Người đăng: DVJ
Lời Dương Lỗi nói khiến Hồng Thất Công con mắt sáng ngời, nhưng lập tức ảm đạm
xuống:
Cái này nói dễ vậy sao, không cẩn thận sẽ là vạn kiếp bất phục, phấn thân
toái cốt.
Nhưng như vậy dù sao vẫn có cơ hội không phải sao?
Dương Lỗi mỉm cười, nhìn Hồng Thất Công nói.
Hồng Thất Công cũng nghe ra dã tâm của Dương Lỗi, hắn nói như vậy, nếu mình
còn không rõ thì cũng không phải là Hồng Thất Công rồi.
Dương Lỗi không trả lời, mà chỉ nói:
Không biết, Thất công đối với Kim quốchôm nay thấy thế nào?
Tốt hơn Đại Tống.
Hồng Thất Công ăn ngay nói thật, chiến lực của Kim quốc quả thật không phải
Đại Tống có thể so sánh được.
Dương Lỗi lại nói.
Hồng Thất Công không rõ ràng cho lắm liền gật đầu.
Dương Lỗi nhìn Hồng Thất Công nói.
Hồng Thất Công nghe vậy có chút kinh ngạc, bất quá vẫn nói ra ý nghĩ của mình.
Dương Lỗi n lại ha ha cười cười:
Hồng Thất Công giật mình nhìn Dương Lỗi:
Dương Lỗi không để ý tới vẻ giật mình của Hồng Thất Công mà nói tiếp:
Kim quốc cùng Đại Tống ta là tử địch, cái này không sai, nhưng không thể
chỉ nhìn mặt ngoài, nếu như Kim quốc bị Đại Tống ta cùng Mông Cổ liên thủ tiêu
diệt, như vậy Đại Tống cùng Mông Cổ ai mạnh ai yếu, đối với Mông Cổ mà nói,
bọn hắn sẽ buông tha cho cơ hội này sao? Người Mông Cổ trời sinh tính hiếu
chiến, hơn nữa cực kỳ tàn nhẫn, nếu như đến lúc đó, Mông Cổ tất nhiên tiến
quân thần tốc, Tống quốc tất nhiên khó mà ngăn nổi, chắc chắn diệt vong, Triệu
thị vương triều cũng không đáng tiếc, nhưng dân chúng Trung Nguyên ta sẽ biến
thành tù nhân trong tay Mông Cổ, lấy tính cách người Mông Cổ, dân chúng Trung
Nguyên ta sẽ thế nào đã quá rõ ràng.
Cái này. . . Aizz. . . Là lão ăn mày ta quá mức hồ đồ rồi.
Hồng Thất Công thở dài:
Dương Lỗi nghe vậy biết rõ, Hồng Thất Công đã bị mình nói động rồi, nếu vậy
chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, nếu như mình lúc này lại lộ ra một ít thứ, chắc
hẳn sẽ thu phục được Hồng Thất Công, để hắn làm việc cho mình cũng không phải
việc gì khó.
Dương Lỗi nghĩ nghĩ nhìn Hồng Thất Công nói
Lời này khiến Hồng Thất Công lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới địa vị của
Dương Lỗi lớn như vậy, chỉ cần để lộ ra thân phận sẽ phải mất mạng, hơn nữa
mình chính là một trong ngũ tuyệt, tu vị tự nhận là khắp toàn bộ võ lâm Trung
Nguyên tuyệt đối là cao thủ hàng đầu, người có thể chống lại mình cũng không
bao nhiêu, bất quá hắn lại nghĩ đến một việc, võ lâm Trung Nguyên ngọa hổ t
àng long, những cao thủ chân chính chỉ sợ đều khinh thường thanh danh a, nghĩ
tới đây, Hồng Thất Công không khỏi có chút chán nản, xem ra mình vẫn có chút
quá mức tự đại, chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.
Lúc này Hồng Thất Công cũng không dám lại xưng hô Dương Lỗi là tiểu huynh đệ
nữa, rõ ràng địa vị của người ta cao hơn mình rất nhiều, trong mắt hắn, mình
chỉ sợ chẳng là gì cả.
Dương Lỗi tự nhiên cũng chú ý tới ngữ khí và thái độ của Hồng Thất Công biến
hóa, liền cười cười:
Nghe Dương Lỗi nói như vậy, Hồng Thất Công cũng nhẹ nhàng thở ra:
Vậy lão ăn mày ta cung kính không bằng tuân mệnh, tiểu huynh đệ.
Như vậy mới đúng nha.
Dương Lỗi nghe vậy cao hứng cười nói:
Lúc này Dương Lỗi lăng không lấy ra một quả phù triện, phù triện này lập tức
hóa thành một đạo bạch quang, chui vào trong cơ thể Hồng Thất Công, Hồng Thất
Công chỉ cảm thấy toàn thân mình ấm áp nói không nên lời cực kỳ thoải mái,
tiếp theo cảm thấy mình tựa hồ như trẻ hơn mười mấy tuổi, ngay cả tóc tai râu
ria bạc trắng cũng trở nên đen hơn một chút.
Đây là Dương Lỗi sử dụng một quả sinh cơ phù, loại phù triện này đối với người
cấp độ Võ Thánh cũng không có trợ giúp gì, đối với người trẻ tuổi cũng không
có trợ giúp, nhưng đối với người dưới Vũ Thần, đã lớn tuổi, sinh cơ đã suy yếu
lại có chỗ tốt rất lớn, phù triện này chính là do Dương Lỗi trước kia vô ý
thấy trong hệ thống nên đã hối đoái một tấm, vốn có thể hối đoái phù phương,
bất quá Dương Lỗi lại không rãnh mà luyện chế, loại phù triện này kỳ thật đối
với Dương Lỗi cũng không có trọng dụng gì, lại không nghĩ tới lần này lại có
tác dụng.
Hồng Thất Công kích động không thôi.
Dương Lỗi ngữ khí cực kỳ chân thành, hai mắt nhìn chăm chú vào Hồng Thất Công.
Hồng Thất Công suy nghĩ thật lâu, rốt cục vẫn gật đầu: