Người đăng: DVJ
Kỳ thật trong lòng Dương Lỗi cũng thập phần tức giận, đối với xử lý Hoàn Nhan
Hồng Liệt như thế nào quả thật không biết phải làm thế nào mới tốt, tên Hoàn
Nhan Hồng Liệt này dù sao cũng là Vương gia của Kim quốc, tay nắm quyền cao,
nếu như giết chết hắn thì mình muốn thu Kim quốc sẽ không phải là chuyện dễ
dàng, cái này đối với nhiệm vụ thống nhất thiên hạ của mình sẽ có ảnh hưởng
rất lớn, nhưng nếu như không giết hắn thì đoán chừng trong lòng Mục Niệm Từ
sẽ có bất mãn, dù sao Hoàn Nhan Hồng Liệt hiện giờ chính là cừu nhân giết cha
của nàng.
Nhưng Dương Lỗi nghĩ một chút, Mục Niệm Từ là một người hiểu rõ chuyện nặng
nhẹ, có lẽ hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này, cho nên mặc dù rất muốn
giết Hoàn Nhan Hồng Liệt nhưng cũng phải đợi đến lúc đại thế đã định, mình
hoàn toàn thu thập Kim quốc thì mới tính đến.
Dương Lỗi cùng Mục Niệm Từ đi tới bên người Hoàng Dung và Bao Tích Nhược, nhìn
nàng nói.
Lúc này Bao Tích Nhược đứng lên, đây chính là hung thủ giết chết trượng phu
mình, là hắn mang người đến đây, lúc này hai mắt Bao Tích Nhược đỏ hồng, nàng
vốn nhu nhược nhưng giờ lại cầm lên trường đao ở bên chém tới Đoạn Thiên Đức.
Đáng thương cho Đoạn Thiên Đức hôm nay bị một nữ nhân yếu ớt không hề có công
phu chém chết.
Sau khi chém chết Đoạn Thiên Đức, Bao Tích Nhược vứt đao qua một bên, oa oa ói
ra, tiếp theo nghẹn ngào nói:
Dương Lỗi thở dài, như vậy cũng tốt, phát tiết một phen, miễn cho nghẹn ra
bệnh.
... ...
Vì chiếu cố Bao Tích Nhược, tiến độ đi đường không thể không chậm lại, Dương
Lỗi còn cố ý làm ra một chiếc xe ngựa, để chúng nữ đều đi vào, mà Dương Lỗi
lại biến thành mã phu, không có cách nào, ai bảo mình là nam nhân chứ?
Ra Ngưu gia thôn, một đoàn người, liền chuẩn bị đi Đào Hoa đảo.
Đào Hoa đảo ở vào Đông Hải, lại nói tiếp vốn cũng không cần bao lâu là có thể
đến được, nhưng bởi vì Bao Tích Nhược nên tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Mấy ngày qua đi, rốt cục cũng đi tới trên Đào Hoa đảo.
Mấy ngày này, Bao Tích Nhược dưới sự an ủi của Mục Niệm Từ và Hoàng Dung đã
khá hơn nhiều, đương nhiên trong đó cũng có công lao của Dương Lỗi, nếu như
không phải nhờ vào đan dược, còn có đan dược của Dương Lỗi thì Bao Tích Nhược
không có khả năng tốt lên nhanh như vậy được.
Đào Hoa đảo không hổ với cái tên này, thật sự là khắp nơi đều là rừng đào,
khắp nơi hoa đào, đẹp không sao tả xiết.
Trông thấy Hoàng Dược Sư tới đón mình, Hoàng Dung cao hứng không thôi, nhanh
chóng bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn.
Hoàng Dược Sư mỉm cười nói:
Một đoàn người tiến nhập vào trong Đào Hoa đảo.
Trận pháp của Đào Hoa đảo quả thật không tệ, nếu như là người không hiểu trận
pháp muốn đi vào Đào Hoa đảo này quả thật có chút phiền toái, đương nhiên cái
này căn bản không lọt được vào mặt Dương Lỗi, Dương Lỗi chính là một Trận Pháp
Sư hàng thật giá thật, đẳng cấp cao hơn Hoàng Dược Sư rất nhiều, hơn nữa Dương
Lỗi có được Chân Thực Ưng Nhãn, trận pháp trên Đào Hoa đảo ở trong mắt Dương
Lỗi chẳng khác nào là đồ chơi cho con nít.
Ngày hôm sau khi lên Đào Hoa đảo Hoàng Dung liền dẫn mọi người đi du ngoạn
khắp nơi, đủ mọi cảnh sắc trên Đào Hoa đảo, ở trên Đào Hoa đảo Dương Lỗi phát
hiện một linh mạch, khiến Dương Lỗi cực kỳ kinh ngạc, Dương Lỗi cuối cùng cũng
rõ ràng, vì sao hoa đào ở đây lại một mực nở rộ như thế, thì ra chính là vì
linh mạch.
Linh mạch nơi này tuy rằng rất nhỏ, bất quá cũng đủ khiến cho Đào Hoa đảo bốn
mùa như mùa xuân rồi.
Nếu như thiết trí một cái Tụ Linh Trận ở đây vậy thì linh khí sẽ càng tăng lên
vài phần, nếu vậy thì đây sẽ biến thành một nơi tu luyện tuyệt hảo, tuyệt đối
hơn tu luyện bên ngoài nhiều lần, vốn Hoàng Dược Sư bọn hắn muốn đột phá cảnh
giới Vũ Thần cơ hồ là chuyện không có khả năng, nhưng nếu như ở trong Tụ Linh
Trận vậy thì lại khác.
Hoàng Dung nhìn Dương Lỗi đang ngẩn người, không khỏi hỏi.
Dương Lỗi nói.
Hoàng Dung tựa ở bên người Dương Lỗi:
Có thể nói cho ta biết không?
Có thể, kỳ thật cũng không phải đại sự gì, đối với Đào Hoa đảo mà nói, xem
như là một đại hảo sự.
Dương Lỗi nhìn mặt biển phía xa nói.
Hoàng Dung khó hiểu nhìn Dương Lỗi:
Dương Lỗi cười nói:
Ta phát hiện Đào Hoa đảo rõ ràng có một đầu linh mạch cỡ nhỏ, đây cũng
chính nguyên nhân vì sao hoa đào trên Đào Hoa đảo lúc nào cũng nở rộ như thế.
Linh mạch?
Đúng vậy, chính là linh mạch, có đầu linh mạch này rồi, nếu như ta bố xuống
một cái trận pháp vậy thì linh khí trên Đào Hoa đảo sẽ tăng lên gấp bội, nếu
vậy tốc độ tu luyện luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều, ít nhất cũng gấp hai lần,
đây cũng chính là nói, ngươi ở trên Đào Hoa đảo tu luyện một ngày, tương đương
với người ta ở bên ngoài tu luyện hai ngày, thậm chí càng lâu hơn.
Dương Lỗi giải thích nói:
Đó cũng là nói, nếu như ngươi tu luyện ở Đào Hoa đảo mười năm, tu vị võ
công của ngươi so với người khác tu luyện bên ngoài Đào Hoa đảo hai mươi năm
còn lợi hại hơn nhiều.
Thật sự tốt như vậy, vậy Dương đại ca ngươi mau bố trí trận pháp đi.
Hoàng Dung nghe vậy nói.
Dương Lỗi lắc đầu:
Phải quan sát rõ mới biết bố trí sao cho phù hợp.
Ah, là thế sao, ta đi cùng ngươi.
Hoàng Dung mừng rỡ nói.
...
Hai người ở phụ cận Đào Hoa đảo xem xét bốn phía, Dương Lỗi mở ra Chân Thực
Ưng Nhãn, phát hiện trung tâm linh mạch của Đào Hoa đảo chính là ở chính giữa
Đào Hoa đảo, phía dưới tựa hồ còn có một suối nước nóng, bất quá ở dưới mặt
đất vẫn chưa khai mở ra, nhưng cũng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ chỗ
đó cao hơn những nơi khác một ít.
Dương Lỗi và Hoàng Dung hai người đi loạn khắp nơi, lại đi tới một sơn động,
nhìn kỹ qua, phát hiện chỗ đó đã có người, một người giống như dã nhân vật,
râu ria hoa râm, bất quá sắc mặt lại hồng nhuận phơn phớt.
Dương Lỗi biết rõ, người này chính là sư đệ Chu Bá Thông của Vương Trùng Dương
Toàn Chân giáo.
Chu Bá Thông lúc ấy đã bị Hoàng Dược Sư cắt đứt hai chân, nhốt ở chỗ này hơn
mười năm, nhưng thế lại khiến Chu Bá Thông sáng chế ra một bộ quyền pháp vô
tiền khoáng hậu, tả hữu vật nhau, có thể nói, Chu Bá Thông tu luyện tả hữu vật
nhau so với mấy vị Hoàng Dược Sư, Hồng Thất Công còn có Tây Độc Âu Dương Phong
kia còn mạnh hơn một bậc
Trừ đi những cao thủ lánh đời giấu mặt kia ra, Chu Bá Thông chính là đệ nhất
thiên hạ trong Xạ Điêu thế giới này.