Lôi Kéo Cái Bang (2)


Người đăng: DVJ

Dương Lỗi nghe vậy nở nụ cười, có thể được Hồng Thất Công thừa nhận, như vậy
chuyện của mình cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, bất kể nói thế nào, chỉ riêng tình
báo đã dễ dàng hơn nhiều.


  • Thất công, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi làm những chuyện vi phạm
    lương tâm đâu, gần đây ta cũng không cần ngươi làm nhiều lắm, chỉ cần hay ta
    tìm hiểu tin tức, tìm hiểu chuyện Đại Tống cùng Mông Cổ liên minh, còn có hành
    tung của mấy tên gian thân Tống triều, chừng đó thôi là đủ rồi.

Vốn Dương Lỗi còn định bảo Hồng Thất Công tìm kiếm một ít cô nhi tư chất tương
đối tốt, nhưng nghĩ lại liền thôi, bởi vì thời gian của mình chỉ có ba năm
thôi, tìm kiếm cô nhi, quá phiền toái, thời gian căn bản không đủ, bởi thế nên
cũng chỉ có thể buông tha cho, còn không bằng trực tiếp tìm một ít người trong
quân đội, sau đó huấn luyện một chút, như vậy mình liền có thể rất nhanh đạt
được một chi quân đội rất cường đại rồi.

Võ lâm nhân sĩ lại không được, bởi vì quan niệm kỷ luật của bọn hắn rất kém.

Mà Dương Lỗi cần chính là một chi quân đội chính thức, kỷ luật nghiêm minh,
nhất định phải làm được kỷ luật nghiêm minh chính thức, hơn nữa là tuyệt đối
phục tùng, cho nên những võ lâm nhân sĩ kiệt ngao bất tuần kia tuyệt đối không
thích hợp, huống chi, coi như là người bình thường, chỉ cần tư chất tốt một
chút, mình cũng có thể xuất ra đan dược khiến tu vị bọn hắn tăng lên, hơn nữa
mình có thể làm ra một bộ công pháp phù hợp, lại lập một bộ trận pháp, như
thế, uy lực tuyệt đối sẽ rất khủng bố, không cần ba năm, nhiều nhất nửa năm là
có thể huấn luyện ra một chi quân đội như sắt thép rồi.

Còn có, mình có thể thử đại lượng luyện chế vũ khí, một ít súng ống đạn dược,
nếu như trang bị cho một chi quân đội thì tuyệt đối có thể quét ngang chiến
trường

Nghĩ tới đây, Dương Lỗi cảm thấy trong ba năm muốn đánh xuống một mảnh giang
sơn cũng không phải việc khó gì, mà bây giờ mình thiếu nhất chính là nhân tài,
không sai, chính là nhân tài, không có nhân tài, mình không bột đố gột nên hồ,
không có bất kỳ biện pháp nào cả.

Nhân tài hôm nay, tiểu tử Quách Tĩnh kia xem là một người, mà Hoàng Dung coi
như là một quân sự, cực kỳ túc trí đa mưu.

Đương nhiên những người khác, Dương Lỗi lại không thể nghĩ ra, ở trong Xạ Điêu
thế giới này, ngược lại không nhớ ra có danh tướng nào, hơn nữa bản thân Dương
Lỗi cũng không hiểu rõ lịch sử Tống triều lắm, điểm ấy cũng có chút phiền
phức.

Bất quá xe tới núi ắt có đường, chuyện luôn có cách giải quyết, huống chi hiện
giờ chỉ mới bắt đầu, mình vẫn phải chuẩn bị thêm rất nhiều.


  • Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.

Hồng Thất Công nghe hắn nói như vậy, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, nếu quả thật
muốn hắn làm một ít chuyện phải xin lỗi dân chúng, một ít chuyện trái lương
tâm, Hồng Thất Công tuyệt đối sẽ không đáp ứng.


  • Bất quá không biết Thất công có thể giúp một việc?

Dương Lỗi lúc này lại nói.


  • Chuyện gì cứ nói là được, hôm nay ngươi cũng được coi là chúa công của lão
    ăn mày rồi, có chuyện gì cứ phân phó là được.

Hồng Thất Công nói.


  • Thất công không cần như thế, ta muốn cho Thất công hỗ trợ, xem thử có thể
    thuyết phục Toàn Chân thất tử không?

Dương Lỗi nói.


  • Cái này. ..

Nghĩ nghĩ, Hồng Thất Công nói:


  • Kỳ thật đây cũng không phải việc gì khó, công tử không phải từ thượng giới
    xuống sao? Chỉ cần công tử lộ ra với bọn họ tiên gia pháp thuật, như vậy muốn
    bọn họ đáp ứng cũng không phải việc khó gì.

Dương Lỗi nghe hắn nói như vậy, ngược lại có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại,
cảm thấy đây cũng là một cách, mình cứ làm vậy xem sao, nếu quả thật dễ dàng
giống như Hồng Thất Công nói, như vậy liền không thể tốt hơn rồi, vì vậy nhẹ
gật đầu:


  • Ta sẽ thử xem, nếu như thành công, liền xem như là công lao của Thất công.

...

Ở trong phòng khách của Toàn Chân giáo.

Mã Ngọc của Toàn Chân giáo cùng Dương Lỗi ngồi đối diện nhau.


  • Không biết Dương công tử tới tìm ta có chuyện gì?

Mã Ngọc nhìn Dương Lỗi nói.


  • Có một đại sự muốn thương lượng với đạo trưởng.

Dương Lỗi cũng không dài dòng:


  • Ta muốn Toàn Chân giáo giúp ta cướp lấy giang sơn này, thành lập một vương
    triều chính thức, khiến dân chúng thiên hạ không chìm trong bể khổ nữa.

Mã Ngọc nghe vậy chấn động, vốn hắn cho rằng Dương Lỗi tìm mình chẳng qua chỉ
vì chuyện luận võ, nhưng không ngờ tới, lại là đại sự như vậy, là tạo phản,
cái này bảo hắn sao không kinh hãi cho được, bởi vậy cự tuyệt nói:


  • Dương công tử, trò đùa này không được đâu, Toàn Chân giáo ta như thế nào
    cũng được coi là danh môn chính phái, làm sao có thể làm ra chuyện đại nghịch
    bất đạo như thế chứ.

Dương Lỗi đã sớm đoán được phản ứng của Mã Ngọc, cũng không kinh ngạc, mà nói
tiếp:


  • Đạo trưởng không cần khẩn trương, trước hãy tạm nghe ta nói rõ đã.


  • Tốt, ngươi nói.


Mã Ngọc nói.


  • Đại Tống hiện giờ như thế nào?

Dương Lỗi nhìn hắn nói.


  • Suy nhược lâu ngày.

Dương Lỗi mỉm cười lắc đầu nói:


  • Đây chỉ là một điểm trong đó, Đại Tống, hôm nay đã mục nát, trên căn bản đã
    mục nát rồi, nói cách khác, đã hết thuốc chữa rồi, phương bắc có một đầu Mãnh
    Hổ vẫn đang rình mò Trung Nguyên ta, đó chính là Mông Cổ.


  • Kim quốc thì sao?


  • Kim quốc, cũng không khác Đại Tống lắm, đã suy bại rồi, đã không còn là
    Kim quốc cường đại trước kia nữa rồi.


Dương Lỗi dừng một chút:


  • Hơn nữa bất kể là Kim quốc hay Mông Cổ đều là địch nhân của chúng ta cả,
    huống chi Mông Cổ so với người Kim càng thêm tàn nhẫn, càng thêm ngoan độc,
    một khi bọn hắn đánh vào Trung Nguyên, như vậy hậu quả thật không thể lường
    được.


  • Nhưng thế thì đã sao, cũng không phải lý do chúng ta cùng tạo phản với
    ngươi.


Mã Ngọc vẫn lắc đầu cự tuyệt.


  • Chẳng lẽ đạo trưởng, thật sự một nhìn dân chúng Trung Nguyên ta phải chịu
    khổ đồ thán sao? Hay là nhìn dân chúng bị những quan lại tham quan ô kia bóc
    lột, giết hại?

Dương Lỗi thấy Mã Ngọc như vậy, lại nói.


  • Mặc kệ ngươi nói như thế nào cũng không thể thay đổi ý nghĩ của ta được, ta
    sẽ không đáp ứng để Toàn Chân giáo cùng tạo phản với ngươi đâu, Toàn Chân giáo
    ta chính là danh môn chính phái, sẽ không làm ra những chuyện đại nghịch bất
    đạo như vậy.

Mã Ngọc nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt.

Dương Lỗi nói:


  • Thất công đã đáp ứng trợ giúp ta rồi, chẳng lẽ đạo trưởng còn không tin
    vào nhân phẩm của Thất công sao? Hay là đạo trưởng vẫn còn canh cánh trong
    lòng chuyện lúc trước?


  • Cái gì, điều này sao có thể?


Mã Ngọc nghe vậy chợt chấn động, hơn nữa nhìn bộ dạng Dương Lỗi tựa hồ cũng
không giống như đang nói dối, nếu như đây là thật, vậy thì... vậy thì quả thực
thật bất khả tư nghị, Hồng Thất Công là người nào? Đó chính là một trong Ngũ
Tuyệt, hơn nữa tấm lòng hiệp nghĩa, đức cao vọng trọng, làm sao có thể làm ra
chuyện đại nghịch bất đạo như thế chứ? Nếu như nói là Tây Độc Âu Dương Phong,
hoặc là Đông Tà Hoàng Dược Sư thì ngược lại vẫn có thể tin tưởng, nhưng nêu là
Hồng Thất Công thì... vậy thì thật bất khả tư nghị.


Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương #370