Tiến Đến Cổ Mộ


Người đăng: DVJ

Không cần kinh ngạc, đây thật là sự thật.


  • Ngươi... Dương công tử, thứ cho ta mạo muội, ngươi làm sao thuyết phục Hồng
    bang chủ thế?

Mã Ngọc cảm thấy chuyện này thật bất khả tư nghị, liền hỏi.

Dương Lỗi không nói lời nào, mà lấy ra một tấm phù triện, đây là một tấm Ẩn
Thân Phù.

Sau khi bóp nát, thân ảnh Dương Lỗi lập tức biến mất trước mặt Mã Ngọc.

Cái này khiến Mã Ngọc quá mức sợ hãi.

Đây quả thực khiến người quá mức chấn kinh, không thấy đâu nữa, đột nhiên biến
mất ngay trước mắt mình, Mã Ngọc cả người nhảy dựng, đây quả thực là chuyện
bất khả tư nghị.

Chẳng lẽ hắn là tiên nhân? Hay hắn là Tu tiên giả chân chính?

Ngay sau đó Dương Lỗi lần nữa trống rỗng xuất hiện ngay trước mặt hắn.


  • Ngươi... Ngươi... Dương công tử, cái này... Đây là cái gì?

Mã Ngọc thấy Dương Lỗi xuất hiện lần nữa, ngữ khí kích động hỏi


  • Đây chẳng qua chỉ là một tấm Ẩn Thân Phù nho nhỏ thôi, ta nghĩ với tư cách
    là người Đạo gia, đạo trưởng sẽ không phải ngay cả những cái này cũng không
    biết chứ?

Dương Lỗi vừa cười vừa nói.


  • Ngươi... Cái này...

Mã Ngọc cũng không biết nói gì nữa, chiêu thức ấy của Dương Lỗi so với chuyện
lúc trước nói Hồng Thất Công trở thành thủ hạ của hắn, trợ giúp hắn tạo phản
còn khiến người giật mình hơn nhiều lần.


  • Cũng không có gì, ta chỉ sự dụng một tấm phù triện trước mặt Thất công
    thôi, hiện giờ thân thể Thất công đã được cải thiện rất nhiều, trẻ lại không
    ít.

Dương Lỗi cười nói:


  • Ngươi nói, ta muốn làm Đế vương có chỗ tốt gì? Nếu như không phải muốn...
    Được rồi, những chuyện này ngươi cũng không hiểu, ta cuối cùng cũng phải rời
    khỏi thế giới này, ta chẳng qua chỉ muốn làm một chút gì đó cho dân chúng
    thiên hạ thôi, nếu Toàn Chân giáo ngươi đã không muốn, vậy ta cũng không bắt
    buộc, như thế, ta liền cáo từ vậy.

Dương Lỗi nói xong, cũng không xem sắc mắt Mã Ngọc, quay người đi ra bên
ngoài.


  • Đợi một chút, Dương công tử, ngươi chờ một chút, điều kiện của ngươi ta đáp
    ứng, Toàn Chân giáo ta nguyện ý giúp ngươi giành thiên hạ, nguyện ý trợ Dương
    công tử một tay.

Mã Ngọc thấy Dương Lỗi muốn đi liền vội hô.

Nhưng lúc này Dương Lỗi đã đi ra khỏi cửa phòng rồi.

Chờ Mã Ngọc hắn đuổi theo ra thì Dương Lỗi đã biến mất không thấy đâu nữa.

Cái này khiến Mã Ngọc chán nản, là một người tu đạo, có cơ hội có thể đạt tới
cảnh giới trong truyền thuyết kia, có cơ hội thành tiên đắc đạo, làm sao có
thể buông tha được chứ?

Lúc này hắn liền nhớ tới Hồng Thất Công và ba vị cô nương kia liền vội đi ra
bên ngoài.

Lại nói lúc này Dương Lỗi đã tiến đến Cổ Mộ.


  • Thủy đàm, xem ra chính là chỗ đó rồi.

Dương Lỗi sau khi ra khỏi Toàn Chân giáo liền đi tới phía sau núi, đi bốn phía
tìm kiếm Cổ Mộ, rốt cuộc cũng tìm thấy thủy đàm như trong ấn tượng.

Dương Lỗi cũng không nghĩ nhiều, liền chuẩn bị lặn xuống nước mà vào, lại
không nghĩ rằng Dương Lỗi vừa vừa mới chuẩn bị nhảy xuống nước đã xuất hiện
một bạch y nữ tử.


  • Ngươi là người nào? Vì sao lại xâm nhập Cổ Mộ?

Chỉ thấy nàng kia trong tay bay ra một dải lụa trắng dài, muốn quấn lấy Dương
Lỗi.

Nhưng Dương Lỗi là người nào, tu vị cô gái này chẳng qua chỉ là cảnh giới Vũ
Đế thôi, làm sao có thể cuốn được Dương Lỗi, hắn chỉ lắc mình một cái liền
tránh được dải lụa kia.

Nàng kia thấy Dương Lỗi né tránh chợt có chút kinh ngạc, nhưng lại không bỏ
qua như vậy mà tiếp tục công kích tới, tựa hồ có chút không thuận theo không
buông tha.

Sau mấy hiệp nàng rốt cục ngừng lại, nàng cũng ý thức được mình căn bản không
phải là đối thủ của nam tử trước mắt này.


  • Cô nương, ngươi là phái Cổ Mộ sao?

Nhìn cô gái này bộ dáng chừng mười tám mười chín tuổi, đoán chừng cô gái này
rất có thể chính là Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu trong truyền thuyết rồi, ở
phái Cổ Mộ, cũng chỉ có Lý Mạc Sầu mới được niên kỷ như vậy, về phần Tiểu
Long Nữ, chỉ sợ hiện giờ chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, cũng chỉ
chừng bốn năm tuổi, mà sư phó Lý Mạc Sầu chỉ sợ cũng hơn ba mươi, tất nhiên sẽ
không trẻ tuổi như vậy.


  • Làm sao ngươi biết? Hừ, nếu ngươi muốn lôi kéo thì Lý Mạc Sầu ta sẽ không
    nói cho ngươi biế đâu, ngươi là đạo sĩ thúi lỗ mũi trâu của Toàn Chân giáo
    sao, nói, sao ngươi tới đây, nếu để sư phụ ta biết rõ thì ngươi xong rồi.

Lúc này Lý Mạc Sầu cũng rất đơn thuần đáng yêu, hoàn toàn không giống như trên
truyền hình, trong tiểu thuyết, là một Xích Luyện Tiên Tử ác độc, khiến người
khó có thể tiếp nhận.


  • Buồn cười, ta sợ sư phụ ngươi sao, coi như là sư phụ của ngươi đi ra, cũng
    không phải đối thủ của ta, ngươi nói ta tại sao phải sợ? Còn có, ta cũng không
    phải là người Toàn Chân giáo, ngươi không cần lo lắng.

Dương Lỗi nhìn nàng nói, vốn Dương Lỗi là định âm thầm tiến vào trong Cổ Mộ,
bất quá hiện giờ đã gặp Lý Mạc Sầu nên cũng không cần lén lút nữa, trực tiếp
đi vào là được, dù sao Dương Lỗi còn định mượn nhờ tài phú trong Cổ Mộ, Cổ Mộ
này chính là do Vương Trùng Dương năm đó lưu lại, Vương Trùng Dương nghe nói
lúc ấy cũng từng là một trong các thủ lĩnh đi theo Nhạc Gia quân kháng Kim, về
sau bởi vì Nhạc Phi bị hại phong ba đình, nên mới chờ đợi Đông Sơn tái khởi,
tiếp tục kháng Kim.

Nếu như những chuyện này là thật, vậy thì trong Cổ Mộ tất nhiên sẽ có tiền tài
mà Vương Trùng Dương lưu lại, mà Dương Lỗi muốn hoàn thành nhiệm vụ thống nhất
thiên hạ kia thì tiền tài rất cần thiết, như vậy tiền tài này ở đâu ra cũng là
một vấn đề, phải biết rằng chiến tranh không chỉ cần đến quân đội, cần người,
trong đó khâu trọng yếu nhất chính là quân lương, cái gọi là tam quân không
động, lương thảo đi đầu, không có quân lương, căn bản không thể đánh trận
được, cho nên quân lương cực kỳ trọng yếu.


  • Hừ, ngươi khẩu khí thật là lớn, ngươi chẳng qua chỉ lợi hại hơn ta một chút
    thôi, sư tôn ta lợi hại hơn ta nhiều, ngươi lại dám nói như vậy, không sợ gió
    lớn đau đầu lưỡi sao.

Lý Mạc Sầu nghe vậy lại bất mãn, khẽ kêu nói:


  • Đợi sư tôn ta đi ra, tất nhiên sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.


  • Ha ha... Ha ha... Cô nương ngươi thật sự.. Thật sự là không biết trời cao
    đất rộng, ếch ngồi đáy giếng, mặc dù là Vương Trùng Dương còn trên đời cũng
    không phải đối thủ của ta, sư phó ngươi không thể nào lợi hại hơn Vương Trùng
    Dương được chứ?


Dương Lỗi lớn tiếng cười nói.

Mà lúc này lại một bạch y nữ tử bay tới, tốc độ cực nhanh.

Không thể không thừa nhận, khinh công của phái Cổ Mộ vẫn rất không tệ, khiến
Dương Lỗi có chút giật mình, bất quá so về Lưu Vân thân pháp của mình thật sự
kém quá xa.

Nhưng Lưu Vân thân pháp của mình cũng không phải người bình thường có thể học,
có thể lĩnh ngộ được, muốn lĩnh ngộ Lưu Vân thân pháp thật sự quá khó khăn,
mình lúc trước phải rất gian nan mới lĩnh ngộ được.

Nhìn nàng kia, Dương Lỗi đoán chừng nàng chính là sư tôn của Lý Mạc Sầu rồi,
sư tôn Lý Mạc Sầu là một nha hoàn bên người Lâm Triều Anh, hình như là gọi là
Lâm Lung, một cái {Giám Định Thuật} đi qua, thuộc tính của nàng liền hoàn toàn
xuất hiện ở trước mặt Dương Lỗi.


Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương #371