Người đăng: DVJ
Dương Lỗi lại nở nụ cười:
Nghe được Dương Lỗi nói sư phụ mình Hoàng Dược Sư không làm được, Mai Siêu
Phong lại nổi giận:
Mai Siêu Phong nói xong, một tay quất ra trường tiên.
Dương Lỗi thấy thế lại không nhanh không chậm vươn tay túm lấy roi, ở trong
mắt Dương Lỗi, tốc độ này thật sự là quá chậm, tu vị Mai Siêu Phong chẳng qua
chỉ là Vũ Đế trung kỳ mà thôi, kém đến quá xa.
Dương Lỗi vất trường tiên qua một bên nói:
Ngươi nếu như lại gian ngoan mất linh, vậy thì ta sẽ giết ngươi.
Dương đại ca, ngươi... Ngươi để ta nói chuyện với nàng được không.
Lúc này Hoàng Dung mở miệng nói.
Dương Lỗi thấy Hoàng Dung nói như vậy, liền gật đầu:
Hoàng Dung cảm kích nhìn thoáng qua Dương Lỗi, nói:
Nghe được lời Hoàng Dung nói..., Mai Siêu Phong thân thể run lên:
Hoàng Dung cất cao giọng nói:
Đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm, bích hải triều sinh án ngọc tiêu tam quốc
chi vân động càn khôn! Ta họ Hoàng.
Ngươi... Ngươi là thế nào với sư tôn?
Mai Siêu Phong nghe vậy giật mình không thôi.
Hoàng Dung nói:
Mai Siêu Phong nghe vậy càng kinh ngạc:
Mai Siêu Phong vừa nghe đến sư tôn Đông Tà Hoàng Dược Sư của mình liền kinh
hoảng không thôi, lúc trước nàng cùng Trần Huyền Phong trộm Cửu Âm Chân Kinh,
chạy ra Đào Hoa đảo, tự biết phạm phải sai lầm lớn, bởi vậy nên mười mấy năm
qua cả ngày lo lắng, đối với Hoàng Dược Sư vừa sợ vừa kính, thân thể không
ngừng di động, ngã nhào trên đất.
Lúc này Dương Lỗi nói:
Mai Siêu Phong, ngươi không cần lo lắng, sư phụ của ngươi Đông Tà Hoàng
Dược Sư còn chưa tới.
Ngươi là ai?
Mai Siêu Phong nghe được sư tôn mình không tới liền nhẹ nhàng thở ra.
Dương Lỗi nói.
Mai Siêu Phong nghe vậy lắc đầu liên tục:
Dương Lỗi thấy nàng như vậy, nhân tiện nói:
Mai Siêu Phong nghe vậy đã động tâm, chữa tốt thương thế, ngay cả con mắt cũng
chữa tốt, cái này bảo nàng sao không động tâm cho được, không ai rõ ràng tư vị
đang từ một người bình thường đột nhiên mất đi con mắt là thế nào cả.
Hoàng Dung ở bên cũng giật mình không thôi, Dương đại ca là đạt gạt ngươi sao?
Phải biết rằng con mắt của Mai Siêu Phong coi như là Hoa Đà tái sinh cũng chưa
chắc có thể trị được tốt, bất quá Hoàng Dung nghĩ tới chỗ thần kỳ của Dương
Lỗi nên cũng không hiếu kỳ nữa.
Mai Siêu Phong ngữ khí kích động nói:
Ngươi thực có thể giúp ta chữa tốt ánh mắt sao?
Đương nhiên, ngươi cho rằng ta cần thiết phải ngươi không? Nếu như ta muốn,
ta hoàn toàn có thể trước tiên giết chết ngươi, sau đó cướp lấy Cửu Âm Chân
Kinh, bằng võ công của ta, muốn giết ngươi, rất đơn giản.
Dương Lỗi ngữ khí thập phần bình thản, tựa hồ như đây chỉ là một chuyện cực kỳ
không có ý nghĩa vậy.
