Mạnh Mẽ Xông Vào


Người đăng: DVJ

Lâm Lung: niên kỷ 37 tuổi, tu vị Võ Thánh sơ kỳ, tương ứng phái Cổ Mộ. Đệ tử:
Lý Mạc Sầu, Tiểu Long Nữ.

Quả nhiên là nàng, tu vị Lâm Lung cũng khiến Dương Lỗi phải kinh ngạc, rõ ràng
đạt đến Võ Thánh sơ kỳ rồi, ở trong Xạ Điêu thế giới này, Võ Thánh sơ kỳ cũng
coi là một cao thủ rồi.


  • Khẩu khí thật là lớn, để ta xem thử ngươi đến cùng có bao nhiêu lợi hại.

Nói xong Lâm Lung liền xuất trường kiếm ra khỏi vỏ, đâm về phía Dương Lỗi.

Dương Lỗi cũng không chính diện tiếp xúc với nàng, mà không ngừng né tránh.

Sau mấy hiệp, Lâm Lung ngay cá góc áo của Dương Lỗi cũng không chạm vào được,
lại khiến nàng nổi giận:


  • Ngươi một đại nam nhân, sao lại chỉ biết trốn tránh như thế chứ.

Dương Lỗi nghe vậy lại vui vẻ, tính tình Lâm Lung này rõ ràng nôn nóng như
vậy, tựa hồ cũng không hài hòa với võ công phái Cổ Mộ, nhớ đến trong Thần Điêu
Hiệp Lữ, Kim đại hiệp có nói qua, võ công của phái Cổ Mộ chú ý chính là thập
nhị thiếu, thập nhị đa, nói tóm lại chính là một chữ ‘ tĩnh ’, nhưng Lâm Lung
này tựa hồ lại không phải vậy.


  • Coi như ta không tránh né, ngươi cũng không cách nào làm tổn thương được ta
    chút nào, cho nên, cho nên vị tiền bối này, ngươi vẫn nên thu tay lại đi.

Dương Lỗi nhìn nàng nói:


  • Đó là một hiểu lầm, ta đến Cổ Mộ là có chuyện cần thương lượng.

Lâm Lung cũng tự biết không phải đối thủ của thiếu niên trước mắt, thấy hắn
cho một bậc thang đi xuống nên cũng không dây dưa nữa, bất quá đối với chuyện
hắn có việc gì đó thương nghị lại không hề hứng thú, lập tức cự tuyệt:


  • Ngươi cũng không cần nói, vô luận là chuyện gì, ta đều sẽ không đáp ứng
    ngươi đâu, ngươi vẫn nên rời đi đi, nơi này là phái Cổ Mộ, không thể nào để
    ngoại nhân tiến vào được.


  • Ta thực có chuyện quan trọng cần thương lượng.


Dương Lỗi nói.


  • Chuyện quan trọng gì, phái Cổ Mộ ta cũng không thể để ngoại nhân tiến vào,
    ngươi vẫn nên từ bỏ ý nghĩ đó đi.

Lâm Lung không cho Dương Lỗi chút mặt mũi nào, quay người nói với Lý Mạc Sầu:


  • Mạc Sầu, chúng ta đi.


  • Đợi một chút.


Dương Lỗi thấy thế bay vọt một cái ngăn cản đường đi của Lâm Lung và Lý Mạc
Sầu lại, nếu đã gặp được, sao có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?


  • Ngươi. . . tránh ra.

Lâm Lung thấy thế sắc mặt lập tức đen lại:


  • Đừng tưởng rằng võ công của ngươi cao cường hơn ta liền có thể muốn làm gì
    thì làm, nói cho ngươi biết, tuy rằng võ công của ngươi cao cường hơn ta,
    nhưng muốn thu thập ngươi thì vẫn có cách đấy.

Dương Lỗi nghe vậy cười nói:


  • Ta biết rõ ngươi muốn nói cái gì, cũng biết ngươi tại sao lại có lực lượng
    lớn như vậy, đoán chừng là nhờ Ngọc Phong do Cổ Mộ các ngươi nuôi đúng không?


  • Ngươi. . . Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ là những tên lỗ mũi trâu thối Toàn
    Chân giáo kia nói cho ngươi biết sao?


Lâm Lung nghe vậy lập tức cảnh giác, vẻ mặt bất thiện nhìn Dương Lỗi.


  • Không phải, cái này ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, ta cùng người của
    Toàn Chân giáo cũng không phải người một đường, ta cũng không phải đệ tử Toàn
    Chân, Vương Trùng Dương kia còn không xứng.

Dương Lỗi lắc đầu:


  • Ta lần này đến Cổ Mộ là vì tìm kiếm một vật, thứ nhất, chính là đám tài vật
    mà Vương Trùng Dương lưu lại, ta cần đám tài vật kia để làm quân lương, thứ
    hai chính là tìm kiếm Tiên Thiên Công của Vương Trùng Dương, còn có Cửu Âm
    Chân Kinh nữa.

Dương Lỗi cũng không định giấu diếm, dù sao nói cho các nàng biết cũng có làm
sao, mặc dù là sau khi mình xem xong cho các nàng cũng không có vấn đề, Tiên
Thiên Công chẳng qua chỉ là suy đoán của Dương Lỗi thôi, mà Cửu Âm Chân Kinh,
đó là thật sự có, bất quá chỉ là nửa phần trên thôi.


  • Tiên Thiên Công và Cửu Âm Chân Kinh của Vương Trùng Dương? Cái này. . .
    Điều đó không có khả năng.

Nghe Dương Lỗi nói như vậy, Lâm Lung liền lập tức lắc đầu, như thế nào cũng
không tin, Cổ Mộ này nàng sinh sống đã hơn mười năm, nời nào cũng từng đi qua,
làm sao lại không biết trong Cổ Mộ có Tiên Thiên Công, còn có tài vật còn sót
lại của Vương Trùng Dương được chứ, về phần Cửu Âm Chân Kinh, vậy thì càng
thêm không có khả năng rồi.


  • Không có gì không có khả năng cả, chẳng qua là các ngươi không biết thôi.

Dương Lỗi cười nói:


  • Kỳ thật mặc dù là các ngươi có thả Đoạn Long Thạch, ta cũng có thể tiến vào
    trong Cổ Mộ bộ, bởi vì Cổ Mộ này ngoại trừ cửa mộ ở chính diện còn có một đầu
    mật đạo có thể đi thông vào trong Cổ Mộ, cho nên, ta sở dĩ nói cho các ngươi
    biết, là không muốn tạo thành hiểu lầm thôi, nếu như ta muốn, ta có thể đơn
    giản tiến vào trong Cổ Mộ của các ngươi, hơn nữa còn có thể làm được thần
    không biết quỷ không hay.


  • Không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng, Cổ Mộ cho tới bây giờ
    cũng chỉ có thể tiến vào từ chính diện, tuyệt đối khôg còn đường nào khác.


Lời này của Dương Lỗi khiến Lâm Lung càng thêm kinh ngạc, nhưng vẫn không tin,
ngược lại càng sinh ra hoài nghi đối với Dương Lỗi:


  • Ngươi làm vậy là muốn lừa ta dẫn người vào Cổ Mộ có đúng không? Nếu như
    ngươi cho rằng như vậy liền có thể lừa gạt được ta vậy ngươi cũng quá coi
    thường Lâm Lung ta rồi, ta theo tiểu thư nhiều năm như vậy, nhân vật gì chưa
    từng gặp qua chứ? Hừ, ngươi muốn lừa gạt ta, không có cửa đâu.


  • Nếu vậy thì đắc tội rồi.


Dương Lỗi không nói thêm lời nào, thân hình nhanh chóng chớp động, thoáng cái
đã đi tới bên người Lâm Lung, một phát bắt lấy mệnh môn nàng, khiến nàng không
thể cử động được.


  • Ngươi. . . Ngươi bại hoại, mau buông sư tôn ta ra, bằng không ta sẽ không
    tha cho ngươi đâu.

Lúc này Lý Mạc Sầu phục hồi tinh thần lại, thấy sư tôn mình rõ ràng bị Dương
Lỗi chế trụ nên lập tức quát mắng.


  • Ngươi yên tâm, ta sẽ không đả thương tánh mạng sư tôn ngươi đâu, bất quá
    chỉ cần ít đồ thôi.

Dương Lỗi nói:


  • Dẫn ta tiến vào Cổ Mộ, đi tới chỗ Tổ Sư Bà Bà của các ngươi.


  • Mạc Sầu, đừng làm, đừng nghe lời hắn.


Lâm Lung bị Dương Lỗi chế trụ, không cử động đượ, nhưng vẫn có thể nói chuyện,
nàng trợn mắt nhìn Dương Lỗi, trong miệng hô.

Dương Lỗi lại không để ý chút nào, vuốt vuốt trên bờ mông đầy đặn của Lâm
Lung, cười hắc hắc, đi vào bên trong, trong miệng nói:


  • Coi như là các ngươi không mang ta vào thì ta cũng không ngại.

Dương Lỗi bản thân có Chân Thực Ưng Nhãn, một khi mở ra, chút cơ quan ấy căn
bản chẳng là gì, chẳng khác nào đồ chơi của tiểu hài tử cả.

Mà Lâm Lung bị Dương Lỗi chạm vào bộ vị mẫn cảm, lập tức toàn thân có chút
nóng lên, phát nhiệt, nàng từ nhỏ đến lớn đã sống nhiều năm như vậy, chưa bao
giờ tiếp xúc thân mật với nam nhân nào như thế, mà Dương Lỗi thoạt nhìn tuy
rằng niên kỷ chỉ chừng mười tám mười chín, nhưng khí tức nam tử dương cương
nồng đậm kia lại làm cho nàng rất là nóng mặt.


  • Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi thả ta ra, ngươi tên sắc lang này.

Dương Lỗi nghe vậy lại cười ha ha:


  • Sắc lang, ngươi lại còn nói ta sắc lang thì đừng trách ta không khách khí
    ah, ta vốn không phải sắc lang, ngươi nếu đã nói thế thì ta không làm chút gì
    đó chẳng phải thực xin lỗi với xưng hô sắc lang kia sao?


Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương #372