
Garp. Vì thế hắn chẳng bao giờ nhắc chuyện trở thành Hải tặc trước mặt ông nội
giống em trai của mình mà hắn để mặc số phận quyết định đi

Bước ra khỏi tiệm rượu chạy nhanh hướng về phía cảng của làng. Một hồi sau,
Garret đã nghe được loáng thoáng giọng của đối thoại của Luffy và Shanks:

-Chú Shanks, chú cho cháu gia nhập tàu trở thành hải tặc đi mà. –Luffy thành khẩn cầu xin

-Hahaha, chừng nào nhóc biết bơi đi ta sẽ cho cháu gia nhập. Một hải tặc mà không biết bơi là sẽ chết trên biển đó. – Shanks biện đại một cái cớ để từ chối Luffy

-Chú nói thật á. Vậy được cháu sẽ xin anh Garret tập bơi cho cháu.

Luffy vui mừng kiên định nói. Lúc vừa quyết định xong cậu nghe một giọng nói
quen thuộc:

-Chú Shanks, chú nói dối con nít thế là không được đâu đấy.

Quay đầu lại Luffy thấy Garret liền mừng rõ hét lên:

-A anh Garret, anh tới đúng lúc lắm. Dạy em bơi đi để em gia nhập băng hải tặc của chú Shanks.

-Gahaha, Garret, nhóc vẫn nói chuyện với giọng điệu đó. Hôm nay sao lại tới đây, không bận luyện tập à ?

-Cháu là người bình thường chứ chả phải 1 tên cuồng luyện tập. Với lại tập nhiều chưa chắc đã tốt, lâu lâu nên để cơ thể thả lỏng một tí đúng không chú Shanks nhỉ ? – Garret nhếch miệng cười hỏi lại

-Haha nhóc nói đúng lắm đấy. Sao tới tìm ta có việc gì ?

Garret đi lên boong thuyền ngồi, vừa hóng gió vừa để mái tóc phiêu bạc tung
bay mở miệng nói:

-Cháu muốn tìm chú Beckman xin học bắn súng thế thôi.

-Ồ ? Cậu thấy sao hả Benn thằng nhóc muốn tìm cậu bái sư kìa ?

Nghe Shanks hỏi, Benn Beckman đang đứng kế bên hút thuốc cười cười nói:

-Được không thành vấn đề, nhưng trước tiên định nghĩa của nhóc về một xạ thủ là gì ? Và vai trò của xạ thủ trong một nhóm là gì ? Trả lời được 2 câu hỏi này ta sẽ dạy nhóc.

Nghe Beckman dễ dàng đáp ứng như thế Garret mừng thầm mặc dù có hai cái câu
hỏi đầy khó khăn kia. Ít nhất có hy vọng còn hơn không, ngồi suy nghĩ lại câu
hỏi của Beckman, Garret bỏ qua mọi thứ xung quanh, cậu mắc vào trạng thái kì
diệu trong đầu cậu chỉ còn hai câu hỏi mà Beckman hỏi. Ở một bên Beckman và
Shanks nhìn Garret đang suy nghĩ mà kinh ngạc, bởi vì họ hiểu trạng thái đó là
trạng thái gì và họ đã từng có được nó, nó gọi là “Sự Thăng Hoa” một trạng
thái mà bất cứ ai tu luyện đều muốn gặp một lần. Người nào lâm vào “Sự Thăng
Hoa” sẽ trở thành cường giả, càng lĩnh hội sự Thăng Hoa của một việc tu luyện
nào càng sớm thì việc tu luyện việc đó càng dễ dàng. Nhìn vào Garret lúc này
họ chỉ có thể thở dài thầm than trong lòng:

-Đúng là “Trường Giang sóng sau xô sóng trước”, tên này không biết trong tương lai sẽ ra sao nhỉ ?

Thời gian trôi qua cho tới khi Garret hồi thần lại đã là lúc xế chiều, chỉ có
điều là Shanks và Benn Beckman vẫn ở chỗ đó chờ câu trả lời của Garret.
Beckman mở miệng hỏi:

-Nhóc có câu trả lời rồi nhỉ ?

Garret gật đầu mở miệng nói:

-Xạ thủ là một người công kích viễn trình và là con mắt thứ 2 của 1 đội. Một xạ thủ giỏi là người luôn hoàn thành trên khả năng của họ từ việc bắn hỗ trợ, quan sát, chỉ dẫn lối đi của đội, nhưng không có nghĩa xạ thủ cận chiến không giỏi. Thật sự họ là một bậc thầy cận chiến, luôn luôn có thể giết kẻ tiếp cận gây trở ngại đồng đội mình. Cháu nói thế đúng không ?

Benn Beckman giật mình trong lòng khi câu trả lời này không hoàn toàn chính
xác nhưng nó là vượt hoài sức trả lời của 1 đứa trẻ 5 tuổi. Chỉ có những cao
thủ mới có thể trả lời như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn lặng yên như mặt hồ tỉnh
lặng đáp:

-Cũng không đúng lắm nhưng vẫn miễn cưỡng đạt tới yêu cầu của ta. Giờ thì về đi, sáng mai tới phía sau rừng nơi mà nhóc hay luyện tập ấy gặp ta

Nghe vậy Garret mừng tới sắp khóc ngay tại chỗ nhưng vẫn kiềm nén lại vì sau
một buổi suy nghĩ hàng tiếng đồng hồ tinh thần cậu hiện giờ rất là mệt mỏi. Lê
thân xác về phòng cậu nằm trên giường liền nhắm 2 mắt lại đánh 1 giấc nồng,
trong lúc cậu đang say giấc không gian xung quanh cậu hiện lên 1 trận ba động.
Không gian phòng bị vặn xoắn tới hết cỡ rồi nứt ra thành 1 đường hầm không
gian, từ đường hầm bước ra một bóng người mặc áo màu trắng thư sinh mang theo
khí thế vương giả không ai bì kịp. Hắn liếc nhìn Garret rồi mỉm cười, trong
tay xuất hiện một dòng khí nóng càng ngày nhiệt độ càng cao. Hắn đưa dòng khí
nóng đó từ từ tiến nhập cơ thể Garret rồi nhìn xem cơ thể cậu xuất hiện từng
đợt hào quang nhỏ bé chỉ có trong phòng mới thấy được. Cơ thế Garret dần dần
bay lên không sau đó 1 cái vương miện từ hư không xuất hiện hạ xuống đầu cậu,
sau khi vương miện vừa đáp trên đầu cậu mọi thứ dần dần trở về như cũ. Người
đàn ông lạ mặt đó thấy mọi chuyện đã trở về như cũ cũng nhếch miệng bước vào
đường hầm không gian rồi hư vô tiêu thất.

P/s: chap này buồn ngủ quá nên viết hơi ngán tí chap sau tui đền cho :3

Cầu like, cầu votes, cầu thanks


Hệ Thống Xuyên Không Toàn Năng - Chương #4