Mạnh Mẽ Xông Vào Triệu Vương Phủ (2)


Người đăng: DVJ


  • Cái gì khẩu khí thật là lớn, ta thấy ngươi khẩu khí mới không nhỏ, một
    Triệu vương phủ nho nhỏ thôi, ta muốn tới thì tới muốn đi thì đi, còn không có
    ai có thể chống đở được ta.

Dương Lỗi khinh thường nhìn Hoàn Nhan Khang nói:


  • Thức thời một chút thì mau tránh ra cho ta, sau khi ta tìm được thứ mình
    muốn dĩ nhiên sẽ rời đi, nói cách khác, bằng những người các ngươi, ta muốn
    giết các ngươi chỉ đơn giản như giết một đám kiến thôi.

Hoàn Nhan Khang nghe vậy lập tức tức giận không nhẹ.


  • Tiểu vương gia, chính là hắn, người nà không phân tốt xấu, dám mạnh mẽ xông
    vào Triệu vương phủ, tuyệt không để Tiểu vương gia và Vương gia vào mắt, hắn
    còn vũ nhục Tiểu vương gia, và Vương gia.

Một cái khác hộ vệ khác thấy Hoàn Nhan Khang đến cũng tăng thêm dũng khí,
cuống quít đứng ở bên người Hoàn Nhan Khang chỉ vào Dương Lỗi nói.


  • Câm miệng cho ta.

Hoàn Nhan Khang bạt tai qua, hộ vệ kia vội che mặt của mình, không dám lên
tiếng, hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao Tiểu vương gia lại đánh
mình.

Mà Hoàn Nhan Khang cũng không phải kẻ ngu, trái lại hắn rất thông minh, hơn
nữa với tư cách là Tiểu vương gia của Triệu vương phủ, hắn đã thấy qua không
ít các mặt xã hội, mà nam tử trẻ tuổi trước mắt này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ
hơn mình một ít, nhưng khẩu khí lại lớn như vậy, không chút để Triệu vương
phủ, thậm chí là hoàng quyền vào mắt, như vậy cũng đủ để chứng minh người trẻ
tuổi kia lai lịch không nhỏ, hơn nữa có chỗ dựa vào, xem bộ dáng khí định thần
nhàn của hắn rõ ràng là không để những hậu vệ này trong mắt.


  • Vị công tử này, thật sự là không có ý tứ, Tiểu Vương quản giáo không
    nghiêm, khiến vị công tử này chê cười, không biết vị công tử này muốn tới
    Triệu vương phủ ta tìm người nào? Tiểu Vương từ nhỏ lớn lên trong vương phủ,
    muốn tìm ai rất dễ dàng, không bằng công tử cứ nói cho Tiểu Vương biết, Tiểu
    Vương sai người đi tìm, có được không?

Dương Lỗi có chút giật mình, Hoàn Nhan Khang này thật đúng là một nhân vật,
mình cũng khi dễ đến cửa nhà hắn rồi mà vẫn nhịn được, bất quá Dương Lỗi cũng
không thèm để ý nhiều, hôm nay mình có năng lực, cũng không cần để ý hắn làm
gì, chẳng qua nếu như hắn nguyện ý dẫn đường thì cũng giảm bớt đi một phen
phiền toái, vì vậy nói:


  • Ngươi chính là nhi tử Hoàn Nhan Hồng Liệt, Hoàn Nhan Khang sao?


  • Lớn mật, dám gọi thẳng tục danh Tiểu vương gia, tiểu tử muốn chết.


Lúc này một tên hộ vệ bên người lần nữa giận dữ hô lên.


  • Câm miệng, ta cùng vị công tử này nói chuyện, ở đâu có chỗ cho ngươi xen
    vào.

Hoàn Nhan Khang trừng mắt liếc hắn một cái, lại nói với Dương Lỗi:


  • Tiểu Vương chính là Hoàn Nhan Khang, không biết công tử muốn tìm người
    phương nào?


  • Nếu ngươi đã thức thời như thế, vậy thì ta cũng không làm khó dễ ngươi nữa,
    lại nói tiếp người này cũng liên quan đến ngươi đây, ngươi có lẽ tu luyện
    Cửu Âm Bạch Cốt Trảo a?


Dương Lỗi ngữ khí lạnh nhạt nhìn Hoàn Nhan Khang nói.

Hoàn Nhan Khang nghe vậy trong nội tâm kinh hãi, hắn làm sao biết được, mình
chưa bao giờ ở trước mặt người khác hiển lộ ra Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, hắn làm
sao biết được? Điểm ấy, bảo Hoàn Nhan Khang sao không kinh ngạc cho được?


  • Ngươi... Ngươi làm sao biết được?

Mà chúng hộ vệ trông thấy Hoàn Nhan Khang bộ dạng như lâm đại địch, cả đám đều
rút ra binh khí, nhìn chằm chằm vào Dương Lỗi và Hoàng Dung.


  • Ta làm sao mà biết được, ngươi không cần biết, ta hiện giờ muốn ngươi dẫn
    ta đi tìm người dạy ngươi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, đương nhiên ngươi cũng có thể
    lựa chọn cự tuyệt, bất quá hậu quả cự tuyệt ta cũng không phải ngươi có thể
    thừa nhận được đâu!

Dương Lỗi ngữ khí lạnh lùng nói.


  • Không có, không có người dạy ta Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, ta cũng không biết
    Cửu Âm Bạch Cốt Trảo gì cả.

Hoàn Nhan Khang lập tức kịp phản ứng, trước kia bị Dương Lỗi nói cho kinh
ngạc, lúc này lại không hề thừa nhận.


  • Hừ

Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng, một tiếng hừ này đã ẩn chứa lực lượng Sư Tử Hống
trong đó, một đám hộ vệ kia tu vị thấp kém đều bị ngất đi

Hoàn Nhan Khang cũng chịu ảnh hướng, bất quá cũng may công phu hắn coi như
không tệ, nhưng trong nội tâm cũng sợ hãi không thôi, người này hừ nhẹ một
tiếng h đã tạo thành tổn thương lớn như thế, như thế có thể thấy được, tu vị
của hắn khủng bố cỡ nào.

Dương Lỗi cũng không nói nhiều, lập tức xuất hiện ở trước mặt Hoàn Nhan Khang
chụp lấy cổ hắn, tất cả mọi người không kịp phản ứng, đợi khi lấy lại tinh
thần, trông thấy cảnh tượng trước mắt đều nhao nhao sợ hãi, Tiểu vương gia
vậy mà bị người chế trụ, người này chẳng lẽ biết yêu thuật sao?


  • Mau buông Tiểu vương gia ra?

Chúng hộ vệ nguyên một đám thập phần lo lắng sợ hãi.


  • Mang ta đi tìm Mai Siêu Phong, bằng không thì ta giết ngươi.

Dương Lỗi ngữ khí lạnh như băng, không mang theo chút sinh khí nào, khiến
người Hoàn Nhan Khang cảm thấy sau lưng lạnh toát, nếu như mình dám nói một
chữ "không" vậy hắn nhất định sẽ vặn gảy cổ của mình, giết mình.


  • Ta, ta mang ngươi đi, ngươi không nên xằng bậy.

Tánh mạng rất đáng quý, Hoàn Nhan Khang vốn rất sợ chết, người hưởng thụ vinh
hoa phú quý sao lại dám cầm tánh mạng của mình ra đùa giỡn chứ? Bị Dương Lỗi
uy hiếp như vậy nào dám nhiều lời nữa, liên tục gật đầu.

Dương Lỗi tháy Hoàn Nhan Khang gật đầu, trong nội tâm thoả mãn, quay đầu nói
với Hoàng Dung:


  • Dung nhi, chúng ta đi, đi tìm Mai Siêu Phong thôi.

Hoàng Dung cuống quít nhẹ gật đầu, hôm nay thấy Dương Lỗi đại phát uy phong,
trong nội tâm đã in dấu xuống bóng dáng của Dương Lỗi rồi.

Dưới sự dẫn dắt của Hoàn Nhan Khang, Dương Lỗi và Hoàng Dung rất nhanh đã đi
tới chỗ cửa động nơi Mai Siêu Phong ở.


  • Chính là chỗ này.

Hoàn Nhan Khang chỉ chỉ cửa động tối như mực ở trước mặt nói.


  • Tốt rồi, không có chuyện của ngươi nữa, ngươi đi đi, lần này coi như số
    ngươi gặp may, bổn thiếu gia tâm tình tốt, bằng không thì mạng nhỏ của ngươi
    đã xong đời rồi.

Dương Lỗi dứt lời, một cước đạp Hoàn Nhan Khang ra ngoài.

Ở đây tối như mực, Dương Lỗi ngược lại không sao cả, hoàn toàn có thể thấy rõ
ràng, nhưng Hoàng Dung lại không giống thế, dù sao tu vị nàng còn không đạt
tới tình trạng nhìn ban đêm.

Dương Lỗi nghĩ nghĩ, tại chỗ nhặt lên một đoạn gỗ ngắn, sau đó đốt lên.

Hoàng Dung thấy Dương Lỗi bận tâm mình như vậy, trong nội tâm điềm mật, vô
cùng ngọt ngào.

Nàng chăm chú theo sát sau lưng Dương Lỗi.


  • Ai?

Mai Siêu Phong con mắt tuy rằng mù, nhưng thính lực lại vô cùng tốt, Mai Siêu
Phong lúc này bởi vì tu luyện sai lầm nửa bộ dưới Cửu Âm Chân Kinh nên khiến
thân thể tê liệt, căn bản không thể động đậy được.


  • Ngươi là Mai Siêu Phong a?

Dương Lỗi nhìn nàng, đối với Mai Siêu Phong, Dương Lỗi cảm giác nàng kỳ thật
cũng rất đáng thương, trượng phu bị người giết, con mắt cũng mù mất, hôm nay
thân thể tê liệt, trở thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế
này.


  • Ngươi... Ngươi là ai? Đã biết rõ danh hào của ta còn dám như thế, chẳng lẽ
    không sợ ta giết ngươi sao?

Mai Siêu Phong trong lời nói tràn đầy sát khí.


Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương #356