Trong Quy Vân Trang (2)


Người đăng: DVJ

Lúc này lại có một người đến, chỉ thấy người nọ đạp nước mà đến, râu ria thật
dài, lớn lên quả thật giống Cừu Thiên Nhẫn như đúc.


  • Đây không phải là Cừu Thiên Nhẫn sao? Hắn cũng tới Quy Vân Trang rồi sao?

Trông thấy người này, Hoàng Dung và Mục Niệm Từ đều rất giật mình, ngay cả Mai
Siêu Phong cũng giống như vậy.


  • Hắn sao thấy Dương đại ca mà không đến bái kiến thế?

Mục Niệm Từ nói.

Dương Lỗi lại nở nụ cười:


  • Hắn cũng không phải Cừu Thiên Nhẫn, mà là ca ca Cầu Thiên Trượng của Cừu
    Thiên Nhẫn, hắn dựa vào danh hào đệ đệ mình đi giả danh lừa bịp khắp nơi, lần
    này chỉ sợ là tới biểu diễn rồi, hơn nữa mục đích của kỳ chủ muốn chỉ là là
    muốn chiêu an hộ Kim quốc.

Đối với chuyện Cầu Thiên Trượng lừa gạt trong Quy Vân Trang, Dương Lỗi nhớ rất
rõ ràng, một đoạn này có thể nói là một đoạn cao trào nhỏ trong chuyện.


  • Mai Siêu Phong, lần này tới nhiều võ lâm đồng đạo như vậy, xem ngươi trốn
    nơi nào? Không nghĩ tới mắt ngươi rõ ràng tốt rồi, nhưng tốt thì đã có sao,
    lần này nhất định phải lưu ngươi lại đây.

Chu Thông trong Giang Nam thất quái quát.

Mai Siêu Phong không nói gì, mà nhìn Dương Lỗi, xem ý của hắn, dù sao Dương
Lỗi hôm nay là chủ công của mình, nói là chủ nhân cũng chưa hẳn không thể, cho
nên chỉ cần Dương Lỗi không nói gì, Mai Siêu Phong cũng sẽ không nói gì.

Dương Lỗi đương nhiên cũng rõ ràng, nhíu mày, đối với Giang Nam thất quái luôn
hô to gọi nhỏ kia trong lòng cũng hết sức bất mãn, ở trong lòng Dương Lỗi, cái
gọi là Giang Nam thất quái, căn bản cũng không phải tốt lành gì, trong đó
ngoại trừ Hàn Tiểu Oánh kia xem như có chút đạo đức lương tâm, được xưng tụng
là hiệp khách nghĩa ra, những người khác, quả thực cái gì cũng sai, nhất là
Kha Trấn Ác và Chu Thông, hai người đều là gia hỏa tự cho mình là đúng, đối
với loại người tự cho mình siêu phàm, tự cho là đúng này, Dương Lỗi cực kỳ
không thích.

Đương nhiên Dương Lỗi cũng sẽ không phủ nhận bọn hắn làm rất nhiều chuyện tốt,
bất quá chuyện xấu thì sao? Chỉ sợ cũng không ít.


  • Câm miệng.

Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng:


  • Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, nếu không phải xem ở mặt mũi các ngươi là sư
    phó Quách Tĩnh, còn có có chút giao tình với Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ của Toàn Chân
    giáo thì hôm nay ta đã thu thập các ngươi rồi.


  • Tiểu súc sanh ngươi cùng một chỗ với Mai Siêu Phong đúng không, hừ, thu
    thập chúng ta, tiểu súc sanh ngươi khẩu khí thật là lớn a.


Chu Thông thấy Dương Lỗi nói như vậy, liền mắng.

Dương Lỗi nghe vậy nổi giận, rõ ràng chửi mình là súc sinh, đây cũng không
phải là Dương Lỗi có thể nhịn chịu được, thân hình lóe lên, lập tức biến mất,
tiếp theo xuất hiện ở trược mặt Chu Thông, một bạt tai tát bay Chu Thông đi,
khiến hắn ngã nhào trên đất, phun ra một búng máu nước, trong đó còn có một
khỏa răng ố vàng.

Chu Thông chỉ cảm thấy đầu mình ông ông, cả người bị Dương Lỗi đánh cho hoàn
toàn hồ đồ mất.

Tốc độ Dương Lỗi quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho người còn không kịp phản
ứng.


  • Ngươi...

Kha Trấn Ác giận dữ, hắn nhìn không được nhưng lại nghe được, mà những người
khác ở một bên liền vội nâng Chu Thông dậy.


  • Muốn ăn đòn, rõ ràng dám mắng ta, nếu như không phải xem ở mặt mũi của
    Quách Tĩnh thì hôm nay ta đã giết ngươi rồi.

Dương Lỗi hừ lạnh nói.


  • Khục khục... Khục khục...

Lúc này Chu Thông phục hồi tinh thần lại, bị Dương Lỗi tát một cái như vậy tuy
rằng không chết, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Hắn oán hận nhìn Dương Lỗi,
nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.

Bọn người Lục Thừa Phong thấy Dương Lỗi ra tay liền giật mình không thôi, tốc
độ như vậy liền thấy được tu vị hắn cường hãn bực nào, không nói tu vị võ
công, coi như là khinh công cũng quá mức dọa người rồi, mặc dù là đương kim
ngũ tuyệt cũng không thể nào làm được. Tốc độ cực nhanh, quả thực giống quỷ mị
vậy.


  • Vị Dương công tử này, xem trên mặt mũi của ta, chuyện này cứ như vậy đi.

