Người đăng: DVJ
Cầu Thiên Trượng trước kia nghe bọn hắn nhắc đến Đông Tà Hoàng Dược Sư, tự
nhiên cũng biết, Lục Thừa Phong và Mai Siêu Phong đều là đệ tử của Đông Tà
Hoàng Dược Sư, vì bảo trụ cái mạng nhỏ của mình nên hắn chỉ có thể ăn nói lung
tung.
Lục Thừa Phong kích động, cả người từ trên ghế ngã xuống đất:
Ngươi... Ngươi nói là thật sao? Không... Không... Điều đó không có khả
năng, sư phó lão nhân gia ông ta võ công cái thế, làm sao có thể bị người giết
chết chứ? Ngươi nhất định là đang nói bậy, ta giết ngươi.
Không có khả năng, sư phó không thể nào có chuyện gì được.
Mai Siêu Phong cũng không bình tĩnh nữa.
Mà Hoàng Dung cũng khóc hô:
Phụ thân, ta nhớ phụ thân, Dương đại ca cha ta hắn... Hắn...
Không có việc gì, hắn nói láo, cha ngươi chính là một trong đương kim ngũ
tuyệt, võ công cao cường, làm sao có thể bị người giết chết được? Tên này là
đại lừa gạt, ngươi cũng đừng tin.
Dương Lỗi tự nhiên rõ ràng Hoàng Dược Sư không có việc gì, hơn nữa hiện giờ
Hoàng Dược Sư đã tới rồi, còn ở ngay cách mình không xa nhìn xem những chuyện
này.
Miệng lưỡi Cầu Thiên Trượng rất lợi hại, người chết cũng nói thành người sống,
mà lời của hắn quả thật cũng khiến người không tìm thấy chút sơ hở nào cả.
Mà Lục Thừa Phong quan tâm tất loạn, thoáng cái đã thật sự bị lừa dối.
Nhưng mấy người Hoàng Dung lại không dễ gạt như vậy, Hoàng Dung lúc ấy ở ngay
tại Toàn Chân giáo, Toàn Chân thất tử tuy rằng không được đầy đủ, nhưng làm
sao có thể bảy người cùng nhau vây công phụ thân mình được chứ? Vừa nghĩ qua
đã biết rõ chuyện thật giả, rất rõ ràng, hắn đang nói láo.
Vừa nghe đến sư tôn mình ngộ hại, Lục Thừa Phong trong lòng bi thống không
thôi, hiện giờ trong mắt toát ra hận ý nồng đậm, đối với Toàn Chân giáo, Toàn
Chân thất tử đã hận đến thấu xương rồi, cái gọi là một ngày làm sư cả đời làm
sư, sư phó bị hại, đó chính là cừu hận bất cộng đái thiên.
Dương Lỗi quát to một tiếng.
Mai Siêu Phong gật đầu nói.
Hoàng Dung giận dữ, đi đến bên người Cầu Thiên Trượng, từng cước một không
ngừng đạp vào hắn, Cầu Thiên Trượng không có công phu gì, chỉ có thể bị đánh,
hắn nằm đó kêu rên không ngớt.
Dương Lỗi nhìn về phía xa xa, lúc này Hoàng Lão Tà còn không xuất hiện, vẫn
trốn ở một bên, mà lúc này ở xa xa có một chiếc thuyền, người trên thuyền võ
công không dưới Đông Tà Hoàng Dược Sư, bên người còn có mấy người, một trong
đó chính là Âu Dương Khắc, như thế Dương Lỗi liền đoán ra, người võ công cao
cường kia chính là Tây Độc Âu Dương Phong rồi.
Âu Dương Phong này bộ dạng trung niên, có chút cao lớn, có vài phần tương tự
với Âu Dương Khắc, hiển nhiên chính là một Âu Dương Khắc bản trung niên, Dương
Lỗi rất rõ ràng, Âu Dương Khắc chính là do Âu Dương Phong cùng chị dâu hắn
sinh ra, lớn lên giống nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Còn ở phía xa, Âu Dương Phong đã vận chân khí, la lớn.
Nghe thấy Âu Dương Phong kêu gọi đầu hàng, Lục Thừa Phong sắc mặt đại biến,
một đám nhân sĩ võ lâm ở phía sau đã chạy tán loạn, Âu Dương Phong này xú danh
vang xa, võ công cao cường không nói, thủ đoạn của hắn có thể gói gọn trong
bốn chữ, đó là việc ác bất tận, hơn nữa không từ thủ đoạn, người chết trên tay
hắn không có một ngàn cũng có tám trăm rồi.
Dương Lỗi thấy bọn họ kinh hoảng, liền cười nói.
Lục Thừa Phong biết rõ Dương Lỗi đi cùng Tiểu sư muội mình nên không đành lòng
nhìn thấy bọn hắn gặp chuyện không may liền vội khoát tay nói.
Tuy rằng Dương Lỗi nói hắn có thể đối phó Tây Độc Âu Dương Phong, nhưng theo
hắn thấy đây là chuyện không thể nào, niên kỷ của hắn thoạt nhìn cũng mới chỉ
chừng mười tám mười chín tuổi, bằng chừng ấy tuổi, mặc dù là từ trong bụng mẹ
đã bắt đầu tu luyện cũng không thể nào là đối thủ của cao thủ thành danh như
Tây Độc Âu Dương Phong được, cho nên mới bảo hắn mau rời đi để tránh tai họa.
Hoàng Dung thấy Lục Thừa Phong không tin, liền giải thích nói.
Lục Thừa Phong nhìn Hoàng Dung, tràn đầy không tin:
Tiểu sư muội, đây cũng không phải là nói giỡn đâu, Âu Dương Phong đã sắp
đến rồi, đợi thêm chút nữa có đi cũng không kịp đâu.
Không có chuyện gì đâu, ngươi yên tâm là được, huống chi, mặc dù ta không
được, không phải còn sư phó Đông Tà Hoàng Dược Sư của các ngươi nữa sao?
Dương Lỗi khẽ cười nói.
Lục Thừa Phong nghe vậy ngữ khí biến đổi.