Bất quá Mai Siêu Phong cũng không có chút mất hứng nào, bởi vì trong lòng nàng
rõ ràng, người tước mắt này nói là sự thật, hắn nếu như giết chính mình, bất
quá chỉ trong một lượt hô hấp, thật sự quá mức đơn giản.
Thật lâu, Mai Siêu Phong rốt cục vẫn phải gật đầu:
Dương Lỗi nghe vậy nở nụ cười:
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, như vậy, ta trước tiên chữa tốt thương thế
cho ngươi đã, về phần con mắt, chỉ sợ phải trì hoãn một ít thời gian, ở chỗ
này, ta không có biện pháp trị cho ngươi.
Không có việc gì, nhiều năm như vậy ta cũng đã chịu được.
Mai Siêu Phong cũng không lo lắng Dương Lỗi sẽ đổi ý, dù sao hắn muốn Cửu Âm
Chân Kinh, hoàn toàn có thể giết mình, không cần phải quanh co lòng vòng.
Dương Lỗi đi tới bên người Mai Siêu Phong, đả thông gân mạch bế tắc cho Mai
Siêu Phong, tiếp theo dùng ra {trị liệu thuật}, lập tức giải trừ toàn bộ bệnh
tật trên thân thể Mai Siêu Phong, bất quá vẫn có chút suy yếu, Dương Lỗi lần
nữa lấy ra một khỏa Hồi Nguyên Đan, bảo Mai Siêu Phong ăn vào, để Mai Siêu
Phong khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Đối với Dương Lỗi mà nói, đây chỉ là chuyện đơn giản, nếu như tu vị Mai Siêu
Phong đạt đến cấp độ Võ Thánh thì cũng không dễ dàng như vậy, bất quá Mai Siêu
Phong hiện giờ chỉ là cấp độ Vũ Đế thôi, cho nên đây chỉ là một việc rất nhỏ.
Hoàng Dung ở một bên giật mình không thôi, Mai Siêu Phong cũng giống như vậy,
quả thực không thể tin được, phiền toái quấn lấy mình bấy lâu, rõ ràng thoáng
cái đã được giải quyết, y thuật như vậy thật sự quá thần kỳ, xưng là thần y
cũng tuyệt không quá đáng. Đối với Dương Lỗi nói trị liệu ánh mắt của mình,
Mai Siêu Phong hiện giờ cũng đã tin tưởng, vốn còn một tia hoài nghi nhưng giờ
đã hoàn toàn biến mất.
Dương Lỗi nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Hoàng Dung cùng Mai Siêu Phong vội vàng đuổi theo.
Vừa đi, Dương Lỗi nói với Hoàng Dung:
Dung nhi, ngươi rõ ràng không nói cho ta biết, cha ngươi lại là Đông Tà
Hoàng Dược Sư đại danh đỉnh đỉnh đấy?
Dương đại ca thực xin lỗi, Dung nhi không phải cố ý giấu diếm ngươi đâu.
Hoàng Dung không có ý tứ cúi đầu.
Dương Lỗi thấy nàng như vậy, liền cười cười:
Không có chuyện gì đâu, ta cũng không phải trách cứ ngươi, dù sao chúng ta
chỉ mới quen biết không lâu.
Dương đại ca, ngươi thật không tức giận sao?
Hoàng Dung kinh hỉ nhìn Dương Lỗi nói.
Dương Lỗi đáp.
Thật tốt quá, ta biết ngay Dương đại ca sẽ không tức giận mà.
Biết rõ ngươi còn hỏi.
Dương Lỗi nói.
Hoàng Dung vui vẻ vừa cười vừa nói.
Nhìn Dương Lỗi và Hoàng Dung nhu tình mật ý như vậy, Mai Siêu Phong lại nhớ
tới trượng phu Trần Huyền Phong của mình, trong nội tâm không khỏi có chút ưu
thương.