Lục Thừa Phong vẫn mở miệng nói, dù sao Giang Nam thất quái là tới trợ giúp
Quy Vân Trang, nếu như bọn hắn thật sự gặp chuyện không may, vậy thì mình thật
có lỗi rồi.

Dương Lỗi nhẹ gật đầu:


  • Tốt, lần này xem trên phân thượng của Lục trang chủ ta tạm tha cho Giang
    Nam thất quái các ngươi một lần, nếu như ta lại nghe thấy các ngươi lải nhải
    nữa thì đừng trách ta không khách khí.


  • Đi, chúng ta đi, Giang Nam thất quái chúng ta võ công thấp kém, không thể
    giúp Lục trang chủ rồi, như vậy cáo từ.


Kha Trấn Ác vung quải trượng lên, liền đi ra bên ngoài, hắn cũng không phải là
kẻ ngu, Dương Lỗi rất hiển nhiên là đồng bọn của Mai Siêu Phong, tăng thêm hôm
nay Mai Siêu Phong đã lành mắt, nếu muốn giết Mai Siêu Phong căn bản là chuyện
không có khả năng, nếu còn dây dưa thì chẳng khác nào muốn chết.

Thấy bọn họ rời đi, Dương Lỗi tự nhiên sẽ không ngăn cản nữa, mà Mai Siêu
Phong tuy rằng muốn giết bọn chúng đi bào thù cho Trần Huyền Phong, nhưng hôm
nay Dương Lỗi hiển nhiên là muốn tha cho bọn hắn một lần, cho nên nàng cũng
không dám ngăn cản, Nhưng hận ý ẩn chứa trong mắt không cần nói cũng rõ.


  • È hèm.

Lúc này Cầu Thiên Trượng ở một bên thấy không ai chú ý đến hắn, trong nội tâm
bất mãn, hừ hừ hai tiếng, tỏ vẻ nhắc nhở.


  • Đúng rồi, Cầu tiền bối, mời vào trong, mời vào trong

Cừu Thiên Nhẫn Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu dù sao cũng là một đại cao thủ,
mà chênh lệch giữa đám Lục Thừa Phong với hắn cũng không hề nhỏ, tên tuổi của
Cừu Thiên Nhẫn truy thẳng ngũ tuyệt, cho nên Lục Thừa Phong thấy mình lúc
trước chậm trễ Cừu Thiên Nhẫn liền sợ hắn mất hứng nên vội hỏi.


  • Coi như các ngươi biết hàng, hôm nay các ngươi tai vạ đến nơi còn không tự
    biết, rõ ràng còn ở nơi này cãi nhau.

Cầu Thiên Trượng giả vờ giả vịt, quả thật có bộ dáng của cao thủ, khiến Dương
Lỗi cười thầm không thôi.

Bọn người Hoàng Dung thấy Dương Lỗi không vạch trần cũng muốn xem thử người
này là ai, muốn làm trò gì nên cũng không vội vạch trần đối phương là giả mạo.


  • Đúng, đúng, đúng, lần này người cần đối phó lai lịch rất lớn, chính là
    Tây Độc Âu Dương Phong, nếu có Cầu tiền bối ở đây thì tự nhiên không có gì
    phải lo rồi.

Lục Thừa Phong nói.

Âu Dương Phong, lại là Tây Độc Âu Dương Phong, như thế khiến Dương Lỗi cảm
thấy kinh ngạc, lần này Dương Khang không, hẳn là Hoàn Nhan Khang, hắn lại tìm
đến Tây Độc Âu Dương Phong, chuyện này cũng thật kỳ, bất quá nghĩ lại Tây Độc
Âu Dương Phong hẳn là bị Hoàn Nhan Hồng Liệt mời chào rồi, mà Hoàn Nhan Khang
bị Lục Quán Anh bắt lấy, mà Hoàn Nhan Khang cũng đã phái người đưa tin, chỉ sợ
người này chính là Quách Tĩnh rồi, cáo tri Hoàn Nhan Hồng Liệt, mà Âu Dương
Phong với tư cách là người mạnh nhất mà Triệu vương phủ mời chào được, tự
nhiên là do hắn ra tay.

Nếu vậy thì chuyện cũng đã hiểu thông được.


  • Đây là nhi tử ngươi?

Cầu Thiên Trượng nhìn Lục Quán Anh nói.


  • Đúng, đúng, đây là khuyển nhi, Quan Anh, còn không bái kiến Cầu tiền bối.

Lục Thừa Phong nói.


  • Bái kiến Cầu tiền bối.

Lục Quán Anh vội hành lễ.


  • Không biết Cầu tiền bối có thể chỉ điểm cho mấy chiêu không?

Mà lúc này Hoàng Dung lên tiếng nói.

Dương Lỗi thấy thế cũng không ngăn cản, mình cũng muốn xem thử nhà đại ảo
thuật này một chút, lại nói tiếp, tên này nếu đặt ở thời hiện đại, tuyệt đối
là một nhà ảo thuật lớn, đoán chừng sẽ dương danh toàn cầu, trở thành một đại
minh tinh tuyệt đối.


  • Tốt, hôm nay sẽ cho các ngươi xem thử bổn sự của Thiết Chưởng Thủy Thượng
    Phiêu ta.

Chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một viên gạch, cục gạch này giống như do
bùn nặn ra vậy, hắn khẽ động tay đã biến thành bột phấn.

Sau khi hắn buông ra, lại nâng chung trà lên, ngón tay cái như châm đâm vào,
chén trà chợt xuất hiện một vòng tròn hoàn mỹ.

Mọi người kinh hô không thôi, công phu như vậy, quả thực vô cùng kì diệu.

Hoàng Dung chúng nữ cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi


Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương #390