Người đăng: DVJ
Mục Niệm Từ nói.
Dương Lỗi lắc đầu nói, những vật này thoạt nhìn thần kỳ, nhưng nói toạc ra thì
thật không đáng một đồng.
Hoàng Dung thông minh hơn người, đã biết rõ người này không phải Thiết Chưởng
Thủy Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhẫn chân chính nên tự nhiên cũng biết những trò
này chỉ là tiểu xiếc thôi, bất quá hắn làm sao làm được nàng cũng không phải
có thể hiểu được.
Dương Lỗi khẽ cười nói.
Lục Thừa Phong nói.
Cầu Thiên Trượng lúc này có thể nói là hăng hái, trong miệng nói:
Các ngươi biết rõ là tốt rồi, hôm nay các ngươi nếu muốn thoát một kiếp thì
chi bằng nghe theo ta, hôm nay Đại Tống suy nhược lâu ngày, mà Kim quốc thế
cường, như đối kháng với Kim quốc thì chỉ có một con đường chết, cái gọi là kẻ
thức thời mới là tuấn kiệt, nếu muốn mạng sống, đường ra duy nhất chỉ có Kim
quốc.
Hừ, Cầu tiền bối, lời này của ngươi không đúng rồi, chúng ta người Hán sao
có thể khuất phục Kim cẩu chứ, kính ngươi là tiền bối cao nhân, không nghĩ tới
ngươi rõ ràng bán quốc cầu vinh, có phải ngươi cũng tới cứu Kim cẩu kia không?
Lục Quán Anh nghe vậy mất hứng, hắn cũng là người yêu nước, bằng không thì
cũng sẽ không bắt lấy Hoàn Nhan Khang kia rồi.
Dương Lỗi nhìn hắn gật đầu, tên này không tệ, có lòng yêu quốc, lại là nhi tử
của Lục Thừa Phong, là đồ tôn của Hoàng Lão Tà, hảo hảo bồi dưỡng một chút
cũng nhân tài, nếu như không thu quy mình vậy thì đáng tiếc, hơn nữa mình dù
sao cũng đánh chủ ý vào Quy Vân Trang, dứt khoát cũng giải quyết là được.
Lục Thừa Phong nghe vậy vội quát lớn, phải biết rằng Cừu Thiên Nhẫn chính là
cao thủ thành danh nhiều năm, võ công cao cường, chỉ dưới ngũ tuyệt, nếu như
hắn tức giận thì người nơi này, trừ bỏ thiếu niên bên người Hoàng Dung và Mai
Siêu Phong ra, chỉ sợ sẽ không ai là đối thủ của hắn cả, một khi chọc giận hắn
tức giận thì hậu quả không thể lường được, bởi vậy thấy con mình vô lễ hắn
liền vội quát lớn.
Lục Quán Anh còn muốn lên tiếng, liền bị Lục Thừa Phong trừng mắt nhìn.
Lục Quán Anh đành phải lui ra, hắn vẫn rất hiếu thuận, vô cùng kính sợ đối với
cha mình Lục Thừa Phong.
Thấy con mình lui ra, Lục Thừa Phong mới đúng Cầu Thiên Trượng nói:
Cầu Thiên Trượng một bộ cao nhân, vuốt vuốt chòm râu của mình, nhấp một ngụm
trà, bộ dáng cao cao tại thượng, ngữ khí lạnh nhạt nói:
Yên tâm, lão phu cũng không thèm chấp nhăt với tiểu nhi làm, bất quá ngươi
về sau phải hảo hảo quản giáo, bằng không thì chắc chắn sẽ đưa đến họa sát
thân đấy.
Tiền bối nói đúng, ta về sau nhất định sẽ hảo hảo quản giáo.
Lục Thừa Phong vội hỏi.
Cầu Thiên Trượng nói.
Dương Lỗi cười cười nói.
Hoàng Dung nghe vậy cao hứng nhẹ gật đầu, đi đến Cầu Thiên Trượng, trong miệng
nói:
Thấy Hoàng Dung bộ dáng cười mị mị, trong lòng Cầu Thiên Trượng tim đập mạnh
một phát, thầm nghĩ trong lòng không tốt, bất quá biểu hiện lại như cao nhân,
không mặn không nhạt nói:
Hoàng Dung con ngươi đảo một vòng, sao lại không biết lão gia hỏa này cố ý làm
vẻ chứ, nàng hì hì cười cười:
Nói xong Hoàng Dung liền sử xuất ra một bộ chưởng pháp của Đào Hoa đảo, chính
là lạc anh thần chưởng, bộ chưởng pháp này được Hoàng Dung thi triển ra, quả
nhiên cực kỳ đẹp mắt, giống như khiêu vũ vậy.
Cầu Thiên Trượng mặc dù có chút công phu, nhưng so với đệ đệ Cừu Thiên Nhẫn
của hắn vẫn kém quá xa, căn bản không cùng một cấp bậc, so với Hoàng Dung cũng
yếu hơn mấy bậc, căn bản chính là mặt hàng không nhập lưu, hai hai ba lần liền
bị Hoàng Dung đánh té xuống đất, thoạt nhìn rất chật vật.
Cầu Thiên Trượng tuy rằng chật vật, nhưng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm.
Dương Lỗi không khỏi nở nụ cười.
Bọn người Lục Thừa Phong lúc này mới nhìn ra, nếu thật là Thiết Chưởng Thủy
Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhẫn thì há lại bị người đánh bại dễ dàng như vậy, sao
có thể bị một tiểu cô nương đánh cho hoa rơi nước chảy, chật vật không chịu
nổi như thế chứ? Loại tình huống này, kết quả của nó chỉ có một, đó chính là
tên Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhẫn này căn bản chính là một đồ
giả mạo.
Hoàng Dung thấy hắn còn dong dài như vậy, liền đạp hắn một cước:
Nhanh, lấy ra những đồ ảo thuật của ngươi đi, bằng không ta sẽ lấy mạng
ngươi đấy.
Ta. . . Ta. . . Ngươi. ..
Hoàng Dung một cước đạp vào mặt hắn, lập tức bị đá rơi xuống hai khỏa răng
cửa.
Hoàng Dung thấy hắn như vậy liền tự mình lấy hết đồ trong người hắn ra, trong
đó gạch đá gì cũng đều có, một tia ý thức, toàn bộ nắm bắt tới tay, sau đó về
tới bên người Dương Lỗi.
Dương Lỗi xem xét, đó lại là một khỏa kim cương, bất quá chỉ là chưa hoàn toàn
gia công thôi.
Kim cương kỳ thật chính là linh thạch cấp thấp, nhưng khảo này quá nhỏ, căn
bản không đáng giá nhắc tới, bất quá dùng để cắt đồ ngược lại không tệ.
Về phần cục gạch kia là được làm từ bột mỳ, cho nên mới bóp cái đã biến thành
bột phấn.
Sau khi dò xét một phen, Hoàng Dung liền nghĩ tới ngọn nguồn trong đó.
Lúc này Lục Quán Anh đi ra:
Lục Quán Anh giơ tay lên muốn đánh chết Cầu Thiên Trượng, Cầu Thiên Trượng
thấy thế liền vội hô lên:
Đợi một chút, ta có một tin tức trọng yếu muốn nói cho các ngươi biết, chỉ
cầu các ngươi tha ta một con đường sống.
Tốt, ngươi nói xem, nếu như ta cho rằng có giá trị thì sẽ tha cho cái mạng
chó của ngươi.
Lục Quán Anh nói.
Cầu Thiên Trượng đầu óc chuyển vô cùng nhanh, người này võ công tuy rằng không
được tốt lắm, nhưng công phu gạt người tuyệt đối thuộc hàng nhất lưu.
Tự nhiên sẽ không nuốt lời, Lục Quán Anh ta nam tử hán đại trượng phu, nói
một là một.
Kỳ thật... Kỳ thật các ngươi còn không biết, hôm nay sư phó của các ngươi
Đông Tà Hoàng Dược Sư đã bị người giết rồi.