Người đăng: DVJ
Đương nhiên Dương Lỗi đối với nàng cũng không hề có ý nghĩ gì, thậm chí ngay
cả đối với Hoàng Dung cũng ôm thái độ thuận theo tự nhiên.
Ở trên đường cái, Hoàng Dung nhìn xem bốn phía, ngược lại rất hưng phấn, Dương
Lỗi mỉm cười theo ở phía sau.
Hoàng Dung trông thấy phía trước một đống lớn người, liền càng thêm cao hứng
rồi, kéo Dương Lỗi lách tới phía trước, bàn tay nhỏ bé nhu nhược không xương
kia của nàng khiến Dương Lỗi cảm giác thật sự thoải mái.
Luận võ chọn rể, Dương Lỗi liền đoán được, đây chính là Mục Niệm Từ và Dương
Thiết Tâm, nhìn nữ tử trên đài, tướng mạo quả nhiên xinh đẹp, so với Hoàng
Dung chỉ kém một chút, bất quá tính cách Mục Niệm Từ xác thực ôn nhu như nước,
so với Hoàng Dung, càng khiến cho người ưa thích, đó là một thê tử hoàn mỹ.
Mà Dương Lỗi cũng không định đánh chủ ý gì vào nàng, bất quá chỉ là nhìn xem
thôi.
Thấy Dương Lỗi nhìn nữ tử trên đài như vậy, Mai Siêu Phong nói:
Lúc này Mục Niệm Từ đang đánh bại một đối thủ, ôm quyền với mọi người.
Hoàng Dung nghe vậy bất mãn hừ một tiếng.
Dương Lỗi cười cười không nói chuyện.
Nói thật ra, Dương Lỗi đối với Mục Niệm Từ này vẫn cảm thấy rất đồng tình.
Lúc này Hoàn Nhan Khang cũng đã đến đây giống như trong nội dung cốt truyện,
hắn tung người một cái bay lên trên lôi đài.
Dương Lỗi lại không định để Mục Niệm Từ giẫm lên vết xe đổ, dù sao mình đã gặp
được, có thể giúp thì giúp một phe, dù sao người ta cũng là một mỹ nữ.
Hoàn Nhan Khang đang định động thủ vừa nghe thấy thanh âm, lập tức run lên,
xoay người lại, nhìn Dương Lỗi ngữ khí cung kính nói:
Công tử, ngài cũng ở đây sao?
Sao hả, chẳng lẽ ta không thể ở đây sao? Hay là nói, ta ở chỗ này nhất định
phải được sự đồng ý của ngươi?
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng.
Hoàn Nhan Khang lại càng hoảng sợ, nói đùa gì vậy, đối nghịch với hăn, đây
không phải là tìm chết sao, vạn nhất hắn tức giận, thoáng cái là đã có thấy
lấy cái mạng nhỏ của mình, mình còn rất trẻ, còn có thời gian rất dài, vinh
hoa phú quý hưởng không hết, sao lại cam lòng chết đi vậy được.
Nói xong Hoàn Nhan Khang muốn đi, bất quá Dương Lỗi sao có thể để hắn rời đi
vậy được, nếu cứ vậy rời đi thì chẳng phải sẽ không có chuyện gì để xem sao?
Nếu hắn đi thì sao có thể dẫn xuất Bao Tích Nhược? Sao có thể khiến Dương
Thiết Tâm cùng Bao Tích Nhược lại gặp nhau?
Đợi một chút, đi vội vã làm gì vậy?
Đúng, đúng, đúng, công tử, ta không đi.
Ngữ khí của Hoàn Nhan Khang có thể dùng khúm núm để hình dung, một vương tử
lại có bộ dạng như vậy, khiến những hộ vệ bên cạnh hắn kinh ngạc không thôi,
bất quá lại cũng không dám nhiều lời, mơ hồ đoán được Dương Lỗi, rất có thể
chính là người đại náo vương phủ hôm đó, bằng không thì Tiểu vương gia sao lại
nghe lời như thế chứ?
Lúc này Mục Niệm Từ trông thấy Dương Lỗi lên đài, lập tức con mắt sáng ngời,
bắt đầu nàng đã chú ý tới sự tồn tại của Dương Lỗi rồi, nhưng thấy hắn không
có ý lên đài không khỏi có chút thất vọng, nhưng bây giờ lên lôi đài khiến
lòng nàng rất vui mừng.
Nhưng Dương Thiết Tâm lại âm thầm thở dài, công tử ca mặc hoa phục trước kia
cũng đã khiến hắn cảm thấy không ổn rồi, không nghĩ vị công tử lên lúc sau
tựa hồ địa vị càng lớn, hơn nữa bên người vị kia còn có một cô gái tuyệt sắc,
như thế, nếu thật sự vừa ý nữ nhi của mình thì sao có thể là chuyện tốt được.
Mà lúc này Hoàn Nhan Khang sớm đã thức thời đứng ở dưới đài.
Mục Niệm Từ đứng ở trước mặt Dương Lỗi, nhẹ nhàng thi lễ.
Mà Hoàng Dung trông thấy tình huống này trong lòng hết sức bất mãn, rất chua
xót, tức giận mở to hai mắt nhìn, Mai Siêu Phong thấy Tiểu sư muội mình như
thế không khỏi ngầm thở dài, tiếp theo thấp giọng nói vài câu bên tai nàng,
Hoàng Dung lập tức sắc mặt ửng đỏ.
Lúc này Hoàn Nhan Khang cũng chú ý tới Mai Siêu Phong, hắn kinh ngạc phát hiện
hai mắt Mai Siêu Phong rõ ràng đã sáng lại, hơn nữa thân thể cũng có thể hành
động, khiếp sợ không thôi, chẳng lẽ hắn thật sự là tiên nhân hạ phàm? Bằng
không thì con mắt Mai Siêu Phong căn bản không cách nào trị tốt, hắn làm sao
làm được?
Cử động kia của Mục Niệm Từ khiến Dương Lỗi bất đắc dĩ, nói:
Cái này... cô nương này, không có ý tứ, ta... Ta kỳ thật...
Thỉnh công tử chỉ giáo.
Mục Niệm Từ lần nữa nói.
Đánh đi, mau đánh, mau đánh, mau mau đánh xong là có thể nhập động phòng,
sinh trẻ con rồi.
Đúng, đúng, mau đánh đi.
Sinh trẻ con.
Sinh trẻ con.
Lúc này dưới đài lập tức hống lên, hai người trên đài nam thì tuấn dật, nữ
xinh đẹp tuyệt trần, quả thực là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc,
vô cùng xứng đôi.
Mục Niệm Từ sắc mặt trở nên hồng, lại một lần nữa nói:
Công tử, thỉnh chỉ giáo.
Cái này chỉ giáo thì không cần, cô nương võ công cao cường, tại hạ tự nhận
không phải đối thủ.
Dương Lỗi chỉ đành nói.
Thấy Dương Lỗi chối từ như vậy, Mục Niệm Từ con mắt đỏ lên:
Thấy bộ dạng Mục Niệm Từ điềm đạm đáng yêu muốn khóc lên như vậy, Dương Lỗi
sao có thể chịu được, hắn sợ nhất đúng là bộ dáng này.
Không có cách nào, Dương Lỗi đành phải ra hạ sách này, tuy rằng Mục Niệm Từ
đích thật là một đại mỹ nữ, nhưng cũng giống như Hoàng Dung, Dương Lỗi cũng
không dám xác định mình có thể mang các nàng ra ngoài hay không, nói đùa, mình
sớm muộn cũng phải rời đi, nếu như không mang theo được, đây chẳng phải là hại
cả đời người ta sao, chuyện này tuyệt đối không được.
Dương Lỗi tự nhận không làm vậy được, cho nên đối với tình ý của Hoàng Dung
đối với mình Dương Lỗi cũng chỉ có thể giả bộ như không biết, nhưng có đôi khi
lại nhịn không được
Mục Niệm Từ trong nội tâm đắng chát, che mặt muốn khóc.